Bài viết của một đệ tử đến từ Atlanta

[MINH HUỆ 22-4-2016] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp cách đây gần 1 năm, vào tháng 5 năm 2015. Kể từ đó tôi bắt đầu được trải nghiệm sự kì diệu thực thụ của việc tu luyện. Khi đang cố gắng viết bài này, tôi gặp rất nhiều can nhiễu, nhưng tôi biết đây là một phần quan trọng trong quá trình tu luyện của tôi, vì thế tôi vẫn tiếp tục kiên định viết.

Tôi phát hiện ra Pháp Luân Đại Pháp khi tôi đang tìm kiếm thông tin trên mạng về các lớp học dưỡng sinh tại địa phương. Khi xem một số diễn đàn trên mạng, tôi thấy một số người đề cập đến Pháp Luân Đại Pháp, vì vậy tôi đã quyết định tìm hiểu xem đó là gì. Khi tôi vào trang chủ của Pháp Luân Đại Pháp FalunDafa.org, tôi còn nhớ là tôi đã cảm thấy xúc động thế nào khi nhìn thấy dòng chữ màu vàng kim Chân – Thiện – Nhẫn. Theo lời khuyên của những người trên mạng, tôi đọc cuốn sách Chuyển Pháp Luân. Tôi chỉ mất bốn ngày để đọc xong cuốn sách, và sau đó tôi tiếp tục đọc những thông tin khác của Pháp Luân Đại Pháp. Hai tháng tiếp đó, tôi đọc cuốn Chuyển Pháp Luân được ba lần nữa và đọc xong toàn bộ tất cả các bài giảng và kinh văn của Sư phụ.

Vượt qua tâm sắc dục

Trước khi tu luyện, tôi không có nguyên tắc đạo đức nào để chỉ đạo bản thân, và tôi thường đắm chìm trong sắc dục. Là một thanh niên trẻ, tôi tin tưởng một cách bị động rằng đây là lối sống lành mạnh và tôi đã sử dụng những tiêu chuẩn đạo đức thời hiện đại để đánh giá sự nghiện ngập của mình. Khi tôi đọc cuốn Chuyển Pháp Luân lần đầu tiên, tôi nhận ra rằng tôi cần phải từ bỏ mọi dục vọng nếu tôi muốn tu luyện.

Tuy nhiên, nói thì dễ mà làm thì khó. Sau ba ngày không vượt qua được những ham muốn của mình, tôi ngủ thiếp đi trong nước mắt. Tôi nhớ tôi đã nói với Sư phụ rằng tôi thà chịu nỗi đau lớn nhất có thể về thể xác còn hơn là phải khổ sở với tâm chấp trước của mình.

Sư phụ giảng:

“mong muốn ‘chính tâm’, trước mang ‘thành ý’.” (Pháp Luân Công)

Với thành ý này trong tâm, tôi cảm thấy Sư phụ đang điều chỉnh lại thân thể cho tôi và gỡ bỏ nghiệp lực tư tưởng mạnh mẽ trong tâm trí tôi khi tôi đi ngủ. Khi tôi tỉnh dậy vào sáng hôm sau, tôi đã có thể điều khiển được tâm chấp trước của mình và chỉnh lại những suy nghĩ của mình với một chính niệm mạnh mẽ. Tôi cũng đọc các bài tâm đắc thể hội trên Minh Huệ Net về việc vượt qua tâm sắc dục, và điều này đã giúp tôi tăng cường chính niệm. Tôi cũng học Pháp hàng ngày.

Trong một thời gian ngắn, tôi đã có thể tu khứ tâm sắc dục của mình và coi nhẹ nó. Niềm vui tôi nhận được từ việc cuối cùng tôi đã từ bỏ được chấp trước này không thể miêu tả được bằng lời. Tôi không còn cảm giác đau đớn khổ sở mỗi khi đi ngủ nữa, mà thay vào đó tôi thành tâm lặp đi lặp lại câu “cảm ơn, cảm ơn, cảm ơn” từ tận trong đáy lòng đến Sư phụ cho đến khi tôi ngủ thiếp đi.

