Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Giang Tô, Trung Quốc
[MINH HUỆ 29-3-2016] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1997. Trong một vài ngày, bệnh viêm phế quản và chứng mất ngủ nặng làm phiền tôi trong suốt hơn 20 năm đã biến mất.
Tôi tham gia vào nhóm học Pháp cuối tuần và tham gia hồng truyền Đại Pháp ở các vùng lân cận. Nhiều người bắt đầu tu luyện và trải nghiệm những lợi ích siêu thường về cả thân lẫn tâm.
Sự trung thực của học viên
Cô Vương, một học viên Pháp Luân Đại Pháp, kiếm sống bằng nghề quét dọn vệ sinh. Lương hàng tháng của cô chỉ có 500 nhân dân tệ. Tuy nhiên, có lần sau khi quét sàn cô nhặt được 8.000 nhân dân tệ. Thay vì bỏ túi số tiền đó, cô chuyển nó đến văn phòng chính quyền địa phương. Chồng cô và hàng xóm đã chế nhạo cô, vì thậm chí cô không thể chi trả nổi học phí đi học lớp mẫu giáo của con mình.
Cô nói với họ về những căn bệnh mình đã chịu đựng và chúng đã biến mất như thế nào sau khi cô chiểu theo nguyên lý Chân–Thiện–Nhẫn của Đại Pháp. Tiền nhặt được không phải của cô và cô thấy mình không thể đối diện với Sư phụ của Đại Pháp nếu lấy tiền của bất cứ người nào khác.
Khi cô đề nghị với chồng mình rằng họ nên mở một cửa hàng và bán bánh bao, lúc đó cô chỉ mới tu luyện được khoảng hai tháng. Công việc kinh doanh của cô phát đạt và đôi khi thu nhập của cô vượt cả chồng.
Lập một nhóm học Pháp
Con trai, những người bạn và họ hàng của tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp sau khi họ chứng kiến những chuyển biến tích cực ở tôi. Con trai tôi vẫn học tiểu học, nên tôi không muốn đánh thức cháu dậy vào buổi sáng để luyện công. Thật ngạc nhiên, cháu đến và ngồi cạnh tôi khi tôi luyện bài công pháp ngồi. Cháu nói với tôi rằng Sư phụ, người ở bức hình trong cuốn sách Chuyển Pháp Luân đã đánh thức cháu dậy. Sau đó, con trai tôi thắc mắc làm thế nào Sư phụ có thể biết được tên của cháu.
Số lượng học viên mới trong vùng chúng tôi tăng nhanh chóng vào năm 1998, vì vậy tôi giúp đỡ thành lập một nhóm học Pháp lớn. Người chủ của một công ty, không phải là học viên, đã để chúng tôi sử dụng miễn phí một phòng họp.
Chúng tôi học Pháp trong phòng và luyện công bên ngoài vào các ngày chủ nhật. Nhạc luyện công êm ả đã thu hút nhiều người qua đường. Chúng tôi hướng dẫn mọi người luyện công miễn phí và chia sẻ trải nghiệm trong tu luyện về lợi ích của cả tâm lẫn thân mà chúng tôi có được sau khi tu luyện Đại Pháp.
Khối u của một phụ nữ cao tuổi đã được lấy ra khỏi cơ thể khi bà vào nhà vệ sinh công cộng sau khi học Pháp. Một phụ nữ khác được chẩn đoán bị nhiễm trùng thận, nhịp tim cao, viêm cổ tử cung, đau khớp và đục thủy tinh thể, đã hồi phục trong thời gian ngắn sau khi bà bắt đầu tu luyện Đại Pháp.
Chồng bà cũng là một thành viên của Đảng Cộng Sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và có quan niệm vô thần mạnh mẽ. Sau đó, ông đã cải biến quan niệm của mình và bắt đầu tu luyện. Khối u lớn trên trán của ông đã biến mất sau một tuần tu luyện.
