Bài viết của một tiểu đệ tử ở San Francisco, California

Con xin chào Sư phụ tôn kính!

Xin chào các bạn đồng tu!

[MINH HUỆ 9-6-2016] Tôi học lớp 11 ở trường Học viện Nghệ thuật Phi Thiên. Trong năm vừa qua, tôi đã trải qua nhiều khổ nạn. Điều khiến tôi lưu tâm nhất đó là tính cấp bách của việc cứu người. Như Sư phụ đã giảng:

“…trong hoàn cảnh gian khổ như thế chư vị ‘ma luyện’ ý chí của mình, đề cao tâm tính của mình; khi có ảnh hưởng của các tư tưởng bất hảo của người thường, chư vị có thể siêu thoát xuất lai.” (Chuyển Pháp Luân – Bài giảng thứ tám)

Tôi hiểu rằng tu luyện là liên tục chịu đựng gian khổ, ma luyện ý chí, và buông bỏ tâm chấp trước. Thỉnh thoảng rất khó có thể vượt qua những ma nạn, nhưng trong những thời khắc quan trọng, nếu tôi có thể nhớ đến Sư phụ và Đại Pháp và tín Sư tín Pháp, tôi sẽ có thể vượt qua được. Nhiều lần tôi cảm nhận được sự từ bi của Sư phụ đối với các đệ tử Đại Pháp. Ngài giúp chúng ta trong cả những điều nhỏ nhất. Thực sự như Sư phụ đã giảng:

“ … Sư đồ bất giảng tình

Phật ân hóa thiên địa

Đệ tử chính niệm túc

Sư hữu hồi thiên lực.”

(Sư đồ ân – Hồng Ngâm II)

Tạm dịch

“…Giữa Sư phụ và đệ tử không giảng tình [nghĩa]

[Mà là] ơn của Phật biến hóa cả trời đất

Đệ tử chính niệm mà đầy đủ

Thì Sư phụ sẽ đủ sức đưa trở về trời.”

(Ơn thầy trò – Hồng Ngâm II)

Tu luyện là nghiêm túc

Trong năm vừa qua, tôi nhận ra rằng tu luyện là nghiêm túc phi thường. Thậm chí khi vô cùng bận rộn, chúng ta cũng không thể buông lơi tu luyện. Sư phụ giảng:

“Tu luyện là gốc rễ, cứu người là trách nhiệm của chư vị, hai điều ấy đều cần làm cho tốt.” (Giảng Pháp tại Pháp hội New York 2015)

Năm ngoái, có thời điểm chúng tôi rất bận với việc biểu diễn, và chúng tôi luyện tập tối ngày. Tôi đã buông lơi tu luyện. Một tuần trước khi thi múa, tôi tập động tác bay người trên không với bạn diễn ở trong phòng tập lạnh như băng. Tôi nghiến răng chịu đựng và buộc mình phải tập luyện. Trong một lần bay người, tôi đã bị sái đầu gối khi tiếp đất. Ngày hôm sau, cả đầu gối sưng vù và tôi không thể đi nổi.

Một điều như vậy mà xảy ra trước khi biểu diễn thì chắc chắn là do can nhiễu của cựu thế lực. Tôi hướng nội và thấy rằng mình có một chấp trước là không muốn người khác phê bình mình, quả là một ý nghĩ tồi tệ. Tôi cũng có nhiều chấp trước khác vốn bị dẫn động bởi nhân tâm. Tôi nhận ra rằng mình cần phải đặt tiêu chuẩn cao cho bản thân và không chỉ làm những gì mà mình thích.

Qua sự việc này, tôi đã minh bạch ra rằng mình cần phải chủ động tu bỏ những chấp trước và không đợi những ma nạn xảy ra rồi mới tu luyện một cách bị động; chỉ như vậy tôi mới có thể nhanh chóng đột phá lên.

Thông qua việc học Pháp và luyện công, sau hai tuần tôi đã có thể trở lại lớp học múa. Điều này cũng chứng thực huyền năng của Đại Pháp. Tuy nhiên, sau này tôi đọc được một bài chia sẻ trên Minh Huệ về một đồng tu lớn tuổi cũng bị vặn đầu gối, nhưng bà đã phủ định bức hại bằng chính niệm và đầu gối của bà đã lành lại trong 10 phút. So với đồng tu đó, tôi vẫn còn xa với tiêu chuẩn đó.

