[MINH HUỆ 01-10-2008] Có một bài hát có tên là “Tạ ân Sư phụ Từ bi” nói rằng, “Khi con nghĩ đến những ngày và đêm mà Sư phụ truyền Pháp, nước mắt con chảy dài ướt áo con.” Mỗi khi tôi nghe bài hát này, tôi không cầm được nước mắt. Chúng ta đang trong khổ nạn vô biên trong chín năm dài. Mỗi lần tôi bị đau khổ, các đám mây đen trong tâm tôi bị phá tan mỗi khi tôi nghĩ đến Sư phụ lớn lao từ bi của chúng ta. Tôi thật sự cảm thấy tất cả chúng sinh mà đã được đắc Pháp là may mắn biết bao nhiêu. Là một trong các đệ tử Pháp Luân Đại Pháp, tôi cảm thấy hãnh diện vô cùng từ khi chúng ta được chính Sư phụ cứu độ! Pháp Luân Đại Pháp sẽ chiếu sáng vĩnh viễn trong đại khung!
Nơi đây, tôi muốn chia sẻ những ký ức của tôi trong khi tôi tham gia các buổi giảng của Sư phụ. Đó là để chứng thực Pháp Luân Đại Pháp và Sư phụ thật vĩ đại!
1. Tham dự khóa dạy Pháp Luân Công lần thứ sáu tại thành phố Trường Xuân, tỉnh Cát Lâm.
Vào tháng bảy 1993, tôi tham dự khóa dạy Pháp Luân Công thứ sáu mà Sư phụ tổ chức tại Trường Xuân. Lớp học được tổ chức tại Giảng đường Mingfang tại Đại học Cát Lâm.
Tôi còn có thể nhớ một cách rõ ràng buổi học đầu tiên. Tôi ngồi vào khoảng hàng thứ 12. Đó là một chỗ ngồi về phía góc. Tôi có thể nhìn thấy Sư phụ rất rõ ràng. Ông xem như vào khoảng 20, rất trẻ và cao lớn. Ông hôm đó mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn sơ. Giọng nói của Sư phụ rất trong sáng và vang dội. Kỳ thật, tôi không tìm được lời xứng đáng để diễn tả giọng nói của Sư phụ. Tôi không nghĩ có ai khác có một giọng nói có thể so sánh với giọng nói của Sư phụ. Bây giờ tôi hiểu ra rằng tôi đã cảm giác như vậy từ khi Sư phụ in đậm Pháp vào trong tâm tôi khi Ông giảng Pháp.
Tôi còn nhớ rất rõ một câu. Sư phụ nói, “…luôn nghĩ đến người khác khi chư vị làm một điều gì…”(Bài giảng thứ Tư trong “Chuyển Pháp Luân“). Tôi bị xúc động khi nghe lời ấy, và tôi không hiểu nghĩa của nó là gì. Có lẽ vì tôi là một con người ích kỷ khiến tôi thấy khó hiểu nó.
Người ngồi bên cạnh tôi kêu tôi để tay tôi trên đùi, với lòng bàn tay hướng lên trời, để ‘nhận tín pháp.” Tôi làm nó nhưng không thích lắm. Tôi không biết tại sao, nhưng tôi chỉ muốn giữ bàn tay tôi trong thế ‘Hợp chưởng’ và tâm tôi rất trang trọng và tín ngưỡng. Tôi giữ thế Hợp chưởng suốt buổi học đầu. Tôi rất tập trung. Điều mà Sư phụ nói với chúng tôi toàn là mới đối với tôi. Tôi chưa bao giờ nghe được những điều như thế.
Ngày thứ hai khi Sư phụ nói về Thiên Mục, tôi cảm thấy trán tôi trở nên siết chặt, thịt tụ lại và ấn vào trong.
Sở làm của tôi rất gần Giảng đường Mingfang, vì vậy tôi có thể đến lớp học vào khoảng 5 giờ chiều mỗi ngày. Một ngày, tôi may mắn đối diện với Sư phụ. Tôi ở cách xa Sư phụ khoảng 20 thước và chỉ đứng sững nhìn Ông. Tôi lúc bấy giờ vẫn còn là một người thường, vì vậy tôi khá ngờ nghệch. Sư phụ trẻ như vậy, làm sao Ông biết được nhiều điều như vậy và giải thích cho chúng tôi nhiều điều một cách lớn lao như vậy? Tôi chưa bao giờ gặp được một sư phụ nào mà như Sư phụ. Tôi kính phục Ông vô cùng cho cả đến hôm nay, tôi không thể tìm được lời hay nhất để diễn tả tính chất và cung cách của Sư phụ.
