Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp ở California

[MINH HUỆ 22-5-2016]

Con xin kính chào Sư phụ tôn kính! Chào các bạn đồng tu!

Phần I: Đắc Pháp và trở thành một phụ đạo viên

Là một học viên Pháp Luân Đại Pháp người Tây phương, tôi xin chia sẻ một số kinh nghiệm trong 19 năm tu luyện của mình và quá trình mà tôi đã trải qua trong vai trò một điều phối viên.

Mùa xuân năm 1997, tôi được một đồng nghiệp giới thiệu về môn tu luyện Pháp Luân Đại Pháp tại một công ty công nghệ cao ở thung lũng Silicon. Sau khi giải thích với cô ấy rằng tôi đang đi theo một con đường tâm linh và không truy cầu có một sự nghiệp như hầu hết những người ở độ tuổi của tôi, cô ấy nói với tôi về Pháp Luân Công và quay lại gặp tôi vài ngày sau đó với quyển Chuyển Pháp Luân bằng tiếng Anh. Bìa sách màu xanh nhạt với nhiều Pháp Luân có kích cỡ khác nhau, khi mở quyển sách và nhìn thấy hình Sư phụ trong y phục màu cam, tôi có cảm giác rằng đây là một điều gì đó thật đặc biệt, nhưng không biết rằng tôi sẽ khám phá điều gì: Đại Pháp của vũ trụ!

Sau khi đọc hết quyển sách vài lần, và nhận ra rằng đây là con đường mà tôi đang tìm kiếm, tôi bày tỏ ý định muốn học bộ công pháp. Bạn tôi đã sắp xếp một cuộc gặp với một đồng nghiệp khác, cũng là một học viên, và họ đã hướng dẫn tôi luyện năm bài công pháp. Tại thời điểm đó, tôi không hề biết rằng nhiều năm sau cả ba chúng tôi sẽ làm việc như những điều phối viên của Phật Học Hội tại khu vực Bắc California. Kế hoạch của Sư phụ đối với mỗi một người trong số chúng ta đều được an bài hết sức tỉ mỉ.

Sư phụ giảng tại buổi Giảng Pháp tại Pháp hội miền Tây Mỹ quốc 2015:

“Tôi biết sự việc này rồi sẽ khó như vậy, do đó đệ tử Đại Pháp trong lịch sử [đã được] tôi giải quyết cho chư vị rất nhiều vấn đề, mới đời này qua đời khác bảo hộ chư vị như thế, mới chăm sóc chư vị suốt chặng đường như vậy. Nhưng ngày hôm nay của lịch sử, vào thời khắc then chốt này khi chỉ trong nháy mắt quyết định hết thảy tất cả, thì yêu cầu đối với mọi người chính là nghiêm [khắc].”

Người đồng nghiệp mời tôi tham gia một số hoạt động đặc biệt diễn ra vào ngày cuối tuần tiếp theo. Một nhóm luyện công lớn được tổ chức tại công viên Ortega để chào mừng kỷ niệm một năm ngày Sư phụ giảng Pháp lần đầu tiên tại Mỹ ở Sunnyvale, California. Công viên này là nơi mà Sư phụ đã giảng Pháp, nên nhiều người cảm thấy đây là một nơi đặc biệt. Tôi đã gặp nhiều học viên chào đón tôi đến với con đường tu luyện. Cuối ngày hôm đó, chúng tôi đến Đại học Stanford, nơi có một Pháp hội quy mô nhỏ được tổ chức. Tất cả các bài chia sẻ đều bằng tiếng Hoa và không có bản dịch [sang tiếng Anh], vì thế tôi chỉ ngồi đó để quan sát khung cảnh. Tôi có ấn tượng tốt với các học viên, và trường năng lượng dường như là rất ngay chính, nên tôi quyết định tiếp tục con đường tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, từ bỏ tất cả các loại sách tâm linh khác mà tôi có ở nhà mình.