Khẩn trương đi cứu người

Tôi thực sự cảm nhận được rằng việc cứu người là vô cùng cấp bách. Sư phụ giảng:

“Tu luyện của chư vị là để cứu độ chúng sinh, cuối cùng của thệ ước là như thế, không làm có thể được chăng?” (Giảng Pháp tại Pháp hội Miền Tây Mỹ quốc 2015)

Khi tôi đến Khu phố Tàu để giảng chân tướng, tôi cảm thấy mình như là một hòa thượng đang vân du trong thế gian con người. Đầu tiên tôi phải loại bỏ tâm giữ thể diện và không dễ bị dẫn động bởi hành vi của người thường. Khi cứu người, chúng ta cần giữ chính niệm, cần minh bạch về những điều chúng ta đang làm và phải kiên định.

Một lần, khi vài người đi qua, tôi đã có những ý nghĩ vô cùng bất hảo. Khi nhận ra điều đó, tôi đã loại bỏ chúng ngay lập tức và cảm thấy vô cùng tồi tệ. Vì sao mình vẫn còn có nhiều niệm đầu bất hảo đến thế? Sau khi tôi nhận ra được vấn đề của mình, một người đàn ông lớn tuổi trông rất phúc hậu đã hỏi xin tôi tài liệu. Khi cứu người, chúng ta thực sự cần phải giữ cho tâm trí thuần tịnh. Chỉ như vậy thì năng lượng chúng ta tỏa ra mới thuần tịnh.

Gần đây tôi đã có thể ngộ nữa về việc các tiểu đệ tử có thể cứu người như thế nào. Nhiều tiểu đệ tử không chú trọng đến việc giảng chân tướng. Tôi nghĩ chúng ta nên nhớ rằng Sư phụ và Đại Pháp đang bị vu khống và rất nhiều học viên Đại Pháp đang bị bức hại; chúng ta thực sự nên nỗ lực hết sức để giảng thanh chân tướng. Vì vậy tôi đã tham gia một vài hạng mục.

Tôi nghĩ rằng giảng thanh chân tướng trực diện là khó nhất, nhưng lại hiệu quả nhất. Khi còn nhỏ, tôi đã phát tài liệu ở điểm du lịch cùng bố mẹ, nhưng tôi không biết nói với mọi người như thế nào.

Vài năm sau tôi thử gọi điện thoại về Trung Quốc để giảng chân tướng. Lúc đầu tôi vô cùng lo lắng và sợ hãi. Nhưng khi chính niệm của tôi mạnh và tôi đã dùng những câu đã được chuẩn bị sẵn bởi các đồng tu khác, tôi đã có thể giúp vài người thoái xuất khỏi ba tổ chức của Đảng Cộng sản Trung Quốc. Nhưng tôi nhận ra rằng mình không hiểu biết nhiều về Trung Quốc và mọi người thường từ chối lắng nghe khi tôi cố gắng giảng chân tướng cho họ. Tôi cảm thấy rất không hiệu quả. Vì vậy tôi nghĩ rằng hạng mục này không phù hợp với mình.

Đầu năm nay tôi đã tham gia hạng mục Đạp xe vì Tự do, do các tiểu đệ tử thực hiện. Qua việc đạp xe xuyên đất nước, các tiểu đệ tử đã nâng cao nhận thức về cuộc bức hại và cứu giúp các trẻ em mồ côi trong cuộc bức hại. Năm ngoái, 30 tiểu đệ tử đã thực hiện một hành trình bằng xe đạp. Các buổi họp báo của họ đã thu hút được rất nhiều chúng sinh, và kết quả của việc cứu người thì vô cùng tốt đẹp.

Tôi cảm tạ Sư phụ đã an bài hạng mục này cho các tiểu đệ tử để có thể giảng chân tướng và được công chúng đón nhận. Hành trình Đạp xe vì Tự do đã đem lại cho tôi một môi trường tu luyện, nơi mà tôi có thể đề cao cùng các bạn đồng tu. Một vài tiểu đồng tu có thể học Pháp ba giờ và cứu được 10 người một ngày; điều này cho tôi thấy được khoảng cách giữa trạng thái tu luyện của họ và tôi.

