Bài viết của một học viên ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 16-5-2016] Pháp Luân Đại Pháp (còn gọi là Pháp Luân Công) dạy mọi người sống theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn. Bản thân tôi đã trải nghiệm được Đại Pháp đã cải biến mọi người trở nên tốt hơn như thế nào.

Tôi đã hết bệnh tật không lâu sau khi bắt đầu tu luyện vào năm 1997. Từ một người rất ích kỷ, tôi đã học được cách quan tâm đến người khác. Tôi không còn giữ mối hận thù đối với các anh chị mình khi họ không giúp đỡ cha mẹ nữa.

Làm chủ của một cửa hàng bán lẻ, tôi đối xử với các nhà cung cấp và khách hàng của mình bằng sự trung thực và chân thành. Đổi lại, họ tin tưởng tôi mà không chút nghi ngờ và thích hợp tác kinh doanh với tôi.

Tôi và gia đình mình

Tôi từng luôn sống nội tâm, khá cô lập và lạnh lùng. Tôi không biết làm thế nào để quan tâm đến người khác và hiếm khi có bất kỳ người bạn nào trong suốt những năm học trung học của mình. Tôi chỉ chơi với một người bạn thời trung học, một bạn trai mà sau này kết hôn với tôi.

Tôi là con út trong gia đình. Tôi có hai chị gái và hai anh trai. Cha mẹ tôi làm việc chăm chỉ để chăm sóc năm người con và luôn bận rộn với công việc gia đình, khi ấy tôi thấy các anh chị không hề đỡ đần cho cha mẹ. Tôi thấy cha mẹ mình đã làm việc vất vả như thế nào và tôi càng ngày càng không thích các anh chị của mình.

Tôi nhớ trong một khoảng thời gian dài, tôi từng có vấn đề về sức khỏe. Năm tôi 20 tuổi, tôi bị mắc các vấn đề về phụ khoa và tiêu hóa. Tôi phải uống nhiều liều thuốc mỗi ngày.

Một trăm nhân dân tệ

Tháng 4 năm 1997, chồng tôi, lúc đó là bạn trai của tôi, cùng tôi bắt một chiếc xe buýt từ quê lên thành phố nơi chúng tôi làm việc.

Khi xe buýt đến nơi và chúng tôi chuẩn bị xuống xe, chồng tôi nhìn thấy 100 nhân dân tệ rơi lại trên ghế trước mặt chúng tôi, chỗ có một phụ nữ đang ngồi. Anh ấy vội vã tìm chủ nhân tờ tiền trước khi cô ấy xuống xe. Anh đã đưa cho cô tờ tiền đó nhưng thậm chí cô không nói một lời “cảm ơn.”

Khi anh quay trở lại lấy đồ đạc của mình, chúng tôi phát hiện một số đồ của mình đã bị lấy mất.

Tôi phàn nàn với anh ấy vì đã không giữ lại số tiền đó và bây giờ chúng tôi lại còn bị mất đồ. Tôi đã thất vọng về anh đến nỗi không gặp anh trong ba tháng.

Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công

Tháng 7 năm 1997, tôi phải chịu đựng rất nhiều các loại bệnh tật nên đã quyết định học Pháp Luân Công cùng với các đồng nghiệp của mình. Khi đọc Chuyển Pháp Luân, tôi học được về nguyên lý “bất thất, bất đắc.” Tôi dần hiểu tại sao chồng tôi lại trả lại tờ tiền 100 nhân dân tệ và cảm thông với anh ấy.

Tôi hiểu rằng không có gì là ngẫu nhiên, vì vậy tôi không còn nuôi dưỡng tư tưởng xấu về anh chị của mình nữa. Thay vào đó, tôi thường giúp đỡ họ. Mặc dù tôi phải tự chăm sóc cha mẹ mình, nhưng tôi không cảm thấy bất công nữa.

Tôi học Pháp hàng ngày và rất hạnh phúc khi có được một thân thể khỏe mạnh.

Sau khi cuộc đàn áp Pháp Luân Đại Pháp bắt đầu vào năm 1999, tôi phải chịu đựng nhiều đau khổ to lớn. Tôi bị mất việc, phải rời khỏi nhà để tránh bị bức hại, bị đưa đến các trại lao động. Tôi bị tống tiền. Thậm chí cha tôi còn bị chính quyền bắt làm con tin để uy hiếp bắt tôi phải từ bỏ tín ngưỡng của mình. Nhưng không có gì có thể thay đổi được tín tâm của tôi vào Đại Pháp.

Ba năm trước, tôi mở một cửa hàng bán lông thú trong một trung tâm mua sắm.

Làm một người tốt và trung thực

Hầu hết các nhà cung cấp lông thú giao dịch chỉ bằng tiền mặt. Tuy nhiên, sau một vài năm làm việc với họ và có được sự tin cậy, họ đã tin tưởng để giao hàng cho tôi trước và thu lại tất cả những gì mà tôi nợ vào cuối năm.

Năm ngoái, một nhà cung cấp đã quên ghi lại việc tôi nợ họ ba chiếc áo lông. Tôi đã bảo với họ về kiểm tra và thanh toán hơn 3.000 nhân dân tệ mà tôi biết tôi còn nợ. Họ rất biết ơn.

Tôi không còn phải mặc cả với các nhà cung cấp nữa. Tôi tin tưởng họ và đặt lợi ích của họ lên trước tiên.

Tôi cũng cung cấp các dịch vụ tốt nhất cho khách hàng của mình. Một ngày nọ, một cặp vợ chồng đến đổi lại một chiếc áo khoác. Sau đó, họ muốn mua quần áo ở một cửa hàng khác nhưng thiếu mất 1.000 nhân dân tệ.

Họ đã đến cửa hàng của tôi để vay tiền và lấy chiếc áo đã đổi làm tài sản thế chấp, họ hứa sẽ trả lại tiền cho tôi sau. Tôi quyết định cho họ mượn tiền mà không cần giữ chiếc áo.

Khi chồng tôi biết chuyện này, anh ấy đã rất tức giận. Tôi nói với anh ấy rằng mình luôn luôn nghĩ cho người khác trước và bây giờ nó là một thói quen. Tôi tin tưởng họ. Tôi nhắc lại những gì anh đã làm với tờ tiền 100 nhân dân tệ trước đây và anh ấy đã thận trọng như thế nào. Tôi đã thay đổi nhờ Đại Pháp.

Ngày hôm sau, vị khách hàng đó đã trả lại tiền cho tôi.

Không giống như hầu hết các cửa hàng khác ở Trung Quốc, tôi cung cấp nước miễn phí tại cửa hàng của mình cho bất kỳ ai và mọi người thậm chí có thể lấy đầy chai của mình. Tôi cũng cung cấp dịch vụ sửa chữa miễn phí quần áo đã mua.

Dịch vụ và uy tín của tôi đã giúp cửa hàng trở nên nổi tiếng trong toàn trung tâm mua sắm.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/5/16/327724.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/5/23/157118.html

Đăng ngày 25-6-2016. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share