[MINH HUỆ 22-5-2016] Kính chào Sư phụ tôn kính! Chào các bạn đồng tu!

Tôi là một học viên đắc Pháp năm 1997 tại Mỹ. Hôm nay tôi muốn chia sẻ với các bạn về kinh nghiệm tu luyện của mình trong việc giảng thanh chân tướng cho gia đình.

Tin vào khoa học

Tôi đã giới thiệu một cách có hệ thống môn Pháp Luân Công cho cha vào thời điểm khi cuộc bức hại bắt đầu. Cả cha mẹ tôi đều tin vào khoa học, có nhiều hoài nghi và đưa ra các câu hỏi về các môn khí công như Đại Pháp.

Tôi đọc “Khí công và thể dục” trong Bài giảng thứ 9 của Chuyển Pháp Luân cho họ. Họ chấp nhận những điều họ đã nghe và nói: “Rốt cuộc, thể thao và các bài tập luyện thể dục làm tiêu hao năng lượng trong cơ thể con người trong khi khí công giúp bảo tồn năng lượng”.

Tối hôm đó, tôi đã chia sẻ với họ về những trải nghiệm tu luyện của mình và tại sao tôi lại tu luyện. Mặc dù còn nhiều câu hỏi, nhưng họ vẫn tiếp tục lắng nghe. Chúng tôi đã nói chuyện tới đêm. Đó là lần đầu tiên tôi đã có một buổi trao đổi chân thành với cha mẹ mình.

Do công việc, ông thường về Đài Loan và Trung Quốc. Mỗi lần ông ấy đến thăm chúng tôi, ông đều đề cập tới chủ đề Pháp Luân Công. Một lần, ông ấy muốn tôi đến New York với ông ấy để lo một số giấy tờ. Chúng tôi bắt xe buýt và tôi cho ông nghe bài giảng 9 ngày của Sư phụ trong suốt 10 giờ lái xe. Ông đã lắng nghe rất chăm chú. Rốt cuộc chúng tôi không lo được gì cho việc giấy tờ và tôi nhận ra rằng lý do của chuyến đi là để ông nghe Pháp.

Ông đã tiếp tục nghe Pháp trên chuyến bay trở về Trung Quốc. Tôi đã đưa cho ông mang về một cuốn Chuyển Pháp Luân.

Từ ủng hộ đến phản đối

Khi cuộc bức hại leo thang, quan điểm của cha tôi về vấn đề tu luyện của tôi chuyển từ ủng hộ thành lo sợ, nên tôi đã để ông xem một bộ phim giảng chân tướng về Pháp Luân Công.

Khi nhìn thấy những học viên Pháp Luân Công bị bức hại nghiêm trọng như thế nào, ông ấy đã khóc. Nhưng thời gian qua đi, thái độ của ông chuyển từ lo sợ sang phản đối.

Ông đã viết cho tôi những bức thư dài yêu cầu tôi từ bỏ Pháp Luân Công. Lúc đó, tôi đã nghỉ việc, chuyển đến New York để làm việc toàn thời gian cho Đài truyền hình Tân Đường Nhân. Cha tôi không thể hiểu tại sao tôi lại nghỉ việc.

Ông nghĩ tôi đang theo xu hướng chính trị. Trong mắt ông, việc tu luyện của tôi không đem lại lợi ích gì. Nhiều con cái của bạn bè cha tôi không giỏi giang như tôi nhưng họ đều đang sống cuộc sống thoải mái. Theo quan điểm của ông, tôi đã từ bỏ công việc, nhà cửa, gia đình và tiền bạc vì tín ngưỡng của mình. Ông nghĩ tôi đã từ bỏ tất cả những gì tôi có thể có và ông cảm thấy một sự mất mát.

Tôi đã viết những bức thư dài cho cha và chia sẻ những suy nghĩ của mình. Tuy vậy, không ai trong chúng tôi có thể thuyết phục được nhau. Sau đó, bất cứ khi nào ông nêu ra chủ đề này, cuộc tranh luận của chúng tôi kết thúc trong bất hòa. Khi tâm của tôi không chính, ông thậm chí còn nói những lời bất kính về Đại Pháp. Tôi đã không biết làm thế nào khác để giảng chân tướng cho cha.

Điều kỳ lạ là mặc dù chúng tôi không có quan điểm chung về vấn đề này nhưng cha tôi thường nêu ra chủ đề Pháp Luân Công mỗi khi ông đến thăm tôi. Bất cứ khi nào tôi cố gắng nói cho ông suy nghĩ của mình, ông hoặc là không đồng ý hoặc từ chối nghe. Sau đó tôi không nói bất kỳ điều gì và chỉ im lặng lắng nghe những gì ông nói.