Một vài ngày sau, Sư phụ bắt đầu thanh lý thân thể tôi với một năng lượng mạnh mẽ và trong sạch. Tôi hào hứng nói với đồng nghiệp về các trải nghiệm của mình, và cô ấy đề nghị chúng tôi nên tổ chức một nhóm học Pháp tiếng Anh để tôi có môi trường học Pháp và chia sẻ với các đồng tu. Một sinh viên đại học Stanford đã tìm cho chúng tôi một căn phòng trong khu học xá và chúng tôi bắt đầu học Pháp tiếng Anh cùng nhau vào mỗi tối thứ Sáu. Sau khoảng 3 tháng, một đồng tu lâu năm đề xuất rằng, vì đây là một nhóm học Pháp tiếng Anh nên có lẽ một học viên bản địa dẫn dắt lớp học sẽ tốt hơn một học viên người Trung Quốc. Tôi đồng ý, và do đó tôi đã trở thành một phụ đạo viên dành cho các học viên nói tiếng Anh. Tôi cảm thấy lúng túng khi đảm nhận vai trò một phụ đạo viên trong khi tôi mới chỉ là một học viên mới. Tuy nhiên, đó là điều đã được an bài cho sự tu luyện của tôi, vì vậy tôi phải tiến lên và hoàn thành trách nhiệm của mình.

Việc tu luyện trong thời gian đó tương đối đơn giản. Chúng tôi luyện công mỗi buổi sáng, đi làm vào ban ngày, và học Pháp vào buổi tối. Vào những ngày cuối tuần, chúng tôi đến nhiều công viên và các lễ hội khác nhau để quảng bá pháp môn tu luyện với công chúng ngoài xã hội. Tôi không chắc thế nào là một phụ đạo viên tốt, vì thế tôi đọc Chuyển Pháp Luân sau khi đi làm về, và đọc Tinh Tấn Yếu Chỉ mỗi tối trước khi ngủ. Các bài viết ngắn của Sư phụ đã hướng dẫn tôi hiểu về vai trò và trách nhiệm của một phụ đạo viên.

Sư phụ giảng trong bài “Một đòn nặng” của quyển Tinh Tấn Yếu Chỉ:

“Thực ra trong Pháp đều có rồi, vì sao không đọc sách cho nhiều? Tôi kiến nghị là ai ai cũng đều buông tâm xuống và đọc mười lần cuốn «Tinh Tấn Yếu Chỉ» mà chư vị gọi là kinh văn, tâm không tĩnh mà học Pháp thì vô dụng, hãy tĩnh tâm mà học.”

Sau nhiều tháng, một số người Tây phương đến và đi, họ học Pháp cùng chúng tôi vào các tối thứ Sáu, hoặc ra công viên để học các bài công pháp. Nhưng rất ít người duy trì được một thời gian dài vì nhiều lý do khác nhau. Cuối cùng, chúng tôi có một học viên mới người Tây phương khá nghiêm túc đối với Pháp Luân Đại Pháp, vì thế tôi đã quyết định giúp anh ấy đắc Pháp. Do anh ấy đi làm từ sớm và còn phải sắp xếp cuộc sống sinh hoạt, thời gian duy nhất mà anh ấy có thể cùng chúng tôi học Pháp là vào buổi tối. Do đó chúng tôi đã thành lập một nhóm học Pháp từ 8 đến 10 giờ tối, một hoặc hai lần mỗi tuần. Các học viên người Tây phương có nền tảng văn hóa khác biệt, nhiều quan niệm khác nhau mà họ phải vượt qua, vì thế điều quan trọng là phải duy trì được nhóm học Pháp ổn định, nơi họ cảm thấy được chào đón và có thể nói chuyện bằng tiếng bản địa để chia sẻ những thể ngộ của họ.