Bây giờ nhiều bạn đồng tu rất hâm mộ những người mà đã được gặp mặt Sư phụ. Kỳ thật, lúc bấy giờ rất khá dễ dàng để gặp Ông. Sư phụ đến lớp sớm. Lớp học bắt đầu lúc 6 giờ, và Sư phụ đến trễ nhất vào khoảng 5 giờ chiều. Đôi lúc Ông nói chuyện với các học viên. Phần đông Ông gặp mặt nhiều học viên cùng một lúc. Sư phụ rất dễ tính, vì vậy nhiều người được gặp mặt Ông. Khi chúng tôi học bài công pháp số năm, Sư phụ kêu một học viên trình bày các động tác trên bực giảng trong khi Ông đích thân đi sửa chữa các động tác của chúng tôi. Tôi không làm được một động tác khi Sư phụ đi ngang qua, vì vậy Ông giúp tôi. Tôi không bao giờ quên được điều đó.
Trước khi tôi tập luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi bị nhiều chứng bệnh vì tôi bị ô nhiễm bởi xã hội người thường và tôi chấp trước rất nhiều vào danh, lợi và tình. Mỗi ngày tôi uống cả nắm thuốc, và tôi uống thuốc Bắc một vài tuần mỗi khi tôi bị bệnh. Bệnh nặng nhất của tôi là bệnh viêm thận tiểu cầu kinh niên, một bệnh hậu môn. Đó là một thứ bệnh của hệ thống phòng bệnh và vì vậy rất khó trị. Kỳ thực, hai thận của tôi đã hết hoạt động và tôi phải nghỉ việc vì bệnh một tháng lúc bấy giờ. Các bác sĩ ra lệnh nghỉ ngơi tuyệt đối. Tôi không làm được điều gì. Lưng của tôi đau vô cùng, và sức khỏe của tôi càng ngày càng tệ nếu tôi làm một chút việc gì. Tôi cảm thấy tôi như bị kết án chết khi tôi nhìn thấy người khác làm điều này điều nọ. Tôi rất buồn. Sau này nó trở thành bệnh nhiễm axit trao đổi chất. Tôi bị ói nhiều lần mỗi ngày. Tôi phải uống rất nhiều thuốc. Nhiễm axit trao đổi chất nghĩa là tôi phải truyền thuốc và tôi rất gần cái chết. Sư phụ đã gỡ đi hết thảy các bệnh của tôi khi tôi vừa tham dự lớp học. Sư phụ thanh hóa cơ thể của tôi. Đó là Sư phụ Lý Hồng Chí đã cứu tôi và ban cho tôi một mạng sống thứ hai!
Đến gần cuối khóa học, Sư phụ yêu cầu mỗi người chúng tôi viết một tờ chia sẻ kinh nghiệm. Tôi nghĩ, “Có hơn hai ngàn người trong lớp. Nếu mỗi người viết một vài trang, nó sẽ thành một chồng to vĩ đại. Sư phụ bận truyền Pháp như vậy. Nếu mỗi người trong lớp học làm điều đó, làm sao Sư phụ có thời giờ để đọc chúng?” Vì vậy, đầu tiên tôi không viết gì cả. Nhưng Sư phụ lại kêu chúng tôi lần nữa, vì vậy tôi viết chín trang. Dĩ nhiên, sự hiểu biết của tôi về Pháp Luân Đại Pháp lúc bấy giờ khá hời hợt. Tôi đưa nó cho một học viên mà trình bày các bài tập. Anh ta cẩn thận để nó vào trong cái túi xách của anh. Tôi hỏi, “Có thật là Sư phụ sẽ đọc nó không?” Anh nói, “Dĩ nhiên, vì vậy mọi người phải nên viết nó. Sư phụ đọc mỗi mỗi tờ chia sẻ kinh nghiệm.” Sau này tôi nghe nói rằng, cả cho dù Sư phụ bận truyền bá Pháp như vậy, Ông vẫn dùng thời giờ ngủ của Ông để đọc tất cả các bài viết của chúng tôi — ở khách sạn, trên xe lửa, và khi mọi người đều đang ngủ. Tôi rất cảm động cả khi tôi nghĩ về điều đó bây giờ. Không ai có thể tưởng tượng sự hy sinh lớn lao biết bao nhiều khi Ông truyền Pháp.
