Bài viết của học viên Pháp Luân Công tại Thuỵ Sỹ

[MINH HUỆ 21-5-2016] Kính chào Sư phụ tôn kính! Xin chào các bạn đồng tu.

Tôi là học viên Pháp Luân Công (còn được biết đến là Pháp Luân Đại Pháp) đến từ Thụy Sỹ. Tôi muốn chia sẻ với các đồng tu về quá trình đề cao tâm tính của tôi tại các điểm du lịch.

Sau khi Cửu Bình được công bố vào tháng 11 năm 2004, tôi bắt đầu phân phát cửu bình trước Lãnh sự quán Trung Quốc. Ý định của tôi là giảng chân tướng về Đại Pháp. Sau đó, năm 2005, tôi bắt đầu tới các điểm du lịch để phát cửu bình và giảng chân tướng cho những du khách Trung Quốc.

Sư phụ giảng:

“ Tu luyện là gốc rễ, cứu người là trách nhiệm của chư vị, hai điều ấy đều cần làm cho tốt.” (Giảng Pháp tại Pháp hội New York 2015)

Tu luyện trong khi cứu người

Trong hơn một thập kỷ, mỗi ngày tôi đều giảng chân tướng cho người Trung Quốc tại các điểm du lịch vào bất kể mùa nào, hay thời tiết thế nào. Tôi đã tiếp xúc với rất nhiều người, và gặp đủ mọi loại phải ứng. Một số thì thân thiện, có người thì chế nhạo hay thô lỗ, có người lại thờ ơ. Tôi vẫn giữ vững tâm tính và buông bỏ tự ngã của bản thân mình.

Không một giây phút nào tôi dừng học Pháp. Điều này đã giúp tôi chính lại bản thân và đề cao tâm tính của mình. Trong quá trình này, tôi nhận thức được tu luyện nghĩa là gì, và tu luyện như thế nào. Tôi trân quý mỗi người mà mình gặp. Tôi hướng nội và đề cao tâm tính của bản thân mình và việc nói với mọi người về Đại Pháp ngày càng trở nên dễ dàng hơn. Rất nhiều người đã đồng ý thoái Đảng cùng các tổ chức liên đới của nó. Từ hàng chục người trong năm đầu tiên đến hàng nghìn người trong những năm sau này, năm 2015, tôi đã có thể thuyết phục hơn 14.000 người thoái Đảng.

Người Trung Quốc gửi lời vấn an Sư phụ

Vào một mùa du lịch, đã có hơn 30 du khách từ vùng Đông Bắc Trung Quốc cùng đến một lúc. Tôi chào đón họ bằng một nụ cười và muốn phát tài liệu giảng chân tướng cho họ. Một người đàn ông đã buông lời lăng mạ Đại Pháp và Sư phụ. Tôi lập tức phát chính niệm và bảo anh ta hãy bình tĩnh đồng thời cảnh báo anh ta về nghiệp báo. Anh ta đã ngừng chửi rủa rồi cúi đầu và rời đi. Lúc đó, mọi người đều đổ dồn ánh mắt vào tôi.

Tôi tiếp tục: “Sư phụ chúng tôi giảng Chân-Thiện-Nhẫn cho người dân ở hơn 100 quốc gia. Vô số người đã được thụ ích và họ đều nói Đại Pháp thật tuyệt vời. Nhưng ĐCSTQ lại bức hại pháp môn tu luyện này và bỏ tù các học viên. Nhiều người thậm chí đã bị tra tấn hay bị giết để lấy nội tạng sống. Trời đều đang dõi theo những gì mà con người làm và sẽ có quả báo thôi.”

Sau đó, tôi nói tiếp: “Tôi chắc chắn rằng không ai trong các bạn còn tin vào ĐCSTQ. Tôi sẽ lấy cho mỗi người một hóa danh để các bạn có thể thoái Đảng vì sự an toàn của chính các bạn nhé?” Hơn 30 người đều đã đồng ý thoái ĐCSTQ. Hai người phụ nữ đã đến chỗ tôi và nói: “Khi nào cô gặp Sư phụ Lý Hồng Chí, xin hãy gửi tới Ngài lời thăm hỏi của chúng tôi nhé.”