Phần II: Bước ra duy hộ Pháp và giảng thanh chân tướng

Vào ngày 20 tháng 7 năm 1999, tà đảng Trung Cộng bắt đầu bắt giữ và bức hại các học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc trên quy mô lớn. Điều này có chút bất ngờ đối với tôi, vì tôi không lớn lên trong xã hội đó nên tôi không thể tưởng tượng được làm thế nào mà các học viên của chúng ta có thể bị coi là mối đe dọa đối với chính quyền. Tuy nhiên, bất kể lý do của cuộc bức hại là gì, chúng tôi không có sự lựa chọn nào ngoài việc phản hồi và dùng vị thế của chúng tôi tại một thế giới tự do để nâng cao nhận thức và tập hợp sự ủng hộ từ những người hảo tâm ở khắp mọi nơi. Nhiều học viên đã đến thủ đô Washington DC để giảng thanh chân tướng cho chính phủ Mỹ.

Tình cờ chúng tôi lên kế hoạch cho một Pháp hội có quy mô lớn tổ chức tại San Jose vào ngày 24 tháng 7 năm 1999. Chúng tôi được yêu cầu cứ tiến hành và tiếp tục kế hoạch tổ chức Pháp hội của mình, sau đó các học viên có thể đi đến thủ đô Washington DC nếu họ muốn. Đó là một Pháp hội hiếm có tại San Jose bởi vì lúc bấy giờ Pháp Luân Công là một chủ đề nóng trên các phương tiện truyền thông. Nhiều người thường, gồm các nhà hoạt động dân chủ người Trung Quốc, cũng đã tham dự để tìm hiểu về chúng tôi. Sau khi Pháp hội kết thúc, một vài học viên trong khu vực của chúng tôi đã lên kế hoạch đến Washington DC. Tôi không biết nên làm thế nào khi mẹ tôi lại vừa tới vùng Bay Area để thăm tôi. Đây là lần đầu tiên bà đến thăm sau khi tôi rời khỏi nhà ở Chicago 5 năm trước. Đây là một khảo nghiệm với tôi, để xem tôi có thể buông bỏ chấp trước vào tình đối với gia đình hay không. Một vài học viên trong số chúng tôi học Pháp tại nhà tôi và thảo luận về những việc cần làm. Tôi quyết định rằng mình cần phải bước ra để duy hộ Pháp và đã đặt vé đi Washington DC trên một chuyến bay cất cánh chỉ vài giờ sau đó.

Sư phụ giảng trong “Bài giảng thứ tư” của sách Chuyển Pháp Luân:

“Vì sao người ta có thể làm người? Chính là vì người ta có ‘tình’; người ta vì cái ‘tình’ này mà sống; tình cảm thân quyến, tình cảm nam nữ, tình cảm với cha mẹ, cảm tình, tình bè bạn, thực thi công việc cũng có tình, ở đâu cũng không tách khỏi cái ‘tình’ ấy; muốn làm hay không, cao hứng hay không, yêu và ghét, hết thảy mọi thứ trong toàn bộ xã hội nhân loại đều từ cái ‘tình’ ấy mà ra. Nếu ‘tình’ kia chẳng đoạn, thì chư vị không thể tu luyện được.”

Khi chúng tôi đến Washington DC, chúng tôi tham gia cùng các điều phối viên khác ở cùng khách sạn với chúng tôi. Tôi được yêu cầu giúp điều phối các vùng miền Tây Mỹ quốc, đảm bảo rằng các học viên được chỉ định sẽ đến thăm văn phòng của các dân biểu Hạ viện Mỹ và của các Thượng nghị sĩ đại diện cho khu vực của chúng tôi. Đây là một cơ hội tốt để tôi xây dựng sự tự tin trong vai trò một điều phối viên, bởi tôi không phải là người có tính lãnh đạo bẩm sinh. Đây cũng có thể là lần đầu tiên tôi nhìn thấy các học viên đến với nhau và phối hợp vô điều kiện, mặc dù nhiều người trong số chúng tôi không hề biết nhau trước khi đến DC. Đó là bản năng của chúng ta khi cất lên tiếng nói cho Pháp Luân Đại Pháp sau khi chúng ta nhận được lợi ích từ việc tu luyện và có một sự hiểu biết sâu sắc về các Pháp lý.