Trải nghiệm này đã giúp tôi có được tín tâm không lay động và lòng biết ơn vô bờ bến đối với Sư phụ và Đại Pháp. Nó cũng tạo một cơ sở vững chắc cho con đường tu luyện của tôi. Nếu chúng ta không thể vượt qua được tâm chấp trước đầu tiên này, tôi hiểu rằng chúng ta vẫn còn là người thường.

Giảng chân tướng

Sư phụ giảng:

“Đệ tử Đại Pháp mà không có khả năng chứng thực Pháp thì không phải là đệ tử Đại Pháp. Khi vạch rõ tà ác thì đồng thời cứu vãn chúng sinh, viên mãn thế giới của bản thân mình.” (Bình “Uy nghiêm của Đại Pháp”, Tinh tấn yếu chỉ II)

Sư Phụ đã chỉ ra rất rõ ràng rằng các đệ tử Đại Pháp thời kỳ Chính Pháp có nhiệm vụ giảng chân tướng và cứu độ chúng sinh. Nếu không, chúng ta không thể được coi như là các đệ tử Đại Pháp. Khi tôi đọc được điều này, tôi biết rằng tôi phải tìm hiểu nhiều hơn về cuộc bức hại và tìm cách vạch rõ tà ác. Tôi biết đây chính là trách nhiệm của mình.

Tôi nghiên cứu nhiều bài báo và các video trên mạng có nội dung phơi bày cuộc bức hại và tội ác mổ cướp nội tạng từ các học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc. Tôi cũng đọc rất nhiều bài tâm đắc thể hội liên quan đến việc giảng chân tướng. Tôi còn tìm đến trang web ký tên thỉnh nguyện gửi tới Liên Hợp Quốc kêu gọi chấm dứt cuộc bức hại và việc mổ cướp nội tạng. Tôi quyết định bắt đầu bằng việc giảng chân tướng cho người nhà. Tất cả người nhà của tôi đều đồng tình với những gì tôi chia sẻ và quyết định ký tên thỉnh nguyện. Sau khi gia đình tôi ký tên, nhiều bạn bè khác của tôi cũng ký. Bây giờ, tôi tận dụng mọi cơ hội để xin mọi người ký tên thỉnh nguyện, kể cả khi tôi ở trên tàu, khi nói chuyện với hàng xóm, hay gặp gỡ với giáo sư của tôi. Bằng cách này, nhiều người có duyên hơn nữa có thể được nghe sự thật về Đại Pháp. Tôi cũng tổ chức một cuộc vận động ký tên quy mô lớn tại trường đại học của tôi.

Lúc đầu, tôi cảm thấy tâm sợ hãi luôn cản trở tôi giảng chân tướng cho mọi người. Nhưng mỗi khi sợ hãi, tôi lại tự nhắc nhở mình “tôi đang làm một việc chính đáng nhất trên thế giới này – phơi bày cuộc bức hại vô nhân đạo, những gì tôi đang làm hoàn toàn không có gì sai cả.” Với chính niệm này, tôi đã có thể vượt qua được trạng thái lo lắng và hồi hộp mỗi khi tôi nói cho mọi người nghe về Đại Pháp. Thậm chí ngay cả những nhân tố tà ác cũng không thể làm gì khác ngoài việc cảm phục đối với chính niệm không thể phá hủy của tôi.

Quảng bá Thần Vận

Khi tôi quay trở lại trường đại học vào mùa thu, tôi quyết định tham gia vào việc quảng bá Thần Vận tại vùng sở tại.

