Bài của một học viên Pháp Luân Công tại thành phố Tùng Nguyên, tỉnh Cát Lâm
[MINH HUỆ 29-09-2006]
Ngày 26 tháng bảy, 1998 là ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời tôi. Ngày đó tôi được may mắn lớn lao gặp gỡ Sư tôn của chúng ta lần đầu tiên và lắng nghe Sư Phụ dạy Pháp và trả lời các câu hỏi của các phụ đạo viên địa phương Pháp Luân Công tại Trường Xuân. Tôi muốn chia sẻ một số các giây phút trân quí nhất mà tôi còn nhớ với các bạn đồng tu.
Ngày 26 tháng bảy 1998, nhiều bạn học viên và tôi đi đến trung tâm chính phụ đạo Pháp Luân Công để tham gia một buổi đại hội và phát tài liệu. Đại hội được tổ chức tại phòng họp nơi lầu hai Khách sạn Shangrila. Khi tôi vừa vào phòng họp, tôi ngạc nhiên bởi bầu không khí của nó. Đằng sau cái bàn của diễn giả có treo một tấm thảm to màu đỏ và vàng rực. Cái bàn của diễn giả được trải một tấm khăn lụa màu vàng chói. Có nhiều máy micro được đặt trên mặt bàn. Nơi rìa của khán đài có chín bình hoa to. Phòng họp vô cùng trang nghiêm và yên tỉnh. Tôi nghĩ, “Trông thế này, có lẽ Sư Phụ sẽ ban phúc đến dự đại hội!” Có lẽ mọi người đều có ý nghĩ đó. Đó là vì sao trật tự trong phòng họp là tuyệt hảo. Mọi người đều đi vào chỗ ngồi hết sức trật tự từ hàng đầu cho đến hàng cuối theo trật tự đến trước hoặc sau. Có lẽ có một vài trăm học viên ngày hôm đó, nhưng không một ai đi tới lui sau khi họ đã ngồi xuống và không ai tranh nhau ghế ngồi. Không ai nói chuyện. Toàn phòng họp được bao trùm trong một bầu không khí trang nghiêm, thiêng liêng và an hòa.
Vào khoảng 3 giờ chiều, chúng tôi thình lình nghe có người thông báo nơi cửa ra vào, “Sư Phụ đến!” Mọi người tức thời đứng dậy chào đón Sư Phụ với một tràng pháo tay vĩ đại như sấm nổ. Quả thật là Sư Phụ!
Sư Phụ có dáng dấp cao và mạnh khỏe. Sư Phụ bước đi vững chắc từ một phía phòng họp lên đến bục giảng. Trong khi Sư Phụ bước đi về hướng bục giảng, Ông mỉm cười hiền lành và bắt tay các bạn tu đứng gần bên bục giảng. Tôi đã mong mỏi được gặp Sư Phụ từ rất lâu. Khi điều đó thật sự xảy ra, tôi thấy mình hồi hộp và tim đập nhanh. Tôi mỉm cười và vỗ tay đồng thời với nước mắt mừng vui chảy dài trên mặt. Một nữ bạn tu đứng cạnh bên tôi khóc lớn. Tiếng khóc của chị được nghe thấy khắp nơi trong phòng họp.
Sư Phụ luôn nghĩ đến chúng tôi các đệ tử. Sau khi ngồi xuống, Sư Phụ lại đứng lên và nói, “Nhiều người muốn thấy tôi, vậy tôi sẽ ngồi cao hơn một chút hôm nay.” (“Giảng Pháp tại Pháp hội các phụ đạo viên tại Trường Xuân”)
Không có đồ gì để kê cho Sư Phụ ngồi cao hơn. Nhân viên tìm được một thùng bia và đặt nó lên trên cái ghế, nhưng không được. Cuối cùng, họ chồng hai cái ghế lên nhau. Cái ghế được nâng lên, nhưng không vững đủ để ngồi trên đó. Kỳ thật, Sư Phụ ngồi nhẹ nhàng trên cạnh của cái ghế được nâng lên và hai bàn tay Ông chống trên mặt bàn. Sư Phụ kỳ thật là đứng suốt buổi giảng và khóa vấn đáp trong hơn năm giờ đồng hồ.