Chẳng bao lâu sau, nhóm học Pháp của chúng tôi đã có tới 200 học viên.
Hai năm lao động cưỡng bức
Từ khi Giang Trạch Dân, cựu lãnh đạo của ĐCSTQ phát động cuộc đàn áp Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1999, tôi đã bị đưa vào bệnh viện tâm thần, trung tâm tẩy não, trại lao động cưỡng bức và nhà tù. Cuộc bức hại đã mang lại sự thống khổ to lớn cho gia đình tôi.
Khi được ra tù, tôi học Pháp và những bài chia sẻ kinh nghiệm trên trang web Minh Huệ. Tôi minh bạch rằng tôi ở đây không phải để bị bức hại, mà là bước trên con đường tu luyện theo sự an bài của Sư phụ.
Sau khi tìm thấy tài liệu Đại Pháp trong nhà tôi, một cảnh sát đã đe dọa tống giam tôi thêm trong một thời gian dài, nhưng tôi nói với anh ta rằng những lời của anh ta không hăm dọa được tôi.
Sau đó tôi bị đưa đến một trại lao động cưỡng bức trong hai năm. Một lính canh ở đó nói với tôi: “Bà sẽ phải chịu một án tù dài, chứ không chỉ hai năm. Tôi không hiểu rồi mọi chuyện sẽ như thế nào.”
Tôi nói với người quản giáo đó rằng không có gì sai khi nói ra chân tướng Pháp Luân Đại Pháp và tôi thậm chí sẽ không phải bị hai năm lao động cưỡng bức. Tôi nói với lính canh đó nhiều sự kiện Đại Pháp và sau đó giúp họ thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó.
Các tù nhân trong phòng tôi cũng thoái Đảng. Một tù nhân cũng muốn tu luyện Đại Pháp sau khi cô được thả. Sau đó số phận của tù nhân này đã có một bước ngoặt đáng chú ý, vì trường hợp của cô đã được giải quyết do bên bị hại chấp nhận được đền bù và cô đã được thả ra. Tôi nói với cô rằng cô có được may mắn vì tin vào Đại Pháp.
Phủ nhận bức hại
Ban đầu tôi đã không phủ nhận bức hại, tôi chỉ làm thế sau khi đã bình tĩnh lại và hướng nội. Khi cảnh sát tịch thu máy vi tính và máy in của tôi, tôi nghĩ rằng chúng là “bằng chứng” để kết tội tôi. Trong tâm tôi nghĩ rằng tốt hơn là đến một trại lao động thay vì bị án tù dài hơn.
Tôi bị bắt phải đứng dưới cái nắng gắt trong thời gian dài ở trại lao động. Khi con dâu và cháu nội tôi đến để gặp tôi, họ nói rằng trông tôi cực kỳ mệt mỏi. Tôi nói với họ rằng tôi không được phép ngủ cho tới sau nửa đêm và bị ép phải dậy trước năm giờ sáng.
Sau 44 ngày bị ép phơi nắng, tôi nói với Sư phụ trong tâm mình rằng tôi cần phủ nhận bức hại. Ngày hôm sau tôi bị đưa đến phân xưởng, nhưng tôi đã không nhận ra đó là một dạng chấp nhận khác, bởi vì tôi cần phải [có thời gian] học Pháp và luyện công. Do vậy tôi được thả ra một vài ngày sau đó. Tôi nhận ra rằng đầu tiên tôi phải xin Sư phụ giúp.
Cuối cùng, tôi đã biết loại bỏ những chấp trước của mình và hiểu rằng học Pháp, phát chính niệm và giảng chân tướng là ba việc mà các học viên phải làm tốt. Bây giờ, tôi học ba bài giảng Pháp mỗi ngày và nói với mọi người về vẻ đẹp của Đại Pháp.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/3/29/325858.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/6/1/157237.html
Đăng ngày 19-6-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.