Một đồng tu giao cho tôi nhiệm vụ phân phát tờ rơi sau mỗi buổi biểu diễn ở nhà hát địa phương. Đây là lần đầu tiên tôi tham gia hạng mục Thần Vận, và tôi đã không biết mình phải làm gì bởi vì không có ai hướng dẫn tôi phải hoàn thành nhiệm vụ này như thế nào. Tuy nhiên, tôi biết rằng đây là an bài của Sư phụ để giúp tôi đề cao tâm tính, vì vậy tôi vẫn tiếp tục làm hoạt động này mặc dù tôi rất băn khoăn và e sợ.

Sư Phụ giảng:

“Tu luyện ấy, Thần là nhìn vào nhân tâm, không nhìn vào bản thân hoạt động ấy được an bài hoàn chỉnh hay không, toàn diện hay không, chư Thần không nhìn vào những cái đó. Mà càng không toàn diện thì còn mừng, nhìn xem chư vị ai thấy được chỗ không hoàn mỹ của việc đó mà có thể làm được nó cho tốt,” (Giảng Pháp tại Pháp hội San Francisco 2014)

Tôi đến nhà hát sớm một tiếng, sau đó tôi ngồi trên ghế băng và phát chính niệm thanh trừ nỗi sợ hãi của mình. Tuy nhiên, tôi đã không thể xóa bỏ được tâm sợ hãi. Ngược lại, tôi càng ngày càng trở nên lo lắng. Khi đến thời điểm thích hợp để xin phép người quản lý cho phép tôi phân phát tờ rơi, tôi đã không làm được, bởi vì lúc ấy nỗi sợ hãi hoàn toàn chiếm giữ tâm trí tôi. Vì vậy, tôi quyết định đi bộ một đoạn ngắn để thanh trừ những suy nghĩ ấy. Lúc đó, tôi không thể nghĩ ra được mình có thể làm gì khác.

Khi tôi đi bộ quay trở lại, tôi thấy một nhân viên cảnh sát đang xem xét túi đồ mà tôi để quên. Điều này khiến tôi rất sợ hãi. Tôi hỏi anh ta đang có chuyện gì xảy ra. Anh ta nói với tôi rằng sau khi nhìn thấy tôi đi bộ rời đi, một khán giả đã trình báo với cảnh sát về một nguy cơ đánh bom. Tôi cảm thấy rất hối tiếc và hết lời xin lỗi viên cảnh sát, và sau đó tôi đi vào bên trong nhà hát và trực tiếp xin lỗi ban quản lý. Tôi rất thành khẩn và hối tiếc nên cả nhân viên cảnh sát và ban quan lý đều chấp nhận lời xin lỗi của tôi và chúng tôi đều vui vẻ rời đi.

Khi tôi ra khỏi nhà hát, tôi chợt nhận ra rằng sự sợ hãi trong tôi đã tan biến. Những gì vừa xảy ra với tôi chính là làm tôi thật sự lúng túng và khó xử hơn bất cứ điều gì mà tôi có thể tưởng tượng. Nhưng tôi đã vượt qua mà không sao cả. Tôi ngộ ra rằng cái sợ hãi trong tôi là giả, và rằng chính nỗi sợ hãi ấy đã làm xuất hiện sự cố nguy cơ đánh bom kia. Tôi đã rất vui khi nhận ra điều này. Và cũng đúng lúc đó, tôi cảm thấy nỗi sợ hãi của tôi hoàn toàn biến mất.

Vào cuối tuần tiếp theo, tôi đến một nhà hát khác để phát tờ rơi. Lần này, tôi không thấy sợ hãi gì hết, mà chỉ nghĩ rằng mình đang làm một việc vô cùng chính đáng. Tôi dễ dàng có được sự cho phép của những nhân viên bảo vệ để phát tờ rơi, và ít nhất 50 người đã biết về Thần Vận vào tối hôm đó. Khi trở về nhà vào buổi tối hôm ấy, tôi thấy mọi người trong trường đại học của tôi đều đang hò reo và cổ vũ ăn mừng. Trên bề mặt, đó là vì chúng tôi vừa giành chiến thắng trong trận bóng đá lượt về. Nhưng đối với tôi, dường như lúc đó cả thế giới đang hò reo cổ vũ cho tôi.