Cảnh tỉnh và điểm hóa

Một ngày tôi đã có một giấc mơ, trong giấc mơ đó tôi thấy cha nằm trong một chiếc quan tài và tôi đi đi lại lại bên ngoài căn phòng nơi có quan tài. Một bầy quỷ đến để mang cha tôi đi. Nhưng khi chúng nhìn thấy tôi, chúng đã bỏ chạy. Khi tỉnh dậy tôi biết cha mình đang gặp nguy hiểm và chỉ có tôi mới có thể cứu được ông ấy. Lúc đó tôi không biết cách nào để cứu ông nhưng tôi đã tự nhủ: tôi sẽ không từ bỏ cha.

Lúc đó, tình trạng tu luyện của tôi đang đi xuống do tôi đang bận rộn với rất nhiều nhiệm vụ. Khi gặp mâu thuẫn, tôi chỉ hướng nội ở bề mặt và cảm thấy rất tệ. Do vậy, tôi không đề cao trong tu luyện. Khi nhìn lại, tôi đã lãng phí nhiều cơ hội để đề cao. Sau đó những khổ nạn mà tôi trải qua ở NTD ngày càng lớn và lớn đến mức tôi không thể chịu đựng được nữa. Tôi đã rời bỏ Đài truyền hình Tân Đường Nhân (NTDTV).

Sau khi rời NTD, tôi tham gia vào các hạng mục khác và vẫn bận. Một ngày, tôi có giấc mơ khác. Trong giấc mơ đó tôi đang sống với một bầy thú cưng đáng yêu. Tôi quá bận rộn làm các việc và thường quên cho chúng ăn. Chúng trở nên càng ngày càng gầy nhưng tôi vẫn bỏ quên chúng. Tôi tin rằng chúng sẽ lớn, cho tới một ngày tôi thấy tất cả chúng đều chết đói… Tôi quá buồn và vội chạy ra ngoài để mua thức ăn cho chúng nhưng không tìm được gì cho chúng.

Sau đó tôi thức dậy, sự đau buồn và hối tiếc tôi đã cảm thấy trong giấc mơ có một ảnh hưởng lớn đến tôi. Tôi ngộ ra rằng những con vật trong nhà tôi là những thành viên trong gia đình. Thức ăn họ đang chờ đợi là chân tướng về Pháp Luân Công. Nhưng tôi chỉ tập trung vào công việc bận rộn và hoàn toàn lãng quên họ và sự an nguy của họ.

Chịu đựng về tinh thần

Chúng ta không nên đi đường vòng trong tu luyện do những thay đổi của môi trường. Sau khi rời NTDTV, tôi đã gặp nhiều khảo nghiệm tâm tính đau đớn làm tôi nhận ra rằng mình không thể trốn chạy nữa. Không có sự lựa chọn nào khác ngoài việc quay trở lại tu luyện nghiêm túc và tập trung vào việc đề cao tâm tính.

Nếu tiêu trừ nghiệp lực là chịu đựng những đau đớn về thân thể thì loại bỏ chấp trước là chịu đựng về tinh thần. Ví dụ: khi buông bỏ tâm tranh đấu, khi nó được đẩy đến bề mặt và bị loại bỏ, tâm mong muốn tranh đấu và tranh cãi rất mạnh. Nếu bạn không thể kiểm soát chính mình, bạn sẽ bị dẫn động bởi chấp trước. Khi bị nó lèo lái, bạn không những không loại bỏ được nó mà còn thực sự đã làm nó mạnh thêm.

Nếu bạn muốn loại bỏ nó, chủ ý thức của bạn phải rất mạnh. Bạn phải phân tách rõ bản thân với tâm tranh đấu. Khi chính niệm của bạn rất mạnh, tâm tranh đấu sẽ nhanh chóng bị loại bỏ. Tuy nhiên, sự chịu đựng về tâm lý và tinh thần trong suốt quá trình này là rất lớn. Đó là vì trong không gian khác chấp trước của bạn to như quả núi. Nếu bạn muốn hoàn toàn loại bỏ nó, bạn phải chịu đựng một vài khổ nạn và nó mất một quá trình. Thường mất một vài ngày vật lộn để loại bỏ một chấp trước, sau đó một chấp trước nữa sẽ nổi lên bề mặt.