2. Tham dự khóa học thứ bảy Pháp Luân Đại Pháp tại Trường Xuân
Từ 29 tháng tư đến 8 tháng năm 1994, tôi tham dự khóa thứ bảy lớp học Pháp Luân Đại Pháp mà Sư phụ tổ chức tại Trường Xuân. Tôi nhìn thấy Sư phụ thanh hóa các không gian nhiều lần trước mỗi buổi học, và Sư phụ phát ra rất nhiều Công. Bây giờ tôi biết sự can nhiễu của tà ác khá dữ dội lúc Sư phụ truyền Pháp.
Vào ngày thứ hai khi Sư phụ nói về các không gian khác, Ông cho chúng tôi một ví dụ để giúp chúng tôi hiểu Pháp. Ông cầm lấy một cái tách trên bàn trong một tay, trong khi với bàn tay kia Ông làm như để đẩy cái tách ra một bên. Tôi nhìn thấy một hàng tách. Khi bàn tay Sư phụ ngưng cử động, tất cả chúng tôi đều nhìn thấy một cái tách khác mà nhỏ hơn cái tách căn bản. Trước đó, tôi có rất nhiều quan niệm người thường rất mạnh mẽ. Do vì những điều tôi học được từ khoa học tân thời, tôi có một cách suy nghĩ rất cứng nhắc. Tôi thấy khó hiểu và khó tin mọi điều mà tôi không thể nhìn thấy với đôi mắt thịt của tôi. Khi tôi nhìn thấy điều mà Sư phụ cho chúng tôi thấy, tôi thình lình vượt bực. Một đêm không bao lâu sau đó, tôi tắt đèn trong khi tôi tập bài công pháp số năm. Khi tôi bắt đầu làm các thủ ấn, vì một lý do tôi mở mắt và nhìn thấy nhiều ánh sáng phát ra từ hai bàn tay của tôi. Nó rất đẹp. Tôi bây giờ mới hiểu rằng Sư phụ đã để cho tôi nhìn thấy các không gian khác để giúp tôi tin vào Pháp Luân Đại Pháp. Đó là một sự khuyến khích từ Sư phụ trong lúc tôi tu luyện!
Nhiều người đã tham dự các khóa học thứ bảy và thứ tám, và thời gian không nhiều. Để rút ngắn thời gian, Sư phụ tổ chức một lớp học ban ngày và một lớp buổi chiều. Vì vậy, Sư phụ phải chịu đựng nhiều hơn cho chúng tôi. Đôi lúc Ông không có thời giờ để ăn hoặc ngủ. Sư phụ luôn nghĩ đến các học viên, và Ông luôn tốt với người khác. Sư phụ có một chương trình rất bận rộn. Tất cả các họat động đều được viết trên một tờ giấy lớn. Không có một thời giờ nào rảnh rỗi cho Ông. Sư phụ chịu đựng nhiều khó khăn như vậy để truyền Pháp. Ông không chỉ thanh hóa các can nhiễu của các tà ác trong các không gian khác, mà còn đi khắp nơi. Ông ăn mì gói, và Ông gặp rất nhiều khó khăn khi Ông không có đủ tiền. Tiền học phí của các khóa học là thấp nhất, so với các lớp khí công khác. Đối với những người mà tham dự khóa học lần đầu, tiền học phí là 50 nhân dân tệ. Sau đó học phí chỉ là 25 nhân dân tệ. Để cứu độ chúng sinh, Sư phụ chịu đựng nhiều như vậy. Đó là một điều mà chúng ta sẽ không bao giờ có thể báo đáp ân Sư phụ.