Học Pháp giúp soi sáng con đường tu luyện của tôi

Một ngày, khi đang đọc Pháp vào giờ nghỉ giải lao giữa các tiết học, tôi liền chợp mắt một lúc. Khi ngủ thiếp đi, tôi nằm mơ thấy mình bị mắc kẹt trong một mê cung tối tăm. Tôi không nhìn thấy gì cả, chỉ thấy cuốn Chuyển Pháp Luân trong tay. Tôi mở cuốn sách ra và bắt đầu đọc. Lúc ấy, một luồng ánh sáng vàng phát ra từ cuốn sách và soi sáng một con đường trước mặt tôi. Tôi liền bước vào con đường ấy. Nhưng mỗi khi tôi đóng cuốn sách lại và đi thì luồng ánh sáng vàng cứ dần dần nhạt dần rồi hầu như biến mất. Tôi nhớ cảm giác ấy thật đáng sợ biết bao, khi mà con đường tôi đang đi không được soi sáng, hoàn toàn tối tăm, và khiến tôi không thể nhìn thấy gì cả. Nhưng mỗi lần tôi mở cuốn Chuyển Pháp Luân ra đọc, luồng sáng ấy lại phát ra mạnh hơn, giúp tôi thấy được con đường của mình.

Thông điệp gửi gắm qua giấc mơ của tôi là rất rõ ràng: tôi phải học Pháp tốt thì mới có thể đi vững bước trên con đường của mình; nếu không, tôi sẽ bị lạc. Thực ra, tôi đã nhận ra điều này. Lúc nào mà tôi học Pháp không tốt hay không đầy đủ thì tôi thường bị gặp nhiều can nhiễu.

Bộc lộ những tâm chấp trước

Gần đây tôi nhận thấy rằng nhiều vấn đề đã xảy ra trong quá trình tu luyện của tôi do những tâm chấp trước của mình gây ra.

Ví dụ, tôi cố gắng thành lập một câu lạc bộ Người bạn của Pháp Luân Công ở trường đại học của tôi. Nhưng khi tìm một cố vấn cho câu lạc bộ thì tôi đã bị từ chối nhiều lần. Tôi thậm chí còn nhận được thư điện tử phản hồi từ các thành viên trong các khoa của trường biểu lộ thái độ không tốt đối với Đại Pháp. Không những phải đối mặt với sự phản đối, tôi còn cảm thấy như mình không có đủ chính niệm để điều chỉnh lại tình hình.

Tôi trở nên tuyệt vọng và nản lòng, và tôi cảm thấy áp lực của tà ác đang bủa vây lấy tôi. Sau đó tôi nhận ra rằng tôi đã không tu bản thân được tốt, mà thay vào đó tôi đã cố gắng thực hiện công việc của Đại Pháp bằng phương thức và suy nghĩ của người thường.

Điều gì đã gây ra tình trạng tu luyện không tốt này? Tôi học Pháp và hướng nội. Sau đó, tôi nhận ra rằng tôi đã trở nên tự mãn sau khi nhận được lời khen của các đồng tu và làm rất ít việc cho Đại Pháp. Tự ngã cá nhân của tôi đã được thổi phồng lên và tôi đã mất đi tình trạng tu luyện đúng đắn. Tôi cũng nhận thấy rằng tôi đã trở nên chấp trước hơn vào việc truy cầu sự thoải mái. Tôi ngủ quá cả tiếng chuông báo thức và bỏ lỡ giờ học. Tôi cũng trở nên lười biếng trong học tập và thường chờ cho nước đến chân mới nhảy. Với những tâm chấp trước mạnh như thế, không khó hiểu tại sao tôi lại gặp những can nhiễu này.