Giữa hai lần đó, Sư phụ cho tôi trải qua giây phút thanh bình ngắn ngủi lúc tôi không có chấp trước nào. Mặc dù khoảng thời gian này rất ngắn, nó đã khích lệ tôi loại bỏ hết chấp trước này đến chấp trước khác. …Có một vài tháng mà tôi liên tiếp loại bỏ chấp trước này đến chấp trước khác. Tâm trí tôi luôn được ma luyện và khảo nghiệm khi tôi đi dạo, ăn hay làm các việc lặt vặt. Trong suốt thời gian đó, tôi dần dần học cách tu luyện chính mình và bắt đầu hiểu tu luyện đòi hỏi những gì.

Hiếu thuận với cha

Việc tu luyện của tôi bắt đầu cải thiện và cha tôi cũng thay đổi ngay vào thời điểm đó. Ông tới thăm tôi lần nữa và bảo tôi đưa ông đến cửa hàng mua một cái Ipad. Ở quầy thu ngân, tôi đã rút thẻ tín dụng của mình và muốn trả tiền cho Ipad. Cha tôi đã rất ngạc nhiên. Ông thường nghĩ rằng sau khi nghỉ việc, tôi không có thu nhập ổn định và tình trạng tài chính của tôi không tốt. Ông không bao giờ để tôi mua bất kỳ thứ gì cho ông. Trong cửa hàng bán máy tính, tôi nói với ông: “Con thấy một bài do một học viên trên trang Minh Huệ (Hán ngữ) viết rằng ‘Bách thiện hiếu vi tiên’. Con là một người tu luyện theo Chân, Thiện, Nhẫn. Nếu con muốn tu thiện, trước hết con phải hiếu thảo. Con đã không làm tốt điều này trước đây. Cha đã ủng hộ việc kinh doanh của con và cho con tiền đi học. Mặc dù con chưa làm ra nhiều tiền nhưng con phải dùng tiền con kiếm được để bày tỏ lòng hiếu thảo với cha. Hãy để con mua chiếc Ipad này cho cha”.

Cha tôi rất cảm động và để cho tôi mua chiếc Ipad. Mặc dù đó là một cử chỉ nhỏ nhưng nó làm cho cha con tôi xích lại gần nhau. Ông đã tự hào nói với bạn bè của ông rằng chiếc Ipad này được con gái ông mua tặng khi ông đến Mỹ. Mặc dù ông vẫn phản đối tôi tình nguyện làm việc cho NTDTV, ông quan tâm đến NTDTV và xem NTDTV gần như hàng ngày.

Giảng chân tướng trên quan điểm chính trị

Một vài ngày sau, tôi thu xếp cho ông ăn trưa với một học viên biết cách giảng chân tướng từ góc độ chính trị. Học viên này đã trả lời nhiều câu hỏi cha tôi đặt ra. Sau đó, ông gặp một vài học viên ở các độ tuổi khác nhau. Ông kết luận rằng những người tu luyện Pháp Luân Công đều là người tốt. Hơn nữa, họ là những người thông minh, sâu sắc và hoàn toàn khác biệt với hình mẫu rập khuôn của chế độ cộng sản tạo ra. Sau khi thăm Đài truyền hình Tân Đường Nhân, ông nói: “Mặc dù các con không có nhiều tài nguyên, nhưng mọi người làm việc ở đây đều tràn đầy nhiệt tình và năng lượng.” Điều này đã để lại ấn tượng sâu sắc cho ông ấy.

Trong suốt chuyến đi đó, cha tôi hoàn toàn thay đổi quan điểm về Đại Pháp. Ông xem Cửu bình mỗi sáng trên NTDTV và mang các bản cửu bình về Trung Quốc. Ông cảm thấy con gái mình trở nên rất tôn trọng ông sau khi tu luyện Đại Pháp và Đại Pháp thực sự rất tốt.

Cải biến nhờ đề cao trong tu luyện

Một thời gian sau, cha tôi lại quay lại. Lúc ấy, tôi đã trở lại làm việc toàn thời gian cho NTDTV. Ông cảm ơn tôi trước một vài học viên ở NTDTV. Ông cảm ơn tôi vì không từ bỏ ông và đã giúp ông biết chân tướng. Tôi rất sốc khi cha tôi người mà trước đây kịch liệt phản đối tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, phản đối tôi làm việc cho NTDTV lại thay đổi nhiều đến vậy. Sau đó, ông đã xem bài giảng 9 ngày của Sư phụ và luyện công cùng với tôi. Sau đó ông đã may mắn được gặp Sư phụ và dần dần bước vào tu luyện.