Sư phụ không có viết giấy nháp để giảng thuyết. Tôi để ý điều đó, và tôi không hiểu. Trước khi mỗi lớp học bắt đầu, Sư phụ lấy ra từ trong túi áo trên của ông một mảnh giấy. Ông đặt nó trước mặt Ông trên bực giảng. Bài giảng Pháp của Ông thật là có mạch lạc. Nó rất hấp dẫn và rõ ràng. Cả những đề tài rất khúc chiết, Sư phụ có thể dùng chỉ một câu là giúp chúng tôi thấy được bản chất của nó. Đôi lúc, Sư phụ chỉ nhìn qua một cái trên mảnh giấy. Những lúc khác, Ông không bao giờ nhìn nó. Sư phụ luôn hoàn tất buổi giảng đúng giờ. Tôi rất tò mò muốn biết điều gì viết trên mảnh giấy đó. Xem như không có nhiều chữ trên đó, vậy tại sao Sư phụ có thể giảng thuyết không ngừng như vậy? Bây giờ tôi biết Sư phụ giảng cái Pháp sâu xa nhất của vũ trụ. Làm sao mà có được mảnh giấy nháp chớ?
Mỗi buổi giảng thường bị các học viên vỗ tay từng đợt làm ngưng một chút. Đôi lúc chúng tôi vỗ tay một lúc lâu. Chúng tôi có thể thấy rất rõ ràng là Sư phụ dùng Pháp lực thay vì các phương pháp của người thường khi truyền bá Pháp. Sư phụ không bao giờ đăng quảng cáo hoặc các cáo tri cho các lớp học.
Trong khóa học này, Sư phụ lại thanh hóa cơ thể cho các học viên. Tôi luôn đi về nhà dùng cơm sau buổi học. Nó kết thúc vào khoảng 8 giờ tối. Nếu bắt kịp xe buýt, tôi sẽ lên xe. Nếu không, tôi đi bộ về nhà. Nhà tôi ở cách xa nơi mà lớp học được tổ chức. Lạ lùng thay, tôi không đói hoặc mệt trên con đường về nhà. Toàn cơ thể tôi rất nhẹ nhàng, và tôi về đến nhà rất nhanh. Tôi lúc bấy giờ không để ý điều đó. Sau này, tôi biết tôi có thể làm như vậy vì Sư phụ đã giúp tôi.
Đến cuối khóa học, thể theo yêu cầu của chúng tôi, Sư phụ thực hiện một bộ đại thủ ấn. Thủ ấn của Sư phụ rất đẹp. Chúng xem rất có uy lực đồng thời rất đẹp. Tôi không hiểu, nhưng tôi cảm thấy chúng rất vĩ đại, và tôi cảm thấy rằng Sư phụ đang khuyến khích chúng tôi. Sau khóa học, nhiều người trình lên Sư phụ bông hoa và cờ lụa. Đến cuối cùng, với rất nhiều uy lực, Sư phụ bằng hai tay Ông chuyển đại Pháp Luân. Tất cả chúng tôi đều đứng lên và vỗ tay cảm ơn Ông. Nghe như sấm nổ. Chúng tôi không muốn rời đi. Để làm thỏa mãn yêu cầu của chúng tôi, Sư phụ chụp hình với chúng tôi, hằng ngàn học viên. Hãy tưởng tượng bao nhiêu là hình chụp với các học viên từ hai lớp mà Sư phụ phải bước vào. Tôi nhớ lúc bấy giờ là trưa và trời rất nóng. Nhưng Sư phụ luôn chịu khó làm nó. Sư phụ làm gương cho chúng tôi cách nào là vô vị kỷ.
3. Tham dự khóa học tại thành phố Đại Liên, tỉnh Liêu Ninh
Ngày 31 tháng mười hai 1994, tôi tham dự khóa học tại Đại Liên, khóa giảng cuối cùng của Sư phụ tại Trung quốc. Nó được tổ chức tại Sân Vận Động Đại Liên. Nhiều người – khoảng 6,000—đến nơi đó. Nhiều người hơn muốn đi, nhưng không còn vé. Sư phụ vừa mới xong khóa giảng thứ năm tại thành phố Quảng Châu, tỉnh Quảng Đông. Ông đến ngay Đại Liên. Trời rất lạnh ngày hôm đó, mưa và có tuyết.