Nhiều năm qua, có nhiều người đã muốn gửi lời hỏi thăm của họ tới Sư phụ. Tất cả họ đều nói “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân-Thiện-Nhẫn hảo!”

Ngày hôm nay, tôi muốn chuyển những lời hỏi thăm của các chúng sinh tới Sư phụ, để hoàn thành ước nguyện của họ.

Tu Thiện

Quá trình nâng cao nhận thức của mọi người về Pháp Luân Công cũng là quá trình tu Thiện và tâm từ bi. Bạn luôn gặp những người từ chối thoái Đảng. Nói chung, tôi không để điều đó khiến mình động tâm. Nhưng khi gặp một người thô lỗ, tôi vẫn cảm thấy bất bình. Tôi nhận ra đó không phải là biểu hiện của một học viên. Tôi tự nhủ với bản thân: Mình là người tu luyện, sao mình có thể phàn nàn về người thường? Họ không biết chân tướng. Mình có từ bi không vậy? Mình có thiện không vậy? Đây không phải cơ hội để mình tu luyện sao?

Sư phụ đã giảng:

“… Thiện không phải là giả bộ ra được, cũng không phải một trạng thái duy trì ở bề mặt, Thiện là xuất phát từ nội tâm một cách chân chính, cái đó là thông qua tu luyện mới có thể đạt được…” (Giảng Pháp tại Pháp hội miền Tây Mỹ quốc 2004)

Những lời giảng của Sư phụ đã khơi dậy những thiện niệm trong tôi và gia cường ý chí cho tôi để tôi có thể giúp mọi người nâng cao nhận thức về cuộc bức hại.

Vào tháng 7 năm 2014, tôi thấy khoảng tám người đang ngồi. Một người đàn ông đang hút thuốc bên cạnh. Tôi bước tới chỗ ông ấy và mời ông xem tài liệu giảng chân tướng nhưng ông ấy không quan tâm và không vui khi nhìn thấy tôi.

Tôi bảo ông ấy: “Không phải lỗi tại ông nếu ông cảm thấy không vui khi thấy tôi. Đó là vì tôi vẫn chưa nói chân tướng cho ông. Nếu ông biết chân tướng, ông sẽ không buồn rầu nữa.”

Tất cả mọi người đều lắng nghe những gì mà tôi nói: “Các vị còn nhớ vụ giẫm đạp ở Thượng Hải năm ngoái không? Có rất nhiều người trẻ tuổi đã chết. Cả vụ lật tàu trên sông Dương Tử vào tháng 6 nữa? 444 người chết. Đã có quá nhiều người chết chỉ trong vòng nửa năm.”

Tôi tiếp tục: “Tại sao chứ? Khi con người không có đạo đức, tai họa sẽ đổ xuống đầu họ. Các đảng viên không chỉ tham nhũng và vô đạo đức, họ còn tham lam. Phần lớn họ tham gia vào việc bức hại các học viên Pháp Luân Công. Họ đã giết các học viên để kiếm lời từ mổ cướp nội tạng. Thần Phật đều thấy những điều con người làm. Nếu quả báo không đến từ con người, thì sẽ giáng từ trời xuống.”

Sau đó tôi nói với họ về việc thoái xuất khỏi ĐCSTQ và mọi người đều đồng ý thoái xuất ngoại trừ người đàn ông không vui vẻ đó. Mặc dù tôi đã cố gắng để thuyết phục ông ấy nhưng ông ấy đã bỏ đi. Nhưng tôi hy vọng ông ấy sẽ thoái xuất tại điểm du lịch tiếp theo.

Tin vào chân tướng của cuộc bức hại

Một ngày kia, tôi nhìn thấy hơn 30 người đang đợi xe buýt, vì thế tôi đã tiếp cận họ để giảng chân tướng. Một phụ nữ cố ngăn tôi lại, nhưng bạn đồng hành cùng cô ấy nói: “Để xem chị ấy nói gì.” Đột nhiên, mọi người trở nên yên lặng và chờ nghe tôi nói.

