[MINH HUỆ 15-06-2009] Từ cuối tháng tư đến đầu tháng năm 1994, Sư Phụ đã ban giảng Pháp tại thành phố Thành Đô, tỉnh Tứ Xuyên. Nhiều người từ vùng ở của tôi đi đến nơi đó để tham gia khóa học. Để thuận tiện cho mọi người mà đi làm việc ban ngày được tham gia, các buổi giảng được tổ chức vào buổi tối. Trong lúc ban ngày, ngoài việc tập công chung nhau, mọi người đều được tự do sắp xếp hoạt động của mình. Một ngày kia, các bạn đồng tu trong nhóm tôi quyết định đi thăm viếng ngôi chùa Bảo Quang gần đó.
Khi chúng tôi ra khỏi chính đường của ngôi chùa và bước đi về ngôi đường kế tiếp, chúng tôi nhìn thấy Sư Phụ và nhiều phụ tá chính từ các vùng khác nhau. Trong nhóm của tôi, có một bà lão vào khoảng 80 tuổi mà bị bệnh đau lưng và chân trầm trọng. Bà không thể đứng thẳng người và chỉ có thể bước đi chậm chạp với sự giúp đỡ của một cây gậy và những người khác. Không ngờ, Sư Phụ dừng trước mặt chúng tôi và nói với người trợ đạo của nhóm chúng tôi, “Tại sao chư vị mang vị lão bà này đến nơi này?” Người trợ đạo trả lời, “Bất kể tôi nói thế nào để khuyên bà ta, bà vẫn muốn đi theo. Khi tôi cố ngưng bà, bà khóc.” Sư Phụ mỉm cười, “Được rồi.” Sau đó Sư Phụ nói với bà lão, “Chào bà, xin hãy bước đi ngay thẳng.” Sau đó Sư Phụ bước ra đi và tiếp tục con đường của Ông. Các bạn đồng tu trong nhóm tôi đều hối tiếc nhìn Sư Phụ rời đi.
Thình lình, mọi người đều nghe tiếng bà lão nói, “Hãy nhìn này! Tôi bây giờ có thể đứng thẳng. Và hai chân tôi không còn đau nữa.” Đồng thời, bà đẩy tay các bạn đồng tu mà đang giúp đỡ bà, và bỏ đi cái cây gậy. Từ đó, bà bước đi một mình và vui mừng đi theo mọi người viếng thăm nơi kế tiếp trong chùa.
Ngày 15 tháng sáu 2009
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2009/6/15/202783.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2009/6/25/108589.html
Đăng ngày: 27-06-2009; Bản dịch có thể được hiểu chỉnh trong tương lai cho sát hơn với nguyên bản.