Chúng tôi đến sớm, nhưng không muốn đi nơi nào khác. Chúng tôi chờ đợi Sư phụ bên ngoài sân vận động. Một số trong chúng tôi chia sẻ kinh nghiệm. Những người khác thì tập công. Sau nhiều giờ, là đến giờ đi vào trong. Cả với đông người như vậy, chúng tôi rất có trật tự khi đi vào. Sân vận động vĩ đại đầy người. Khi Sư phụ lớn lao của chúng ta đi vào, tất cả chúng tôi đều đứng lên và vỗ tay. Với 6,000 người vỗ tay, nó xem như tiếng sấm vang rền. Tôi nhìn thấy Sư phụ mặc đồ rất mỏng, và ông mang giày da, trong khi chúng tôi tất cả đều mặc áo ấm mùa đông. Sư phụ chịu đựng nhiều như vậy vì chúng ta! Có người nói với một giọng nhỏ, “Chúng đệ tử rất đau lòng vì Ông, Sư phụ ơi!” Tôi có những cảm giác lẫn lộn. Một phía, tôi cảm thấy lạnh cho Sư phụ vì ông không mặc áo ấm. Mặt khác, tôi rất hổ thẹn vì mình đã để Sư phụ thất vọng vì tôi không tu luyện tốt. Tôi muốn khóc quá. Một số trong chúng tôi khóc. Cả một số học viên nam cũng rơi nước mắt. Không có ai trong chúng tôi khóc lớn tiếng vì chúng tôi không muốn can nhiễu khi Sư phụ giảng Pháp, vì vậy chúng tôi cố kiềm chế xúc cảm của mình. Tôi dùng hết các khăn giấy mà tôi có. Cả cho dù tôi khóc, tôi vẫn lắng nghe rất cẩn thận những lời của Sư phụ. Trong lúc giảng Pháp, Sư phụ kêu chúng tôi đứng lên để Ông thanh hóa cơ thể cho chúng tôi. Tôi không đứng lên vì tôi không còn có bệnh. Sau đó Sư phụ nói, “Đối với những ai mà không có bệnh, xin hãy đứng lên cho gia đình chư vị.” Chồng của tôi có vấn đề về xương sống khi ông cố khiêng một thùng nước nên lưng bị thương. Tôi đứng lên. Sư phụ cũng lấy đi cái bệnh của chồng tôi.
Cuối cùng Sư phụ lại làm một bộ thủ ấn cho chúng tôi. Sư phụ biết điều mà chúng tôi đang nghĩ, cả cho dù Ông rất mệt vì chuyến đi của Ông, Ông dơ hai cánh tay của Ông lên rất cao và vẫy chúng tôi và bước đi quanh sân vận động một lần để cho tất cả những ai trong chúng tôi mà chưa được gặp mặt Sư phụ có thể nhìn thấy Ông rõ ràng hơn. Kỳ thật, cả những ai trong chúng tôi mà đã nhìn thấy Sư phụ trước đây vẫn muốn lại nhìn thấy Ông! Có một trường năng lượng rất lớn. Hai mắt tôi bị mờ vì nước mắt. Tất cả chúng tôi đều đứng lên và vỗ tay rất mạnh để tỏ sự kính trọng sâu xa của chúng tôi đối với Sư phụ. Khi Ông đi đến gần nơi chỗ ngồi của tôi, tôi gạt nước mắt để nhìn Ông cho rõ. Ông đây này. Sau đó Sư phụ cũng nhìn thấy tôi. Ghế ngồi của tôi ở nơi cao, vì vậy tôi ở khá xa Ông. Nhưng tôi cảm thấy rất gần Sư phụ, và tôi có thể nhìn thấy Ông rất rõ ràng. Khi mắt Sư phụ và tôi gặp nhau, tôi cảm thấy chúng tôi nhìn nhau trong một lúc.
Rất là cảm động. Tất cả chúng tôi luôn vỗ tay rất mạnh. Chúng tôi không muốn rời đi. Tôi chấp hai tay và nhìn Sư phụ rời sân vận động. Trên đường đi ra, tôi nhìn thấy nhiều chúng tôi có hai mắt đỏ vì khóc. Trên xe lửa, nhiều học viên mừng vui nói với nhau rằng họ cảm thấy Sư phụ nhìn họ, giống như cảm giác của tôi. Có hơn 6,000 người. Khi Sư phụ bước gần, mỗi người trong chúng tôi đều cảm thấy Ông đang nhìn chúng tôi trong một lúc. Làm sao như thế được? Tôi hiểu ra rằng đó là chứng minh Phật Pháp vô biên của Sư phụ. Sư phụ có năng lực làm bất cứ điều gì!