Nhìn lại quá trình này, moi việc xảy ra thật tự nhiên. Nhưng cha tôi thực sự đã thay đổi. Ông ấy thay đổi vì tôi đã đề cao trong tu luyện. Khi tâm tôi thay đổi, mọi việc xung quanh tôi cũng thay đổi theo.

Mặc dù cha đã có những thay đổi lớn nhưng việc tu luyện của ông lúc lên lúc xuống. Mỗi khi ông trở lại thăm tôi, ông rất háo hức được gặp gỡ và nói chuyện với những học viên mà ông đã biết trong nhiều năm. Mỗi lần đó những học viên này đều nói với ông về những điều trong tu luyện và tu luyện như thế nào. Và lần nào ông cũng nói sẽ tinh tấn học Pháp. Tuy nhiên, khi quay về Trung Quốc, ông lại vướng bận với những việc của người thường.

Thỉnh thoảng tôi tự hỏi tôi đã làm đủ chưa vì ông đã biết chân tướng và chấp nhận Đại Pháp. Tôi không chắc là nên dành bao nhiêu thời gian giúp ông tu luyện vì tôi biết việc này sẽ mất nhiều thời gian.

Thiếu can đảm vì chấp trước

Tôi đã đưa cha đi xem biểu diễn Thần Vận hai lần cách đây nhiều năm. Ông có nhiều ý kiến sau khi xem Thần Vận, nhưng kể từ đó ông chưa có cơ hội đi xem lại. Năm nay, cha tôi đã nói với tôi rằng ông muốn tổ chức sinh nhật của mình cùng với tôi ở New York. Ông hiếm khi tổ chức sinh nhật vậy tại sao ông bỗng nhiên muốn đến New York vào ngày sinh nhật. Tôi đã kiểm tra lịch và thấy rằng ngày sinh nhật của ông vào đúng tuần mà buổi biểu diễn Thần Vận diễn ra ở Trung tâm Lincoln. Tôi biết ông đến để xem Thần Vận.

Sau khi đón ông ở sân bay, tôi không đủ can đảm để nói với ông rằng chúng tôi sẽ đi xem Thần Vận vào ngày sinh nhật của ông. Tôi cảm thấy căng thẳng vì phản ứng trước đây của ông sau khi xem Thần Vận.

Tôi biết đằng sau sự lo lắng là một chấp trước lớn: tâm giữ thể diện, sợ gia đình không hiểu, sợ bị khước từ, chấp về tình với gia đình và tâm thờ ơ với việc cứu độ chúng sinh. Tôi quyết tâm buông bỏ những chấp trước này.

Khi cuộc bức hại mới diễn ra, tôi đã giảng chân tướng cho gia đình và bạn bè rất nhiều. Tôi không có bất kỳ quan niệm nào và chỉ nói với họ Đại Pháp tuyệt vời như thế nào. Giờ đây, tôi hiếm khi giảng chân tướng cho gia đình mình. Tôi hiếm khi đề cập đến Pháp Luân Công trong các buổi tụ họp gia đình vì tôi cảm thấy không dễ dàng khi nêu ra chủ đề này. Tối hôm đó, tôi đã khóc. Tôi thầm hứa với Sư phụ rằng mình phải đề cao trong vấn đề này.

Sáng hôm sau, tôi đã nói với cha tôi kế hoạch của mình về việc đi xem Thần Vận cùng với ông. Ông không phản đối. Ông đã xem buổi biểu diễn Thần Vận và có một ngày sinh nhật rất ý nghĩa. Ông cũng tham gia học Pháp nhóm lần đầu tiên. Vài tuần sau đó ông đã viết bài chia sẻ kinh nghiệm đầu tiên của mình.

Sư phụ điểm hóa

Trong suốt thời gian đó, tôi đã trải qua nhiều xung đột với người thường. Một vài xung đột rất thống khổ. Sư phụ đã điểm hóa cho tôi rằng nên nói về Đại Pháp với những người này.

Tuy nhiên, họ biểu lộ hành vi lạ trước mặt tôi, một vài người không lý trí và còn có thái độ xúc phạm. Tôi cảm thấy cứu họ quá khó và muốn bỏ cuộc. Nhưng tôi cũng biết rõ đó là trách nhiệm của mình và là một người tu luyện tôi không nên bỏ cuộc.

Thông qua học Pháp và tu luyện, tôi dần khám phá ra rằng những thành viên trong gia đình mình mà không tu luyện tất cả họ là những sinh mệnh đặc biệt. Họ ở đây là có lý do và đáng lẽ đã nên đắc Pháp. Tuy nhiên, họ đều có thiếu sót lớn quyết liệt ngăn cản họ đắc Pháp.