Ngay lập tức tôi bắt đầu nói về vụ tự thiêu dàn dựng tại Quảng trường Thiên An Môn. Một người nhanh chóng đáp rằng quá rõ ràng là nó được dàn dựng. Một người khác nói rằng có thời điểm, đài CCTV (Truyền hình Trung ương Trung Quốc) cứ nửa tiếng lại phát lại cùng đoạn phim này vào khung giờ chính. Người khác nói: “Họ càng phát lại thì tính chân thực lại càng ít hơn. Tại sao giờ họ không phát nó nữa? Rõ ràng là họ sợ rồi.” Mọi người gật đầu và thì thầm bàn tán.

Sau đó tôi nói về tội ác mổ cướp nội tạng của ĐCSTQ từ các học viên còn sống và chỉ ra đó là một tội ác chưa từng thấy. Một phụ nữ hỏi liệu nó có thật không, vì thế tôi đã đưa ra cho cô ấy hai ví dụ. Cô đáp lại: “Thật là quá tà ác. Tôi thấy sốc, nhưng tôi tin chị.”

Tất cả mọi người đều muốn đọc tài liệu giảng chân tướng trong khi tôi nói về việc thoái xuất khỏi ĐCSTQ.Trước khi lên xe buýt, họ đều đã thoái xuất khỏi ĐCSTQ.

Tu Nhẫn

Một phụ nữ ở lại để đợi xe du lịch của cô ấy. Tôi hỏi cô ấy có còn thắc mắc gì về những điều tôi đã nói không. Đột nhiên cô ấy nhổ nước bọt vào mặt tôi. Tôi không tức giận và hỏi xem tại sao cô ấy lại tức giận đến như vậy. Cô ấy đe dọa sẽ đánh tôi nếu tôi còn nói tiếp, vì vậy tôi đã cảnh báo cô ấy rằng tôi sẽ gọi cảnh sát và cô ấy có thể gặp phiền phức.

Một người đàn ông đứng gần đó nói: “Cô ta thực sự đang rất tức giận. Sao chị không kệ cô ta đi.” Vì thế tôi bảo cô ấy: “Chị may mắn vì tôi là một người dễ tính, nếu không chị có thể gặp rắc rối rồi.”

Sau khi rời đi, tôi thầm nghĩ: “Mình đã sai ở đâu nhỉ? Đây là một ngày thật tuyệt vời. Nhiều người đã thoái xuất khỏi ĐCSTQ và tin vào những gì mà mình nói với họ.” Tôi nghĩ rằng cứu người quả thực là rất khó. Sau đó tôi nhận ra rằng không có việc gì người tu luyện gặp phải là ngẫu nhiên cả.

Sư phụ đã giảng về chuyện Hàn Tín chịu nhục trong Chuyển Pháp Luân:

“Hàn Tín dù sao thì cũng chỉ là người thường, chúng ta là người tu luyện, chúng ta còn phải hơn cả ông ta nữa.”

“Khi gặp khó khăn kiếp nạn, hoặc khi vượt quan, chư vị hãy thử xem: khó Nhẫn, chư vị hãy cứ Nhẫn xem sao; thấy thật khó làm, nói là khó làm, chư vị cứ làm xem cuối cùng có làm được chăng. Nếu chư vị có thể thật sự thực hiện được như vậy, thì chư vị sẽ phát hiện rằng ‘liễu ám hoa minh hựu nhất thôn’!”

Những lời giảng Pháp của Sư phụ đã thức tỉnh thiện tâm trong tôi, tôi đã có thể nhẫn chịu được. Tâm oán hận của tôi đã lắng xuống, và tôi cảm thấy thật nhẹ nhàng và hạnh phúc.

Tìm thấy sách Đại Pháp và tài liệu bị thất lạc

Có rất nhiều du khách vào ngày 13 tháng 5 năm 2015. Tôi vội vã về nhà sau khi giúp khá nhiều người thoái ĐCSTQ. Rồi tôi nhận thấy có 4-5 người mình chưa từng gặp trước đó vì vậy tôi đi đến chỗ họ. Họ rất quan tâm đến những gì mà tôi nói đồng thời họ cũng nhận tài liệu và đồng ý thoái Đảng.

Khi quay lại nơi mà tôi để xe đẩy đựng tài liệu, tôi nhận thấy nó không còn ở đó nữa. Tôi tự nhủ: “Mình đã làm sai điều gì mà việc này lại xảy ra nhỉ?” Có hai cuốn Chuyển Pháp Luân trong xe đẩy, một cuốn là tôi dùng đọc khi đi tàu, và cuốn kia là để cho người hướng dẫn viên du lịch mà tôi đã hứa. Nếu tôi đánh mất chúng, đó là vì tôi đã có sơ hở lớn. Tôi nghĩ lại và thấy mình không làm sai điều gì, và nhận ra đây chính là can nhiễu.