Sư Phụ giải thích lưu loát Phật Pháp thâm sâu bằng những lời lẽ giản dị và đơn sơ. Tôi cảm thấy Pháp của Sư Phụ như một trận mưa rào thấm nhuần tâm chúng tôi và khơi màu cho ngộ tính của chúng tôi được bắt nguồn trong tâm tưởng của chúng tôi. Khi Sư Phụ nói với chúng tôi là Ngài đã uống một chén thuốc độc cho mỗi một học viên để tiêu trừ nghiệp cho chúng tôi. Tôi cảm thấy thật quá kinh hoàng và khiến tôi bật khóc. Sư tôn của chúng ta đã chịu đựng vô lượng khó nạn để cứu độ chúng ta!
Trong hơn năm giờ đồng hồ, Sư Phụ tiếp tục giảng thuyết mà thậm chí không uống một giọt nước. Trong mười phút nghỉ giải lao, Sư Phụ bị các học viên bao vây và Ngài kiên nhẫn giải đáp các thắc mắc của họ. Dù Sư Phụ đã mở nắp một chai nước, Ngài không có thời giờ để uống một chút nào. Khi tôi nhìn từ xa Sư Phụ trong phút nghỉ giải lao, tôi cảm thấy xúc động mạnh và lo lắng. Nước mắt lại lấp đầy mắt tôi. Tôi nghĩ, “Sư Phụ, xin hãy nghỉ ngơi một chút.” Nhưng Sư Phụ không nghĩ ngơi một chút nào trước khi Ông trở lại bục giảng và tiếp tục giảng Pháp.
Sau giờ nghỉ giải lao, càng nhiều học viên đổ xô vào phòng giảng. Cả hai bên cửa đều đầy học viên. Các học viên này chạy đến khi họ nghe được tin vào giờ nghỉ giải lao từ các học viên mà đã đến nơi này. Thật là một quang cảnh cảm động.
Tôi ngồi ở hàng đầu gần bên cửa. Vì tôi giúp đỡ trao các mảnh giấy viết câu hỏi lên bục giảng, tôi được may mắn bước về hướng Sư Phụ trong khi Ông giải đáp. Vì vậy, tôi có được bốn lần may mắn nhìn thấy gần Sư Phụ. Sư Phụ xem cao quí và nghiêm trang như vậy nhưng thật nhẹ nhàng. Trong một lúc tôi không nghĩ gì cả chỉ là bước đi trên khán đài.
Sư Phụ giảng xong sau 10 giờ đêm. Khi Sư Phụ bước xuống khán đài và đi về phía cánh gà gần chỗ tôi đứng với một cái nhìn hiền từ trên gương mặt của Ông, tôi vỗ tay và nhìn chằm chập Sư Phụ như một đứa trẻ ngốc. Tôi đã quên tôi ở đâu cho đến khi Sư Phụ chìa tay cho tôi bắt. Tôi mau nắm lấy bàn tay to lớn và chắc chắn của Sư Phụ. Giống như Ngài dẫn dắt một đứa con, Sư Phụ hướng dẫn tôi bước đi về hướng Ngài trong năm bước. Đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng lúc bấy giờ. Tôi bước đi với Sư Phụ như một đứa trẻ ngây thơ.
Đã nửa đêm khi tôi trở về khách sạn sau khi đưa tiễn Sư Phụ đi. Các bạn học viên và tôi quá xúc động để đi ngủ, vì vậy chúng tôi tập bài công pháp thứ năm cùng nhau tại khách sạn.
Để dạy Pháp cho chúng tôi nhiều hơn, Sư Phụ không rời chúng tôi cho đến khi buộc phải đi. Ông không có nghỉ ngơi chút nào trước khi Ông vội vàng đến ga xe lửa để bắt chuyến xe lửa đêm đi Bắc kinh. Sự hy sinh và chăm sóc của Sư Phụ đối với chúng tôi là vô cùng. Cách duy nhất chúng ta có thể đền ơn Sư Phụ là làm ‘ba điều’ cho tốt, hoàn thành lời nguyện của chúng ta trong tiền sử và trở về ngôi nhà đẹp của chúng ta mà chúng ta đã rời đi suốt một thời gian dài như vậy.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2006/9/29/138912.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2006/10/30/79442.html
Đăng ngày: 02-06-2009; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai cho sát hơn với nguyên bản.