Sau khi quay trở về nhà từ Washington DC, chúng tôi đã tổ chức các buổi họp báo, các cuộc biểu tình tại lãnh sự quán Trung Quốc ở San Francisco, và nói với bạn bè, gia đình, đồng nghiệp về cuộc đàn áp. Một học viên đề xuất rằng chúng tôi có thể tổ chức các cuộc hội thảo giới thiệu về Pháp Luân Đại Pháp để nhiều người hơn nữa biết đến môn tu luyện, và để giải thích rằng cuộc đàn áp ở Trung Quốc phi lý như thế nào khi chúng tôi chỉ tu luyện Chân-Thiện-Nhẫn và không quan tâm đến quyền lực chính trị. Người đồng tu này đã giúp sắp xếp các cuộc hội thảo tại nhiều thành phố khác nhau trên khắp khu vực Bắc California, và đăng quảng cáo trên các tờ báo địa phương để người dân biết rằng chúng tôi sẽ đến. Nhiệm vụ của tôi là thuyết trình và sau đó hướng dẫn các bài công pháp. Chúng tôi cũng trả lời các câu hỏi của mọi người, bởi vì đối với người Mỹ, tại sao tà đảng Trung Cộng lại có thể bức hại những người ôn hòa như thế trong xã hội là một điều vô cùng khó hiểu. Nhiều người Mỹ hảo tâm đã bày tỏ sự quan tâm chân thành đối với các học viên Pháp Luân Công và chúc chúng tôi may mắn.

Vài tháng trôi qua, chúng tôi đã xuôi ngược khắp bang California trong phạm vi 500 dặm để tổ chức các cuộc hội thảo. Đó là một cơ hội tuyệt vời đối với việc cứu người và đối với con đường tu luyện của bản thân tôi, để tu bỏ đi nỗi sợ hãi khi nói chuyện trước công chúng và phát triển tâm từ bi vì chúng sinh. Vào tháng 11 năm 1999, một số điều phối viên chính từ Phật Học Hội đã đến Bờ Tây trong thời gian diễn ra những cuộc biểu tình phản đối Tổ chức Thương mại Thế giới (WTO) ở Seattle. Tôi được yêu cầu tham gia Hiệp hội Pháp Luân Đại Pháp miền Tây Mỹ quốc để hỗ trợ điều phối các hoạt động Pháp Luân Đại Pháp tại khu vực của chúng tôi. Mặc dù tôi không chắc lắm về những gì mà vai trò này yêu cầu đối với tôi, một lần nữa, tôi tin rằng đây là an bài cho sự tu luyện của tôi, vì thế tôi đã tiếp nhận trách nhiệm này.

Phần III: Vượt qua khảo nghiệm và tham gia nhóm truyền thông

Trong năm 2000, chúng tôi đã nỗ lực tổ chức và liên lạc với các phụ đạo viên ở khu vực miền Tây Mỹ quốc. Chúng tôi đã đích thân tiếp cận một số phụ đạo viên để tìm hiểu họ, và tổ chức các cuộc họp điện đàm để cập nhật cho nhau về tình hình đang diễn ra tại các vùng trong khu vực của chúng tôi. Điều quan trọng là các học viên tại mỗi khu vực phải theo kịp tiến trình của Chính Pháp và giúp cứu độ chúng sinh mà họ đã có tiền duyên, bất kể là họ sống ở nơi nào. Các bang ở khu vực miền Tây Mỹ quốc trải dài rộng khắp và một số bang chỉ có vài học viên sinh sống ở đó. Điều này khiến họ khó khăn hơn để có một môi trường tu luyện và có được sự hỗ trợ từ một nhóm lớn hơn như chúng tôi đã có ở Bắc California.