Để tìm được xe đẩy thì cần phải có chính niệm. Tôi đã cầu xin Sư phụ trợ giúp và chắc chắn là tôi sẽ không về nhà cho đến khi tôi tìm được xe đẩy. Tôi đã đi tìm khắp cả điểm du lịch.

Đột nhiên tôi cảm nhận được rằng mình sẽ tìm được xe đẩy. Và chiếc xe đã ở đúng chỗ mà tôi đã để nó. Tôi ôm cuốn sách Chuyển Pháp Luân trong tay và những giọt nước mắt chảy dài trên khuôn mặt của tôi.

Đại Pháp quả thật là siêu thường

Vào ngày 19 tháng 8 năm 2015, máy tính của tôi không kết nối được với mạng Internet. Bộ phận dịch vụ đã cử một nhân viên kỹ thuật đến nhà tôi để kiểm tra đường dây cáp. Tôi đã phải gỡ bỏ xuống một số thiết bị làm tắc nghẽn đường truyền và đặt chúng lên một cái giá sách. Để tiết kiệm thời gian, tôi đã trèo lên một cái ghế rồi bị mất thăng bằng và ngã xuống đất. Tôi không thể đứng dậy. Niệm đầu tiên của tôi là “Mình là một đệ tử Đại Pháp, không điều gì có thể xảy đến với mình cả. Sư phụ, xin hãy giúp con.”

Tôi nghiến chặt răng để đứng lên, và lập tức bắt đầu luyện bài công pháp thứ nhất. Sau ba lượt, mồ hôi chảy ướt lưng tôi. Tôi muốn nằm nghỉ trên giường nhưng không thể bước lên giường nên đã nằm dưới sàn và bắt đầu hướng nội: “Mình đã quá thiếu kiên nhẫn, cố gắng rút ngắn công đoạn. Tà ác đã có thể lợi dụng sơ hở để bức hại mình.” Tôi hô to với Sư phụ: “Con không thừa nhận bức hại của tà ác”, và bắt đầu phát chính niệm. Tôi có thể cảm nhận Sư phụ đang giúp đỡ mình, trường năng lượng quanh tôi rất mạnh, và Pháp Luân không ngừng xoay chuyển.

Sau đó, tôi nằm trên sàn nhà và nghe các bài giảng của Sư phụ, đọc thuộc Luận Ngữ. Tôi nghĩ về một học viên mà đã bị gãy xương đùi trong tù. Thông qua luyện công và học Pháp, cô ấy đã hồi phục nhanh chóng ngay cả khi xương chưa được cố định lại. Tôi là một đệ tử Đại Pháp, tôi có thể làm được điều tương tự. Với rất nhiều nỗ lực, tôi dậy khỏi sàn nhà. Tôi không thể ngồi chứ đừng nói đến bước đi. Tôi đã nhẩm câu thơ sau:

“Đệ tử chính niệm túc
Sư hữu hồi thiên lực”

(Sư đồ ân, Hồng Ngâm II)

Tạm diễn nghĩa:

Đệ tử chính niệm mà đầy đủ
Thì Sư phụ sẽ đủ sức đưa trở về trời

(Ơn Thầy Trò, Hồng Ngâm II)

Có Pháp của Sư phụ, tôi không sợ gì cả.

Tôi kiên trì học Pháp và luyện công. Vào ngày thứ ba, tôi đã có thể làm được việc nhà. Đến ngày thứ tư, tôi có thể ngồi song bàn mặc dù tôi vẫn phải ngồi trên một tấm đệm cho đến ngày thứ sáu.

Hôm đó con gái tôi, vốn không phải học viên, đến nhà chơi. Khi cháu biết tôi bị ngã, cháu muốn đưa tôi đến bệnh viện.

