Bài viết của học viên Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 16-5-2016] Năm 2012, chúng tôi chuyển đến nhà mới. Ngày hôm sau, tôi dọn dẹp sân và vứt rác ra ngoài một đống rác có sẵn bên ngoài hàng rào của chúng tôi.

Một hàng xóm cao tuổi của chúng tôi, chú Mã, thấy tôi và hỏi tôi tại sao lại làm như vậy.

Tôi hỏi: “Đây không phải nơi mọi người vẫn đổ rác sao? Đống rác này đã ở đây trước khi chúng cháu chuyển đến hôm qua. Cháu không đổ rác cạnh nhà chú, phải không ạ?”

Chú đáp: “Chú không quan tâm người khác làm gì. Chú bảo cháu đừng làm điều đó vì cháu nói với chú rằng cháu thực hành Chân-Thiện-Nhẫn.”

Tôi phản đối: “Cháu tin vào Chân-Thiện-Nhẫn không có nghĩa là chú có quyền bắt nạt cháu.”

Một người hàng xóm khác thấy chuyện và cũng tham gia tranh luận: “Gia đình mà đã bán nhà cho cô có bò, và đó là nơi họ để phân bò. Chú Mã đã không dám nói một lời nào về chuyện đó. Tôi nghĩ chú ấy đang bắt nạt cô vì cô tử tế.”

Tuy nhiên, chú Mã vẫn không chịu bỏ qua. Chú nói rằng chú sẽ trông chừng tôi và nếu tôi đổ bất cứ thứ gì khác ra đó, chú sẽ ném thứ đó vào sân nhà tôi.

Trước khi tôi có thể nói thêm điều gì đó, chồng tôi đã túm tay tôi và nói: “Em là người tu luyện kiểu gì vậy? Em dường như tinh tấn trong hầu hết thời gian, nhưng vào thời điểm bị khảo nghiệm thì lại không qua được. Người đàn ông này rõ ràng đã nói với em rằng ông ấy muốn em giữ mình ở chuẩn mực cao hơn vì em là một học viên Pháp Luân Công. Anh tin là Sư phụ đang dùng lời của ông ấy để điểm hóa cho em. Em không hiểu điều đó sao?”

Chiểu theo các Pháp lý

Chồng tôi đã đúng. Người đàn ông đó đã gây khó dễ cho tôi trước những người hàng xóm mới của chúng tôi. Đó chính là một khảo nghiệm! Chúng tôi nhắc đến Chân-Thiện-Nhẫn mỗi ngày. Vì vậy, tôi phải chiểu theo nguyên lý này mọi lúc. Tôi lấy một cái xô nhựa và thu gom tất cả rác. Sau đó, tôi đốt rác trong lò sưởi của chúng tôi. Nhà của chúng tôi có mùi khủng khiếp, nhưng tôi hạnh phúc vì đã sửa chữa được sai lầm.

Sau ngày hôm đó, tôi đến một cửa hàng tiện ích. Một vài người hàng xóm đã chứng kiến vụ tranh cãi cũng đang mua sắm ở đó. Chủ cửa hàng nói: “Cô thật tuyệt vời. Khi tôi thấy chú Mã gây khó dễ cho cô, tôi tự hỏi cô sẽ phản ứng ra sao. Tôi đã nghĩ sẽ xảy ra một trận đánh nhau, nhưng cô đã ngừng tranh cãi và dọn dẹp tất cả rác. Cô đúng là một học viên Pháp Luân Công chân chính.”

Một vài ngày sau, chú Mã đổ một số thủy tinh vỡ và lon nước vào sân nhà tôi. Tôi không tức giận và mang rác ra bãi rác của làng. Sau đó, tôi quyết định đi gặp chú Mã để nói chuyện.

Khi tôi đến gần, chú quay mặt đi và phớt lờ tôi.

Tôi nói: “Chú Mã, xin hãy tha lỗi cho cháu. Cháu sẵn lòng sửa đổi nếu chú nói cho cháu điểm cháu cần chỉnh sửa. Như chú đã nói, cháu là một học viên Pháp Luân Công. Cháu phải thay đổi những thói quen cũ của mình.” Chú quay lại và nhìn tôi với vẻ ngạc nhiên.

Tôi tiếp tục: “Cháu đã mang những mảnh thủy tinh vỡ được đổ ở sân nhà cháu ra bãi rác bên ngoài cổng phía bắc. Mặc dù đó không phải là rác của cháu, cháu sẽ thay đổi kể từ bây giờ, xin chú hãy tin cháu.” Chú gật đầu và nhìn có vẻ hơi xấu hổ.

Cuối năm đó, một học viên ở địa phương bị cảnh sát tra tấn đã qua đời. Vợ và con gái anh bị bắt vì đệ đơn khiếu nại tới chính quyền. Sau đó, các học viên đã phát động một cuộc vận động thỉnh nguyện để thu hút sự ủng hộ của dân chúng và yêu cầu thả họ. Khi tôi hỏi chú Mã ký tên thỉnh nguyện, chú đã ký mà không chút chần chừ.

Chú nói: “Đừng quá lo lắng. Pháp Luân Công nhất định sẽ thắng. Các bạn đều là những người tốt. Từ xưa đến nay, tà không bao giờ có thể thắng chính.”

Tôi đã mỉm cười bước ra khỏi nhà chú.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/5/16/327741.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/5/22/157103.html

Đăng ngày 24-6-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share