Khi tôi vừa bắt đầu phát huy toàn diện hơn vai trò của điều phối viên, tôi đã trải qua một khảo nghiệm rất lớn trên con đường tu luyện của mình. Một số học viên đến Bắc Kinh để chứng thực Pháp đã bị bắt giam và sau đó được thả ra. Khi họ quay trở lại Mỹ, họ đã mang theo một số nghiệp lực trên thân thể mà cựu thế lực sử dụng để bức hại các học viên trong các nhà tù ở Trung Quốc. Vì một số lý do, có lẽ tôi đã có sơ hở trong tu luyện của bản thân nên tôi bắt đầu bị một số triệu chứng thể chất giống như các học viên ở Trung Quốc khi họ ở trong tù. Khổ nạn về thể chất càng ngày càng trở nên nghiêm trọng hơn trong vài tháng liền, cuối cùng tôi đã không thể tiếp tục làm việc do cơ thể tôi ở trong tình trạng quá yếu.

Sư phụ giảng trong bài Giảng Pháp tại Pháp hội miền Tây Mỹ quốc 2015:

“Bức hại hiện nay đến các đệ tử Đại Pháp, cựu thế lực không dám trực tiếp làm, những sinh mệnh hữu hình và lớn kia cũng đều không dám làm. Hiện giờ dám làm thì đều là những gì? Đều là những loại côn trùng, những vi trùng loạn bát nháo, đều là những thứ đó. Phát chính niệm là phi thường hữu dụng! Hễ diệt liền diệt từng mảng từng mảng.”

Không may là lúc đó, Sư phụ chưa giảng Pháp cho chúng ta một cách rõ ràng về việc làm thế nào để phát chính niệm, và tôi cũng không ngộ được cách để xử lý bản thân trong khảo nghiệm khó khăn này. Vì thế khổ nạn đã kéo dài trong nhiều tháng, và tôi đã phải nghỉ phép không hưởng lương. Tôi rút khỏi cộng đồng tu luyện và chỉ chịu đựng khổ nạn, nghĩ rằng cuối cùng nghiệp lực sẽ được loại bỏ và mọi việc sẽ trở nên tốt hơn. Đây là cách thức rất thụ động khi đối diện với khổ nạn, khiến cho nó kéo dài lâu hơn nhiều so với thời gian nó lẽ ra phải kết thúc. Mặc dù chúng tôi chưa được dạy về phát chính niệm, lẽ ra tôi nên sử dụng sức mạnh của việc học Pháp và luyện công để loại bỏ sự tà ác này trên thân thể tôi, nhưng tôi đã không tinh tấn, vì thế tình hình không được cải thiện. Sự cô đơn và đau khổ mà tôi đã trải qua trong những tháng này gần như quá sức chịu đựng. Tôi mất sự tự tin vào bản thân mình như là một học viên. Điều duy nhất dẫn dắt tôi tiếp tục đi là việc tôi đọc các bài chia sẻ được đăng trên trang web Minh Huệ mỗi ngày. Tôi cảm thấy gần gũi hơn với các học viên tại Trung Quốc vốn đang chịu đựng khổ nạn trong cuộc bức hại.

Mùa xuân năm 2001, Sư phụ giảng Pháp tại Pháp hội Canada và dạy chúng ta cách phát chính niệm. Tôi tham gia cùng các đồng tu tại lãnh sự quán Trung Quốc để phát chính niệm toàn cầu vào những thời gian cụ thể. Dần dần, tôi bắt đầu thay đổi từ việc thụ động chịu đựng khổ nạn sang việc chủ động thanh trừ tà ác trên thân thể tôi. Tôi có thể tái gia nhập cộng đồng tu luyện và phục hồi lại tình trạng sức khỏe như bình thường. Nhưng sau đó, tôi không bao giờ là một người giống như trước đây nữa. Tôi có một cảm giác trống rỗng bên trong giống như một phần của tôi đã bị lấy đi mất. Tôi nhận ra sự nghiêm túc của tu luyện và chúng ta phải theo sát Pháp của Sư phụ bất cứ khi nào gặp phải khó khăn trên con đường của chúng ta.