Kể từ đó, tôi tập trung hơn vào việc tu luyện, bởi vì tôi nhận ra rằng tôi không thể làm tốt nếu tôi không đặt Đại Pháp lên hàng đầu. Thậm chí ngay cả công việc của Đại Pháp sẽ trở nên tầm thường nếu chúng ta không có một cơ sở vững chắc dựa trên Pháp.

Những cuộc gặp gỡ với những người có duyên ở trên tàu

Vì không có ô tô nên tôi thường đi tàu đến điểm học Pháp ở địa phương. Đối với hầu hết mọi người điều này rất bất tiện, nhưng tôi lại coi đây là một cơ hội để giảng chân tướng cho nhiều người hơn. Tôi luôn mang theo một ít tờ rơi và tờ mẫu ký tên thỉnh nguyện.

Vì tôi có được chính tâm, nên Sư phụ thường an bài cho tôi nói chuyện với mọi người về Đại Pháp trên mỗi chuyến tàu hàng tuần. Những người tôi nói chuyện có đủ loại, người thì vô gia cư, người thì làm lao động chân tay, người thì là sinh viên, và một số người thì đã có gia đình. Nhiều người trong số họ muốn ký tên thỉnh nguyện và nhận tờ giới thiệu về Pháp Luân Đại Pháp. Một lần có người đã đến học luyện công ở trường đại học của tôi sau khi tôi kể với cô về Pháp Luân Đại Pháp ở trên tàu.

Tôi thực sự trân trọng từng trải nghiệm tôi có trên tàu khi nói chuyện với mọi người về Đại Pháp bởi vì nó giúp tôi tịnh hóa tinh thần và mở rộng trái tim. Ban đầu tôi nhận thấy rằng tôi có nhiều chấp trước về đặc điểm bề ngoài của con người, như chủng tộc, quần áo, giáo dục, tầng lớp xã hội, hay vẻ mặt. Dần dần tôi đã loại bỏ được những chấp trước này và tôi đã có thể nói chuyện với bất kì ai về Đại Pháp mà không quan tâm đến vẻ bề ngoài của họ. Điều này cũng giúp tôi làm tốt hơn tất cả các hạng mục khác về giảng chân tướng và hồng Pháp.

Con đường tu luyện vững chắc

Chúng ta đều đến đây vì Pháp. Pháp này thật là trân quý biết bao. Làm sao chúng ta có thể không làm tốt? Hơn nữa, chúng ta có trách nhiệm cứu độ những sinh mệnh mà chúng ta thệ nguyện. Chúng ta đã phát thệ làm việc đó. Điều ước duy nhất của tôi là tôi có thể làm tốt hơn trên con đường tu luyện của mình. Tôi hy vọng tất cả chúng ta có thể tiến bước một cách vững vàng về phía trước.

Tôi nhận ra rằng khi chúng ta đi tốt trên con đường tu luyện thì nó chính là là trải nghiệm hạnh phúc nhất trên đời này. Khi chúng ta có thể gạt bỏ những tâm chấp trước của bản thân thông qua việc tinh tấn tu luyện và chăm chỉ học Pháp, Pháp có thể hiện hữu trực tiếp trong mỗi lời nói và hành động, và đem đến những hành vi chính thường nhất của đệ tử Đại Pháp. Điều này khiến cho toàn bộ sinh mệnh trong vũ trụ phải kính nể. Đây là trạng thái đúng đắn và chúng ta có thể đạt được nó thông qua tu luyện vững vàng tinh tấn.

Con xin cảm ơn Sư phụ!

Cảm ơn tất cả các đồng tu!

(Trình bày tại buổi giao lưu tâm đắc thể hội Pháp Luân Đại Pháp New York 2016)


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/5/24/329181.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/5/25/157148.html
Dịch ngày 20-6-2016; bản dịch có thể được chỉnh sửa trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share