Bài của học viên Pháp Luân Đại Pháp Quách Bình tại Hà Lan

[MINH HUỆ 17-06-2009] Tôi làm việc cho một Hãng du lịch Hà Lan nổi tiếng với tư cách là người hướng dẫn các cuộc viếng thăm và đã hướng dẫn các du khách tại Trung Quốc trong 18 năm. Vào cuối tháng tư 2009, trong khi hướng dẫn một nhóm đi tham quan tại Trung Quốc, tôi bị bắt bất hợp pháp và bị thẩm vấn bởi các viên chức với lực lượng quốc phòng Bắc Kinh.

Vào khoảng giờ trưa ngày 11 tháng năm, sau khi tôi mang một nhóm du khách đến phi trường, tôi đi trở lại khách sạn của tôi. Vào khoảng 3 giờ chiều, có người gõ cửa phòng tôi. Đây là một khách sạn có an ninh. Chúng nói với tôi rằng cảnh sát muốn hỏi tôi một vài câu. Tôi cố đóng cửa tức thời, nhưng chúng đẩy cửa vào và bắt tôi.

Chúng đẩy tôi vào một xe Audi sedan màu đen và mang tôi đến một căn phòng trên tầng lầu 4 của một khách sạn khác.

Chúng để tôi ngồi trên một cái ghế. Tôi nói với chúng rằng tôi là một công dân Hà Lan, rằng điều chúng đang làm là bất hợp pháp, và tôi muốn gọi Tòa Đại Sứ của tôi. Chúng nói chúng có quyền giam giữ tôi trong 72 giờ. Tôi nói tôi muốn một luật sư. Họ không đồng ý và nói, “Chúng tôi chỉ muốn nói chuyện chơi với bà.”

Có năm người trong họ, bốn nam và một nữ. Một người nam vào khoảng 50 tuổi nói họ của y là Lưu. Một cảnh sát viên khác vào khoảng 40 tuổi là thuộc Quốc Phòng Bắc Kinh. Một cảnh sát viên vào khoảng 30 tuổi mặc một bộ đồng phục cảnh sát nhưng không có đội mũ cảnh sát. Một cảnh sát viên trẻ vào khoảng 20-30 tuổi nói rằng y vừa mới tốt nghiệp đại học. Người nữ cảnh sát viên vào khoảng 30 tuổi.

Chúng nói rằng có người đã báo cáo tôi và yêu cầu tôi nói với chúng về tôi đã phạm những tội gì tại Trung Quốc. Tôi nói với chúng rằng tôi không có làm điều gì phạm luật cả. Sự tự do tín ngưỡng và ngôn luận là các quyền căn bản của tất cả các công dân, như đã định trong Hiến Pháp Trung Quốc. Tôi nói với người Trung Quốc sự thật về môn tập luyện Pháp Luân Công ở ngoại quốc và sự thật về vụ ‘tự thiêu Thiên An Môn’ là giả mạo. Tôi không có phạm luật nào cả.

Chúng tuyên bố là chúng biết mọi điều về tôi, kể cả sự liên lạc của tôi với anh và chị tôi, và các đồ mà tôi mang cho họ mỗi khi tôi đến Trung Quốc.

Thái độ của chúng nhắc tôi nhớ những lời của Sư Phụ trong “Giảng Pháp tại Pháp Hội Atlanta 2003”:

Thực ra tôi đã biết cái trò đó từ lâu rồi: khi chúng làm điều ấy thì trước tiên tìm hiểu chư vị cho thật rõ, thậm chí [về việc] chư vị ăn mặc sinh sống hay đi lại cũng hiểu rõ chư vị thích thế nào; sau đó [chúng] giăng bẫy chư vị, bắt chư vị lại; rồi gặp mặt đầu tiên là hù doạ chư vị, khiến chư vị cảm giác như sắp bị bắn chết đến nơi; sau đó [chúng] nắm cứng lấy tâm lý sợ hãi của chư vị, [dựa vào đó] mà nói chuyện với chư vị; chư vị [dẫu] không muốn nói thì chúng nói ra những gì đã tìm hiểu từ trước, qua cuộc đàm thoại gây cho chư vị cảm giác rằng cái gì chúng cũng biết, dường như có những điều chỉ rất ít người biết thế mà chúng cũng biết.

Tôi không cảm thấy sợ. Tôi nghĩ tôi hiểu rõ ràng mục đích của chúng. Thấy rằng mẹo của chúng không thành công, họ thay đổi mưu lược bằng cách hăm dọa tôi nói rằng tôi không được phép làm việc tại Trung Quốc. Tôi không nói với họ những điều mà họ muốn biết. Họ nói rằng tôi không tôn trọng hoặc quí tiếc công việc làm của tôi hiện nay. Tôi nói với họ, “Tôi luôn quí trọng công việc làm của tôi và đã làm việc trong cùng một hãng trong 18 năm. Tôi là người chính với du khách người Trung Quốc và là người dẫn đạo duy nhất cho các chuyến đi Trung Quốc. Nếu tôi không thể trở lại làm việc, đó chỉ là vì sự bức hại của các vị.

Họ không trả lời được và cố đổi đề tài. Họ hỏi, “Bà bắt đầu tập Pháp Luân Công lúc nào?” Tôi nhân đó nói với họ cách nào tôi đắc được Pháp, các kinh nghiệm tu luyện của tôi, và tôi được hưởng biết bao nhiều từ sự tu luyện Chân Thiện Nhẫn và làm một người tốt. Họ hiểu vai trò của tôi trong gia đình, công tác và xã hội của tôi. Họ không tìm được lý do gì để nhục mạ Đại Pháp từ những điều tôi đã nói hoặc làm.

Để làm lay động đức tin kiên định của tôi vào Đại Pháp, họ không ngừng xen vào những lời phê bình, như là, “Pháp Luân Công là tà giáo.” và “những tin tức nội bộ của Pháp Luân Công.” Nhưng tôi nói với họ sự thật về Pháp Luân Công dựa nơi sự hiểu biết về Đại Pháp của tôi. Khi họ hiểu rằng sự vô lý của họ không đưa họ đi đến đâu, họ thay đổi đề tài khác. Họ hỏi tôi về tình hình hiện nay của Pháp Luân Công bên ngoài Trung Quốc, như là “Có bao nhiêu học viên hiện nay tại Hà Lan?” và “Họ làm nghề gì?” Tôi trả lời tôi không biết có bao nhiều học viên nơi đó, vì không có danh sách học viên. Mọi người đều tự do đến học và rời đi. Sau đó họ hỏi, “Ai thường đi chung với anh?” Tôi nói,”Tôi sẽ không nói cho chư vị biết. Tôi không muốn các vị hạch sách họ hoặc bức hại họ.” Họ trả lời, “Ai bức hại anh? Bà có thấy ai bức hại bà không?” Tôi trả lời, “Chính các ông hiện giờ đây.

Họ ép tôi nói cho họ biết với ai, khi nào, và nơi nào tôi làm sáng tỏ sự thật về Pháp Luân Công và điều gì tôi đã nói. Họ cố buộc tôi đồng ý rằng hành vi của tôi là phạm luật. Tôi không trả lời. Nhưng tôi xét rằng tôi phải hướng dẫn một nhóm du khách khác vào buổi chiều ngày hôm sau, và hãng tôi và khách hàng của tôi sẽ bị phiền nếu họ tiếp tục giam tôi. Vì điều lo lắng đó, tôi ký một giấy ‘bảo đảm’ rằng tôi sẽ không tham gia một hoạt động Pháp Luân Công nào tại Trung Quốc. Nhưng tôi ghi rằng Pháp Luân Công không phải là một tà giáo và tôi không có phạm một luật Trung Quốc nào cả. Sau này tôi cảm thấy rằng tôi thật sự không có Chính Niệm trong vấn đề này và đã đi theo mệnh lệnh của tà Đảng. Bây giờ tôi xác nhận rằng tờ thư đó là vô giá trị.

Sau khi không ngừng thẩm vấn tôi trong 15 giờ đồng hồ, họ gửi tôi trở lại khách sạn của tôi vào khoảng 7 giờ sáng ngày hôm sau.

Ngày 21 tháng năm, trong khi tôi đang ở với nhóm du khách thứ hai, một số kẻ đáng nghi theo dõi chúng tôi. Tôi nghĩ chúng có lẽ đến để lại bắt tôi. Để không cho họ có cơ hội, tôi dọn sang cùng phòng với một bạn đồng nghiệp.

Sau khi kết thúc chuyến du hành trong ngày, một người trong nhóm tôi đưa tôi đến phòng của bạn tôi vào khoảng 10:15h giờ tối. Sau khoảng 15 phút, có người gõ cửa phòng. Người bạn cùng phòng của tôi hỏi ‘ai đó’. Họ nói họ là nhân viên khách sạn và muốn xem nhà cầu có vấn đề gì không. Họ được bảo đi đi. Sau một phút, có người lại gõ vào cửa. Chúng tuyên bố họ là cảnh sát viên đi tìm tôi. Ba người trong năm người họ là những người mà đã bắt tôi tại Bắc Kinh. Chúng lại bắt tôi.

Lần này, chúng mang tôi đến một phòng trong một khách sạn khác. Họ có ba yêu cầu rõ rệt:
1. Nói cho họ biết điều gì tôi đã làm và tôi đã nói
2. Tôi phải đồng ý là hành động của tôi là phạm pháp.
3. Tôi phải viết xuống mọi điều trên một mảnh giấy.

Tôi không nghe theo bất cứ yêu cầu nào của họ. Chúng hỏi về anh tôi và một người bạn thân nhất của tôi đến Thượng Hải từ Bắc Kinh. Chúng cố làm tôi động tâm bằng tình cảm, nhưng vô ích. Sau khi chúng thấy rằng sự hăm dọa của chúng về anh tôi và bạn tôi không làm tôi động tâm, chúng yêu cầu nói chuyện riêng với tôi.

Tôi vẫn không đồng ý với đòi hỏi của chúng. Tôi nói với chúng là tôi là một người đàn bà và không thể làm đả thương. Tôi hỏi chúng tại sao chúng sợ tôi như vậy. Tôi chỉ là một học viên Pháp Luân Công. Tại sao chúng sợ Pháp Luân Công như vậy? Chúng không biết cách nào trả lời câu hỏi của tôi. Chúng nói một vài điều đáng buồn cười như là, “Chúng tôi sợ bà tự thiêu.” Chúng cảnh cáo tôi đừng có làm điều gì quá sự chịu đựng của chúng, vì Expo 2010 sẽ được tổ chức tại Thượng Hải. Rõ ràng chúng vô cùng sợ các học viên Pháp Luân Công.

Sau khi thẩm vấn tôi trong sáu giờ, họ vẫn không đạt được điều họ muốn. Vì tôi phải đưa nhóm khách du lịch, chúng thả tôi ra vào khoảng 5 giờ sáng ngày hôm sau.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2009/6/17/202901.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2009/6/27/108644.html
Đăng ngày: 30-06-2009; Bản dịch có thể được hiểu chỉnh trong tương lai cho sát hơn với nguyên bản.

Share