Mỗi ngày ở trường đều rất bận rộn – học múa, học kiến thức, các hạng mục giảng chân tướng, và học Pháp và luyện công – tôi không thể bỏ một việc nào cả. Thậm chí trước đó tôi đã tham gia hạng mục này nhưng tôi đã không đặt tâm vào đó, và đôi khi hoàn thành như một nhiệm vụ.

Chỉ đến tận lần này, khi tôi đến New York để dự Pháp hội, tôi mới nhận ra tính cấp bách của việc cứu người, và trên chuyến bay trở về nhà tôi đã quyết định cứu người ở sân bay. Trước tiên tôi học Pháp. Tôi nhìn thấy một tấm bảng lớn ở sảnh sân bay đề chữ tiếng Anh là: “Bạn không thể dừng lại, bạn chỉ có thể tiến lên phía trước.” Tôi cảm thấy như Sư phụ đang khích lệ mình. Tôi nhìn thấy một người đàn ông lớn tuổi, ăn vận giản dị, đang đứng cạnh cửa sổ. Ngay lúc đó tôi nhớ đến lời Sư phụ giảng:

“Tôi bảo chư vị, có những vị Thần cực kỳ cao, mà còn nhỏ hơn cả đầu mũi kim, nhưng uy lực vô tỷ! Chỉ nháy mắt [có thể] biến thành vị Thần rất to lớn.” (Giảng Pháp tại Pháp hội San Francisco 2014)

Khi cứu người, chúng ta không nên phân biệt, vì thế tôi đã đến và nói với ông về Hành trình Đạp xe vì Tự do. Tôi có thể nói tất cả mọi điều về cuộc hành trình với ông ấy trong năm phút, nhưng cuối cùng tôi đã nói chuyện với ông ấy hơn một giờ đồng hồ. Ông ấy nói với tôi rằng ông là một nhà đầu tư chuyên giúp người khác mở rộng các dự án.

Cuối cùng ông chụp ảnh với tôi và nói: “Là một thanh niên 17 tuổi, cháu đã rất dũng cảm khi tiếp cận và nói chuyện với ta. Chắc chắn cháu sẽ thành công với những khát vọng của mình!” Tôi và ông ấy đã trao đổi thông tin liên lạc để ông ấy có thể biết thêm về Hành trình Đạp xe vì Tự do.

Với tính cách của mình, tôi biết rằng tôi thường không nói chuyện với một người lạ, nhưng để cứu chúng sinh, tôi đã có thể giảng chân tướng trực diện. Tôi đã vượt qua được tâm sợ hãi, và Sư phụ đã an bài mọi việc. Con tạ ơn Sư phụ!

Tôi nhớ Sư phụ giảng ở “Giảng Pháp tại Pháp hội New York 2016”

“ … chư vị là hy vọng của nhân loại! Hy vọng của chúng sinh vũ trụ! Chư vị cũng là hy vọng của Sư phụ đó!”

Khi nghe những điều này, tôi đã vô cùng cảm động. Tôi biết rằng tôi chỉ có thể nỗ lực hết sức để tinh tấn hơn nữa. Tôi hy vọng rằng trong tương lai chúng ta có thể nói về Đại Pháp và quan trọng nhất là cứu người, và cố gắng tu bản thân. Trong khi các bạn cùng lớp đang lo lắng đăng ký vào đại học, tôi lại chẳng nghĩ gì về tương lai của mình. Bất luận tôi làm điều gì hoặc đi đâu, nếu tôi có thể trợ Sư Chính Pháp, tôi sẽ rất hạnh phúc.

Con cảm ơn Sư phụ!

Cảm ơn các bạn đồng tu!

(Được chia sẻ tại Hội chia sẻ kinh nghiệm tu luyện Pháp Luân Đại Pháp của các tiểu đệ tử ở San Francisco năm 2016)


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/6/9/329803.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/6/11/157370.html

Đăng ngày 13-7-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share