Trong những năm sau đó, tôi đã trải qua một số thay đổi lớn trong cuộc sống của tôi, lập gia đình, theo học tại đại học để lấy một văn bằng cao hơn, và đặt trọng tâm nhiều hơn vào sự nghiệp nơi người thường của tôi. Đó là thời điểm mà phiên bản Đại Kỷ Nguyên tiếng Anh được thành lập. Khi các học viên địa phương quyết định thành lập tòa soạn Đại Kỷ Nguyên tiếng Anh tại San Francisco, người điều phối dự án đã yêu cầu tôi giúp đỡ. Tôi chấp nhận làm việc và đảm nhận vai trò quản lý tại Đại Kỷ Nguyên tiếng Anh ở San Francisco. Trong quá khứ, các học viên Trung Quốc luôn là những người đảm nhận vai trò phụ trách ở nhiều hạng mục khác nhau. Bây giờ thì đã có cách để những người nói tiếng Anh dẫn dắt hạng mục của riêng họ, thông qua quá trình này chúng tôi có thể trưởng thành hơn trong tu luyện và đồng thời cứu được nhiều chúng sinh. Tôi trân trọng cơ hội này và đã trải qua bảy năm rưỡi liên tục làm việc với vai trò là một biên tập viên tại Đại Kỷ Nguyên tiếng Anh.

Đôi khi, là một học viên người Tây phương, tôi cảm thấy mình như một người ngoài cuộc, bởi hơn 90% học viên trong khu vực chúng tôi là người Trung Quốc. Đây là điều khó khăn để tập trung và đi theo tiến trình Chính Pháp. Tuy nhiên, hiện giờ với sự tham gia của tôi tại Đại Kỷ Nguyên tiếng Anh, tôi có thể theo kịp với tốc độ của Chính Pháp tại mỗi bước trên con đường [tu luyện]. Do tờ báo của chúng tôi được xuất bản hàng tuần, nên chúng tôi có rất ít cơ hội buông lơi và quay trở lại cuộc sống của người thường, bởi vì chúng tôi phải làm việc và độc giả phụ thuộc vào chúng tôi.

Phần IV: Tái tập trung vào vai trò một phụ đạo viên

Vào năm 2011, người điều phối chính tại khu vực của chúng tôi cải tổ lại Hiệp hội Pháp Luân Đại Pháp ở địa phương. Với sự phát triển của Pháp Luân Đại Pháp trong xã hội và chương trình lưu diễn của Đoàn Biểu diễn Nghệ thuật Thần Vận tiếp cận ngày càng nhiều thành phố hơn nữa, nhiều Hiệp hội Đại Pháp đã được thành lập tại nhiều nơi, vì thế không cần thiết phải có Hiệp hội Pháp Luân Đại Pháp miền Tây Mỹ quốc nữa. Nhóm điều phối mới của chúng tôi có trụ sở tại San Francisco và tập trung nỗ lực vào việc cải thiện môi trường tu luyện ở Bắc California. Tôi được yêu cầu trở thành một thành viên của hiệp hội mới này, vì thế tôi bắt đầu tái tập trung nỗ lực vào vai trò một phụ đạo viên.

Sư phụ đưa ra một số hướng dẫn cho các học viên địa phương chúng tôi, vì thế chúng tôi biết rằng San Francisco nên là trọng tâm chính của việc giảng thanh chân tướng tại khu vực của chúng tôi. Chúng tôi thành lập một nhóm học pháp tiếng Anh mới tại San Francisco, và một vài học viên đã chuyển đến thành phố từ vùng bờ Đông để hỗ trợ Đại Kỷ Nguyên tiếng Anh. Mùa hè năm ấy, chúng tôi tổ chức một Pháp hội có quy mô nhỏ sử dụng tiếng Anh như ngôn ngữ chính. Là một điều phối viên của Pháp hội, tôi khuyến khích các học viên nói tiếng Anh viết các bài chia sẻ, và tôi đọc lại từng bài viết và thu xếp việc dịch sang tiếng Trung. Đó là một ngày đặc biệt đối với tất cả chúng tôi, nhiều người đến gặp tôi sau đó và cho biết họ đã rất xúc động bởi sự chia sẻ cởi mở và chân thành của các học viên nói tiếng Anh.