Một vài người quá đa cảm và không có lý trí. Một vài người rất ngoan cố và bướng bỉnh, một vài người chấp trước vào công việc và sự nghiệp; một vài người có tâm lãnh đạo và luôn muốn ra quyết định… Tất cả những thiếu sót này vốn đã cản họ tiến gần đến Đại Pháp chính là những chấp trước lớn tôi có trong tu luyện của mình. Bất kỳ khi nào tôi cần loại bỏ một chấp trước, một thành viên trong gia đình tôi mà có cùng thiếu sót đó chắc chắn sẽ biểu lộ thiếu sót của họ trước mặt tôi. Ví dụ nếu tôi muốn loại bỏ chấp trước về tình, người thân mà yếu trong lĩnh vực này sẽ gặp một số vấn đề tình cảm và biểu hiện vấn đề đó trước mặt tôi. Nếu tôi không từ bỏ thói ngoan cố và bướng bỉnh, một thành viên trong gia đình sẽ thường thể hiện sự ngoan cố và bướng bỉnh. Khi tôi chấp vào công việc, có một ai đó cũng rất chấp vào làm việc. Chỉ khi tôi buông bỏ chấp về tình, công việc và sự bướng bỉnh, những nhân tố ngăn họ tiến gần hơn đến Đại Pháp sẽ bị giải thể, họ sẽ được cứu.

Minh bạch về tu luyện

Không chỉ tôi không tu tốt trong những lĩnh vực này, tôi còn than phiền rằng họ quá tình cảm, bướng bỉnh, quá chấp vào công việc. Tôi thậm chí muốn bỏ rơi họ vì quá bận. Nhưng sự thật là họ đến đây vì tôi và họ là những chúng sinh đến đây để giúp tôi đề cao trong tu luyện. Sau khi tôi ngộ ra điều này, tôi đã minh bạch hơn nhiều về tu luyện và cứu độ chúng sinh. Tôi sẽ không còn ôm giữ bất kỳ chấp trước nào ngăn chúng sinh được cứu. Việc tu luyện của chúng ta không chỉ để hoàn thành tu luyện cá nhân, nó còn liên quan đến cứu người.

Tôi trở nên nghiêm túc hơn trong tu luyện của mình. Bất cứ khi nào tôi cảm thấy không thoải mái trong tâm, tôi nói với chính mình, hãy dừng tất cả cảm xúc và cảm xúc con người, và chỉ hướng nội.

Quá trình thống khổ

Khi tôi thấy mình có một chấp trước, tôi mất 2 giờ để loại bỏ nó. Sau 2 giờ, một chấp trước nữa sẽ nổi lên bề mặt và tôi ngay lập tức cũng loại bỏ nó. Tôi không muốn để bất kỳ chấp trước người thường nào có cơ hội tồn tại trong không gian của mình. Đó là vì nếu tôi làm vậy, chúng sinh sẽ không được cứu.

Quá trình này rất thống khổ nhưng rất thần thánh. Tôi có thể cảm nhận rằng Sư phụ đang dõi theo, động viên tôi và hoàn thiện tôi. Tôi tin những thay đổi kinh thiên động địa đang diễn ra ở không gian khác, nhưng trên bề mặt nhìn tôi hoàn toàn bình thường. Tôi đi làm như thường lệ nhưng tôi biết rằng tôi đang đề cao rất nhanh.

Sau gần 20 năm tu luyện, tôi bây giờ hiểu ý nghĩa của việc hướng nội, tu luyện vững vàng là gì, cách vượt qua khổ nạn.

Tôi biết ơn Sư phụ vì sự cứu độ tận tình của Sư phụ dành cho tôi. Mỗi bước chúng ta đi trong tu luyện đều có sự chăm sóc và bảo hộ của Sư phụ. Điều chúng ta muốn đạt được trong tu luyện là mong muốn của chính chúng ta, nhưng mọi việc đều do Sư phụ làm. Chúng ta chỉ có thể tu luyện tốt và không từ bỏ cơ hội để cứu độ tất cả những ai mà chúng ta gặp. Hãy trân quý họ, như cách mà Sư phụ trân quý chúng ta.

(Bài chia sẻ tại Pháp hội Chia sẻ Kinh nghiệm Tu luyện Pháp Luân Đại Pháp New York 2016)


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/5/22/329090.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/5/23/157122.html

Đăng ngày 7-7-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share