Khi tôi viết đến đây, tôi nghĩ đến Giang trạch Dân mà cố tình phát động cuộc bức hại tàn bạo nhất, vô nhân đạo nhất và tà ác nhất. vì y đố kỵ với Sư phụ và Pháp Luân Đại Pháp. Y không chịu nổi nhìn thấy Pháp Luân Đại Pháp truyền bá và nhiều người như vậy học Pháp Luân Đại Pháp và kính trọng Sư phụ. Làm sao y có thể biết và hiểu trái tim của các đệ tử Pháp Luân Đại Pháp đối với Sư phụ của chúng ta? Làm sao y có thể biết được tại vì sao chúng ta kính ngưỡng và hâm mộ Sư phụ nhiều như vậy?
Khi tôi trở về từ Đại Liên, đêm đó tôi nhìn thấy Pháp Luân ở nhà tôi. Tôi rất mừng vui. Một vài ngày sau, trong giấc mơ của tôi, tôi nhìn thấy nhiều vòng ánh sáng nhiều màu sắc mà kéo dài một thời gian lâu. Tôi cũng nhìn thấy bức ảnh của Sư phụ thình lình thành nhiều bức ảnh. Tôi cũng nhìn thấy những cảnh tượng nơi các không gian khác. Đó là một sự khuyến khích lớn lao cho tôi. Trong những năm sau đó, mỗi khi tôi trì trệ hoặc buồn hoặc xuống tinh thần, Sư phụ luôn ban cho tôi những điềm chỉ và khuyến khích tôi. Sư phụ không bao giờ bỏ rơi tôi.
4. Tham dự Pháp giảng cho các phụ trợ đạo tại Trường Xuân năm 1998
Ngày 26 tháng bảy 1998, là một ngày rất nghiêm túc tại Khách sạn Shangarila Trường Xuân. Đại Sư phụ của chúng ta đến đại hội để giảng một bài Pháp và giải thích Pháp cho chúng tôi.
Sư phụ nói một lúc. Sau đó Ông yêu cầu nhân viên nâng chiếc ghế của Ông lên cao. Không được chuẩn bị, nhân viên đặt một cái gì xem như một cái bàn đạp lên chiếc ghế của Sư phụ, sau đó Ông ngồi lên đó. Hai chân Ông trên không và cánh tay Ông rất xa cái bàn. Chúng ta có thể tưởng tượng tư thế đó thật không thỏa mái chút nào. Sư phụ làm như vậy chỉ vì cái ghế của Ông quá thấp và Ông muốn giúp cho các học viên nhìn thấy Ông rõ ràng hơn. Sư phụ nói chuyện với chúng tôi trong tư thế đó trong năm tiếng đồng hồ. Ông cho chúng tôi thấy thế nào là nghĩ đến người khác và là vô vị kỷ. Một điều khác mà làm chúng tôi lo lắng là Sư phụ cả không có thời giờ để uống một chút nước suốt cả buổi.
Sư phụ dạy chúng tôi nhiều Pháp lý sâu xa trong buổi giảng. Sư phụ nói về “…thành phần của chư vị mà đã không ngừng đồng hoá với Pháp là đang được cách phân ra.”(Giảng Pháp tại Đại hội của các Phụ trợ đạo tại Trường Xuân) Sư phụ lấy đi nhiều loại quan niệm trong chúng ta. Sư phụ cũng nói về “…dấu đi những chấp trước ẩn sâu” để chúng tôi không che dấu các quan niệm và chấp trước của mình. (Giảng Pháp tại Đại hội của các phụ trợ đạo tại Trường Xuân). Sư phụ cũng nói với chúng tôi cách nào học Pháp và cách nào học Pháp tốt hơn. Ông cũng nói với chúng tôi phải học Pháp từ đầu đến cuối. Sư phụ đang đẩy chúng tôi lên một trạng thái cao hơn và rộng hơn. Lúc bấy giờ, chúng tôi đang học các bài kinh văn của Sư phụ “Đào ra các gốc rễ”, “Chư vị hiện hữu vì ai?” v.v.. Sư phụ trả lời nhiều câu hỏi khó từ chúng tôi về các bài kinh văn này. Bài giảng của Sư phụ làm cảm động chúng tôi. Chúng tôi tất cả đều ngồi trên bờ ghế của mình, không muốn mất một lời nào. Nó thay đổi chúng tôi vô cùng, cả thể chất lẫn tinh thần.