Sau vài tháng cân nhắc, tôi quyết định tôi sẽ từ chức tại tờ báo Đại Kỷ Nguyên tiếng Anh và tập trung hơn vào vai trò một phụ đạo viên. Đó là một quyết định khó khăn bởi vì tôi thực sự trân trọng khi là một phần của nhóm làm truyền thông và biết rằng chúng tôi thiếu hụt nhân sự nói tiếng Anh có thể đảm nhiệm vai trò biên tập viên. Tuy nhiên, tôi cảm thấy như mình đang bước cùng lúc hai chân trên hai chiếc thuyền, và tôi không thể làm tốt công việc ở bất cứ vai trò nào, hoặc là một biên tập viên hoặc là một phụ đạo viên. Tôi gửi thư từ chức, và tiếp tục làm việc để cải thiện môi trường tu luyện của các học viên nói tiếng Anh.

Một điểm nổi bật khác trong công việc phụ đạo viên của tôi trong những năm qua là khi chúng tôi quyết định tổ chức Pháp hội dành cho các đệ tử Đại Pháp trẻ tuổi ở San Francisco. Chúng tôi đã tiếp cận với các học viên ở Học viện Nghệ thuật Phi Thiên ở California cũng như các đệ tử trẻ tuổi khác. Một lần nữa, là một điều phối viên của một Pháp hội quy mô nhỏ, tôi đã có cơ hội tham gia đọc lại các bài chia sẻ và đảm bảo rằng mọi việc được sắp xếp ổn thỏa cho buổi Pháp hội. Một chủ đề xuất hiện trong nhiều bài chia sẻ là các đệ tử trẻ bị chấp trước nặng nề vào các trò chơi điện tử. Đối với một số trẻ nhỏ, chấp trước này mạnh đến nỗi họ trở nên nghiện và không thể dừng nghĩ về các trò chơi. Đây là lời cảnh báo cho tất cả các bậc cha mẹ có con nhỏ rằng trẻ nhỏ cần được quan tâm một cách nghiêm túc.

Sư phụ giảng trong bài Giảng Pháp tại Pháp hội San Francisco 2014:

“Những trò chơi điện tử quá hại người rồi, chúng không chỉ nhắm vào con của đệ tử Đại Pháp. Chúng rất hấp dẫn người ta, đối với người thường thì chúng gây tác hại hết sức tiêu cực, khiến chư vị không làm công tác được tốt, ngủ không ngon, nghỉ ngơi cũng không tốt, khiến chư vị mất đi tình người, khiến chư vị không quản gia đình, khiến học sinh các vị không quản việc học tập, hấp dẫn chư vị, làm chư vị đi vào trong đó, cũng tương đương với huỷ hoại nhân loại.”

Trong hai năm qua, chúng tôi đã dành nhiều nỗ lực hơn vào việc tổ chức nhóm học Pháp lớn vào mỗi tối thứ Bảy. Chúng tôi tạo cơ hội để các phụ đạo viên và những người phụ trách hạng mục thay phiên nhau chủ trì buổi thảo luận sau khi chúng tôi học Pháp. Năm ngoái, vào một buổi tối đặc biệt, người điều phối chính của chúng tôi được yêu cầu chủ trì buổi thảo luận, nhưng vào phút cuối anh ấy đã ra khỏi phòng để xử lý vài việc khẩn cấp. Anh ấy chuyển microphone cho tôi và nhờ tôi đảm trách công việc này trong khi anh ấy đi vắng. Mặc dù tôi đã từng chủ trì cuộc thảo luận nhóm lớn trước đó, nhưng đây là lần đầu tiên tôi được giao nhiệm vụ mà không được báo trước. Vì thế tôi không có chuẩn bị loa hoặc các chủ đề thảo luận. Tôi đứng trước hơn 200 người và hỏi có ai muốn chia sẻ hay không. Khán phòng rất yên tĩnh và không có ai tình nguyện nói. Do tôi đang cầm microphone nên tôi quyết định mở lòng và chia sẻ về một trong những vấn đề lớn nhất của tôi. Tôi chia sẻ từ đáy lòng mình về chấp trước vào sắc dục của tôi, một vấn đề mà tôi không thể loại bỏ một cách hoàn toàn. Tôi đã muốn nói về nó trước đó, nhưng tôi lo ngại rằng nếu chia sẻ thì tôi có thể làm tổn hại đến uy tín của Phật Học Hội, và làm mất niềm tin của các học viên địa phương chúng tôi. Nhưng trong thời khắc đó, tôi đã buông bỏ mọi rào cản và chỉ nói từ tâm mình. Tôi biết ơn vì chúng tôi đã có một môi trường thanh khiết, nơi chúng tôi có thể giúp đỡ lẫn nhau vượt qua những trở ngại như thế này.

Khoảng một năm trước, chúng tôi quyết định thiết lập một nhóm học Pháp lớn khác tại San Jose để bổ trợ cho nhóm chính tại San Francisco. Hai thành phố này cách nhau khoảng 60 dặm, và chúng tôi thấy rằng một số học viên không thể thường xuyên đến San Francisco. Nhóm học Pháp mới tại San Jose sẽ tạo cơ hội cho các học viên tại đây tham gia vào môi trường nhóm lớn và theo kịp tiến trình Chính Pháp. Tôi được yêu cầu phụ trách nhóm mới này. Nhiệm vụ mới đã cho tôi cơ hội đề cao tâm tính và thu thập thêm nhiều kinh nghiệm trong vai trò điều phối viên. Tôi phải tìm và chọn địa điểm cho nhóm học Pháp, đảm bảo tiền thuê được thanh toán hàng tháng, đồng thời cố gắng duy trì mối quan hệ tốt với những người thường là chủ sở hữu nơi thuê. Tôi cũng phải chỉ định một người chủ trì buổi thảo luận nhóm hàng tuần. Đôi khi, các học viên né tránh thử thách trở thành người chủ trì buổi thảo luận, và tôi phải thúc đẩy họ một chút cho đến khi họ đồng ý nhận nhiệm vụ. Đây không phải là tính cách thông thường của tôi khi làm việc này. Đặc biệt là có chút buồn cười khi tôi phải chỉ định các học viên Trung Quốc vốn đang do dự. Trong quá khứ thì ngược lại, các học viên người Tây phương làm các việc do các học viên Trung Quốc yêu cầu. Nhưng tôi đã quen với vai trò mới của mình, và nhìn chung, tôi nghĩ rằng nhóm học Pháp lớn tại San Jose đã có tác động tích cực tại khu vực của chúng tôi.

Là một phụ đạo viên, tôi luôn cố gắng nhớ lời giảng của Sư phụ hướng dẫn thái độ và hành vi của tôi để làm một người có trách nhiệm.

Sư phụ giảng trong “Phụ lục III, Tiêu chuẩn phụ đạo viên Pháp Luân Đại Pháp” trong quyển Đại Viên Mãn Pháp:

“Tại điểm luyện công cần tuân thủ nghiêm khắc kỷ luật; khoan dung với người; giữ vững tâm tính; hỗ trợ bạn bè thân ái.”

Hãy để chúng tôi giúp đỡ các đồng tu trong khu vực của chúng tôi hoàn thành sứ mệnh của họ và cố gắng cứu tất cả những người có tiền duyên.

Con xin cảm tạ Sư phụ tôn kính!

Cảm ơn các đồng tu!

(Bài chia sẻ kinh nghiệm tu luyện tại Pháp hội New York năm 2016)


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/5/22/329089.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/5/23/157123.html

Đăng ngày 16-7-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share