Tôi nói với cháu: “Mẹ không bao giờ nghĩ về việc đi bệnh viện cả. Mẹ đang trên con đường thành Thần nên Thần Phật sẽ bảo hộ mẹ. Con đừng lo lắng.” Thấy tôi cương quyết như vậy, con gái tôi nói sẽ cầu xin Thần Phật cho tôi. Khi thấy tôi khỏe lên mỗi ngày, cháu đã thừa nhận rằng tôi hồi phục nhanh hơn nhiều so với việc tôi đi bệnh viện.

Tôi muốn quay lại các điểm du lịch để phân phát thời báo Đại Kỷ Nguyên cho các sạp hàng của người Trung Quốc và tham gia nhóm luyện công. Đã hơn mười ngày và tôi không thể thực hiện được những việc mà tôi muốn làm vì thế tôi đã xin Sư phụ giúp đỡ. Sư phụ đã nói với tôi trong một giấc mơ: “Các điểm du lịch và sạp hàng Trung Quốc cần báo Đại Kỷ Nguyên mà không có ai đi phân phát cả.”

Tôi nhận ra rằng việc này tuỳ thuộc vào tôi. Vì thế vào ngày thứ 14 sau cú ngã, tôi đã đi ra ngoài. Tâm trạng của tôi rất tốt và đột nhiên lưng của tôi cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Mặc dù tôi cảm thấy hơi đau khi lên xuống tàu, nhưng nó vẫn có thể chịu đựng được. Kế hoạch ban đầu của tôi chỉ là chuyển tài liệu cho các học viên khác. Nhưng khi nhìn thấy quá nhiều du khách, tôi đã không về nhà và quên mất cơn đau của mình. Trong một tiếng đồng hồ, 77 người đã thoái xuất khỏi ĐCSTQ.

Tôi đã nhẩm bài thơ của Sư phụ trên đường về nhà:

“Đại Giác bất úy khổ

Ý chí kim cương chú

Sinh tử vô chấp trước

Thản đãng Chính Pháp lộ”

(Chính niệm chính hành, Hồng Ngâm II)

Tạm dịch:

Chính niệm chính hành

“Đại Giác không sợ khổ

Ý chí kim cương đúc

Không chấp vào sinh tử

Thanh thản Chính Pháp lộ”

Tôi cảm tạ Sư phụ vì sự từ bi của Ngài. Từ ngày đó trở đi, tôi trở lại công việc thường ngày là giảng chân tướng tại các điểm du lịch.

Con gái tôi đã vô cùng kinh ngạc bởi sự phục hồi của tôi và nói Đại Pháp thật siêu thường.

Được Đại Pháp giao phó

Sau hơn mười năm đến các điểm du lịch, số lượng học viên đã dần giảm xuống. Tôi tự nhủ với bản thân rằng thậm chí nếu mình là người cuối cùng còn lại, tôi sẽ vẫn bám trụ với điểm du lịch này và giảng chân tướng cho người Trung Quốc.

Với một niệm đó, tôi vẫn tiếp tục trong hơn mười năm bất kể thời tiết thế nào. Nhưng cũng có rất nhiều khảo nghiệm. Một số người gọi cảnh sát để đe dọa tôi; một vài người thì chửi mắng tôi; số khác lại cố gắng lấy đi các tài liệu giảng chân tướng hay ăn trộm xe đẩy tài liệu của tôi.

Điều này thậm chí cũng không thể làm dao động quyết tâm cứu người của tôi. Tôi được Sư phụ bảo hộ, được Đại Pháp giao phó, và được sự hỗ trợ từ các bạn đồng tu. Tôi không sợ hãi. Hôm nay, tôi hiểu rằng cứu người là sứ mệnh của tôi. Tôi sẽ tiếp tục nỗ lực để thực hiện được tốt hơn.

Trước khi kết thúc bài chia sẻ, tôi sẽ đọc một bài thơ:

Theo Sư phụ về nhà,
Cùng Sư phụ kết duyên trong kiếp trước,
Theo Sư phụ hạ giới truyền Đại Pháp,
Gặp sóng gió tà ác không hề sợ,
Độ nhân khắp nơi, lên thuyền Pháp.

Con xin cảm tạ Sư phụ! Cảm ơn các bạn đồng tu!

(Bài chia sẻ kinh nghiệm tu luyện tại Pháp hội New York năm 2016)


Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2016/5/21/329077.html

Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2016/5/24/157136.html

Đăng ngày 16–7-2016: Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai cho sát hơn với nguyên bản.

Share