Trong lúc tạm nghỉ, nhiều học viên không thể chờ đợi chạy đến Sư phụ. Để để cho Sư phụ nghỉ ngơi, nhiều học viên không rời ghế. Nhưng làm sao Sư phụ nghỉ ngơi được? Các ghế rất gần cận nhau. Để để cho các học viên khác đi ra, tôi phải bước ra nép vào một phía. Khi làm như vậy, tôi bị những người khác ép sát tôi. Khi tôi hỏi câu hỏi, Sư phụ nhìn tôi ngay và trả lời các câu hỏi của tôi. Tôi nhìn thấy Sư phụ có làn da rất rất mỏng như Ông không có lỗ chân lông nào cả. Sau này tôi được biết từ các bài kinh văn của Sư phụ rằng Ông có nguồn gốc khác chúng ta, rằng Ông có hệ thống của riêng Ông, và Ông không cần bất cứ gì từ chúng ta. Sư phụ chỉ ban cho chúng ta các điều, và gánh các khó khăn và chịu đựng cho chúng ta. Một số học viên đề nghị Sư phụ uống chút nước, nhưng Ông quá bận trả lời các câu hỏi và vì vậy ông không có uống nước. Sư phụ đứng để trả lời các câu hỏi của chúng tôi, vì vậy Ông không nghỉ ngơi chút nào. Sau này nhiều học viên cảm thấy có tội về điều này.
Mỗi khi Sư phụ trả lời một câu hỏi, chúng tôi vỗ tay nồng nhiệt. Điều đó thể hiện sự biết ơn và kính ngưỡng vô biên từ đáy lòng của chúng tôi đối với Sư phụ từ khi chúng tôi hiểu nhiều hơn về Pháp và Sư phụ sau khi tu luyện nhiều năm và thăng tiến trong sự tu luyện và học Pháp. Nó cho thấy sự tôn kính chân thành của chúng tôi đối với Pháp và Sư phụ! Đó là cách duy nhất để tỏ sự biết ơn của chúng tôi đối với Sư phụ trong một cơ hội như vậy.
Và, Sư phụ nhắc chúng tôi là đã qua năm tiếng đồng hồ. Nhưng chúng tôi tất cả quá chăm chú đến quên thời gian. Một số câu hỏi là không quan trọng, kể cả các câu hỏi của tôi. Có vẻ như chúng tôi đã hỏi một số câu hỏi mà chúng tôi không nên hỏi. Cả như vậy, Sư phụ lớn lao của chúng ta cũng đã có cách để bẻ gãy các quan niệm và các bức tường của chúng tôi để mở mang tư tưởng của chúng tôi và giúp chúng tôi hỏi những câu hỏi mà có thể có ích cho tất cả. Sư phụ nói với chúng tôi các Pháp lý của các tầng khác nhau trong vũ trụ. Bài giảng của Sư phụ khá cao và rộng. Tham dự đại hội này cho thấy sự từ bi của Sư phụ đối với các học viên tại thành phố quê hương của Ông. Sau này một quyển sách được đăng về buổi giảng này, mà đã giúp cho các học viên trên thế giới thăng hóa để chúng ta có thể cùng thăng tiến như một thể. Buổi Pháp giảng kéo dài năm tiếng đồng hồ, nhưng không ai trong chúng tôi cảm thấy nó dài lâu. Giống như thời gian qua như chớp. Chúng tôi quá sung sướng được nghe Sư phụ nếu Ông nói thêm năm tiếng đồng hồ nữa. Cuối cùng, bàn tay chúng tôi thậm trí hơi đau vì vỗ tay. Nhưng chúng tôi không muốn rời đi.
Bây giờ, mỗi khi tôi nghĩ về Sư phụ, bất kể khi nào và nơi đâu, tôi không cầm được nước mắt. Kỳ thật, dùng hằng ngàn ngàn chữ, dùng tất cả các lời của con người, tôi cũng không bao giờ diễn tả đúng sự biết ơn của tôi đối với sự từ bi của Sư phụ đã cứu độ tôi. Sư phụ kính tôn của chúng ta đã hy sinh quá nhiều cho chúng ta. Sư phụ của chúng ta thật quá vĩ đại. Điều mà tôi kinh nghiệm qua chỉ là một chút xíu về sự từ bi vô lượng của Sư phụ.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2008/10/1/186950.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2008/10/16/101513.html
Đăng ngày 30-10-2008; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản