Bài viết của học viên Shan Yu tại tỉnh Cát Lâm

[MINH HUỆ 14-05-2008] Tham gia khóa giảng Pháp của Sư phụ tại sân vận động Diên Cát vào cuối tháng tám 1994 đã để lại trong tôi một ký ức trân quí. Tôi bắt xe lửa đi Diên Cát chiều ngày 20 tháng tám 1994, đi theo tôi có con gái tôi. Sau khi đến nơi, mua vé cho buổi giảng vừa xong, vào lúc 6 giờ chiều, chúng tôi ngồi xuống góc Đông Nam của sân vận động. Tôi ước chừng có khoảng 3,000 học viên trong sân vận động. Nhìn qua các giọng nói và trang phục của họ, tôi có thể nói là các học viên này đã đến từ khắp nơi trong nước.

Sư phụ ăn mặc giản dị và đẹp. Chiếc áo sơ mi trắng ngắn tay khiến Sư phụ nhìn đơn sơ và cao quí. Ông ngồi về hướng Bắc của sân vận động. Khi Sư phụ nói, “Tôi là Lý Hồng Chí,” sân vận động ồn ào bỗng nhiên trở nên im lặng. Khi Sư phụ nói rằng những ai mà có thể tham gia khóa học là có tiền duyên, tôi xúc động. Tôi nhớ lại một lần vào năm 1992 khi tôi đang nửa tỉnh nửa mơ, một vị Phật với mái tóc quắn màu xanh xuất hiện trên trời. Lúc bấy giờ, ông im lặng nhìn tôi. Tôi không bao giờ ngờ lúc bấy giờ là tôi đã có cái tiền duyên ấy mấy năm trước khi tôi được đắc Pháp.Giữa bao nhiêu thầy khí công tại Trung quốc, chỉ Sư phụ Lý dạy chúng tôi các nguyên lý Chân Thiện Nhẫn. Nhìn lại quá khứ, tôi hiểu được rằng Sư phụ dùng nhiều phương cách để hướng dẫn chúng sinh mà đã có lời nguyện ước với Sư phụ từ hằng ngàn năm trước để qui tụ cùng nhau. Như vậy, họ có thể học Pháp và tu luyện, và cứu độ chúng sinh.

Trong ngày đầu của khóa giảng, Sư phụ báo tin cho các học viên rằng ngày mai, chủ nhật 21 tháng tư, ba buổi học sẽ được dạy và mỗi lớp sẽ kéo dài khoảng hai giờ đồng hồ. Vì các học viên đến từ các vùng khác mà tài chính có hạn, Sư phụ nói Ông sẽ dạy ba buổi học trong một ngày mà trước đây đã được sắp xếp làm ba ngày. Chúng tôi có buổi học từ 9 giờ sáng đến 11 giờ sáng và từ 4 giờ chiều đến 8 giờ tối. Vì các khóa dạy của Sư phụ, nhiều phòng ngủ bị chật đầy khách. Nhân đây tôi muốn nhắc đến điều này, khi Sư phụ đi đến một nơi nào để dạy, các thầy khí công khác cũng đến nơi đó để dạy. Các lớp đó chỉ kéo dài một vài ngày, và học phí là một trăm đến hai trăm đồng nhân dân tệ. Họ dạy người ta dùng khí công để chữa bệnh và sau đó thu thêm tiền học phí. Sư phụ dạy mười buổi và chỉ thu có bốn mươi ba đồng. Các học viên cũ chỉ cần trả một nửa học phí. Học phí của Sư phụ là thấp nhất tại Trung quốc. Trong lúc khóa học, Sư phụ đối đãi với tất cả học viên như là đệ tử của ông. Ông không chỉ thanh hóa cơ thể cho họ mà còn dạy họ các Pháp lý và cách nào nâng cao Tâm tính. Hơn nữa, Ông ban cho chúng tôi cái Pháp Luân quí báu. Không có số tiền nào bằng được sự từ bi và công sức của Sư phụ ban cho chúng tôi. Tối ngày 22 tháng tám, Sư phụ dạy Pháp, giảng giải sự liên hệ giữa Khí công Phật gia và Phật giáo. Trước khi lớp học kết thúc, Sư phụ kêu tất cả các học viên đứng lên để Ông thanh hóa cơ thể của họ. Sư phụ ra lệnh – các học viên phía đông và tây dơ chân trái hoặc phải tùy theo và sau đó dậm chân xuống đất. Bằng cách như vậy, dưới quyền năng của Sư phụ, các học viên phóng xuất được khí bệnh của họ, và cơ thể của họ được chuyển hóa thành thể trong trắng, mà để đặt căn bản cho sự tu luyện của họ sau này.

Cuối cùng, Sư phụ nói qua micro, kêu các học viên mà làm việc nơi nhà ga xe lửa để giúp mua nhiều vé nơi toa xe có chỗ ngủ cho ngày 27 tháng tư đi Bắc kinh. Sư phụ quả thật không làm cao với chúng tôi mà trái lại Ông đối đãi với tất cả học viên như là bạn. Bất kể mệt mỏi vì các buổi giảng tổ chức liên tục khắp nơi trong nước, Sư phụ đầu tiên chăm lo cho các nhu cầu của các học viên từ Bắc Kinh mà đi với ông. Sự chăm sóc của Ông đối với các người khác làm các học viên cảm động sâu xa và gây cho tôi một ấn tượng. Các hành động của Ông nhắc nhở tôi bây giờ phải chú ý đến chúng sinh trong khi giảng rõ sự thật và khuyên họ rời bỏ Đảng Cộng sản Trung Quốc.

Tối ngày 23 tháng tám, Sư phụ nói đến trong bài giảng của Ông rằng các học viên Pháp Luân Công không nên tin vào Chu Dịch và Bát quái. Ông nói phải chắc chắn không ‘tu luyện hai cửa’. Tôi hiểu được rằng cho dù Kinh Dịch và Bát Quái là văn hóa tiền sử, chúng thuộc về một cái gì của Giải Ngân Hà, mà đã thay đổi trong nhiều trăm triệu năm qua và như vậy, Chu Dịch cũng đã thay đổi. Các tín tức trong Chu Dịch như vậy đã qúa cũ và không còn đúng nữa. Hơn nữa, nó bao gồm những điều từ các khí công sư khác và chúng ta không thể dùng nó. Đêm đó, khi người ta kêu tôi bói cho họ, tôi nói tôi không còn làm nó nữa. Tôi có thể cảm thấy Sư phụ đã làm sạch các âm linh hoặc con thú chiếm cơ thể của tôi và đã đặt một Pháp Luân trong tôi. Ngày 24 tháng tám, tôi bị đi ngoài ba lần, nhưng tinh thần của tôi cao. Trong quá khứ, tôi bị bệnh bao tử, mà kéo dài từ nhiều chục năm và tôi phải cẩn thận trong sự ăn uống của tôi, cách tôi sống và cách tôi ăn mặc. Nếu tôi không chú ý các điều đó, bao tử tôi sẽ bất ổn, bị đi ngoài và xuống tinh thần.

Trong quá khứ, cái đầu của con gái tôi luôn làm phiền nó. Sau khi tham gia nhiều lần khóa giảng của Sư phụ, đầu óc nó được trở nên sáng suốt. Ngày 25 tháng tám trời mưa nặng hạt. Một giờ trước khi buổi giảng của Sư phụ bắt đầu, mưa ngưng. Người từ khắp mọi nơi đến nghe Sư phụ giảng. Tôi còn nhớ người của mọi tầng lớp đến tham gia. Một số là những tu sĩ trẻ tuổi, mặc áo cà sa vàng và quần trắng bó. Một số là ký giả từ đài Truyền hình Trung ương Trung quốc, và một số là người lớn tuổi có râu ria. Một số là Đạo sĩ mà có thể tiên đoán tương lai. Những người với lòng thành đến để học Đại Pháp. Đến chiều ngày 26 tháng tám vào cuối buổi giảng, Sư phụ đích thân dạy chúng tôi năm bài công pháp. Chúng tôi rất vui sướng học chúng và rất hứng khởi. Đầu tiên, Sư phụ để cho các học viên mà đi theo Ông để truyền Pháp dạy chúng tôi bốn bài công pháp đầu tiên, và sau đó Sư phụ đi vòng quanh sửa chữa các tư thế tập của chúng tôi mỗi người. Một số học viên chụp hình, và một số khác thâu cảnh tượng với máy quay phim. Con gái tôi và tôi học cẩn thận các bài tập từ Sư phụ. Gia đình chúng tôi ba người vẫn còn tu luyện. Công Pháp là một phần rất quan trọng của Đại Pháp. Vì vậy, cả khi chúng tôi rất bận với công việc và đôi lúc có rất ít thời gian để ngủ, chúng tôi vẫn để thời gian để tập công. Tập Công, học Pháp và phát chính niệm là thành phần quan trọng trong đời sống chúng tôi bây giờ, mà đã giúp chúng tôi vượt qua sự làm biếng lười nhác và nhớ rằng chúng tôi là đệ tử Đại Pháp.

Hơn nữa, làm ‘ba điều’ cho tốt khiến cho chúng tôi thêm sức lực, và cho chúng tôi sự sáng suốt và can đảm để làm sáng tỏ sự thật và cứu độ chúng sinh. Buổi học cuối được dạy vào chiều ngày 27 tháng tám. Nhớ rằng các học viên đến từ mười bảy tỉnh và thành phố đang cần bắt kịp chuyến xe lửa đi Bắc Kinh, Sư phụ bắt đầu buổi học vào lúc 5 giờ chiều thay vì 6 giờ chiều. Trong giờ học đầu, Sư phụ trả lời các câu hỏi của các học viên. Khi Ông đọc mảnh giấy của tôi gửi lên, Ông đọc một đoạn và sau đó trả lời, “Chư vị phải nhớ lấy nó sau khi trở về nhà.” Tôi giữ những lời nói đó trong tâm và trong sự tu luyện của tôi. Khi tôi gặp khó nạn, tôi lấy Pháp của Sư phụ làm thầy. Tôi tìm câu trả lời từ Pháp và nhìn vào bên trong để xét xem hành động và tư tưởng của tôi, tự hỏi chúng có phù hợp với Pháp không. Sau khi khóa dạy Pháp kết thúc, theo lời thỉnh cầu của các học viên, Sư phụ làm một bộ đại thủ ấn. Ông ngồi trên mặt bàn trải vải trắng, trong tư thế kiết già. Đại thủ ấn rất đẹp. Tôi cảm thấy Pháp Luân xoay khắp nơi. Thật là mầu nhiệm. (Gần đây, khi nhìn xem cảnh tượng ‘chư thiên giáng trần’ của đoàn Nghệ thuật Thiên quốc, tôi để ý thấy rằng các thủ ấn dùng bởi vị Vương Chúa đến từ một phần của đại thủ ấn của Sư phụ. Tôi hiểu rằng Sư phụ đã để nhiều tâm ý vào công trình vượt bực của Đoàn Nghệ thuật Thiên quốc để cứu độ chúng sinh.) Khi các buổi giảng chấm dứt, nhiều học viên trình băng vải lụa lên Sư phụ để nói lên sự biết ơn của họ. Các học viên người Trung quốc gốc Cao ly từ vùng Diên Biên mặc y phục đại lễ và cúi đầu trước Sư phụ và sau đó trình lên Sư phụ băng vải lụa. Sư phụ cũng ban cho họ một băng vải lụa, trước tràng vỗ tay như sấm.

Tôi cũng rất hứng khởi. Tôi nghĩ đến Sư phụ đã không nề hà khổ cực đi đến các vùng núi non hiểm trở để truyền Pháp, và ban tất cả công lực của Ông cho lợi ích việc tu luyện của chúng tôi. Tôi giữ điều đó trong tâm và sẽ không bao giờ để Sư phụ thất vọng. Hơn nữa, chúng tôi sẽ tu luyện chỉ một đường lối và luôn cố phù hợp với Pháp. “Công tu hữu lộ tâm vi kính Đại Pháp vô biên khổ tố chu” (“Pháp Luân Đại Pháp” từ Hồng Ngâm I) Tràng pháo tay như sấm nổi lên. Sư phụ tặng 7,000 nhân dân tệ học phí của khóa dạy cho Hồng Thập Tự trong vùng Diên Biên. Bằng cử chỉ đó, Ông nói lên sự ưu ái của Ông đối với thiên tai tuyết giá và ngập lụt năm 1993. Và sau đó Sư phụ nói Ông hy vọng rằng chúng tôi sẽ tu luyện kiên trì sau khi trở về nhà. Giữa tràng pháo tay như sấm, Sư phụ làm một bộ đại thủ ấn, có lẽ là để nói lên sự cảm ơn của Ông đối với lòng thành của chúng tôi. Con gái tôi và tôi rời sân vận động bằng ngõ Bắc của đường xe lửa. Tôi nghĩ, “Sư phụ thật cực nhọc và sẽ phải lấy xe lửa đi Trường Xuân ngay sau đó. Các bạn tôi hy vọng được chụp một bức hình với Sư phụ. Tôi không chắc họ có được cái may mắn đó không.” Khi ý tưởng này vừa xuất hiện, tôi để ý thấy Sư phụ mà đang nhìn các học viên, Ông nhìn tôi. Tôi nghĩ ngay, “Phải chăng Sư phụ đã biết điều tôi đang nghĩ?” Sau đó, các bạn đó nói với tôi rằng khi họ dùng cơm trong một nhà hàng ăn trước sở xe lửa, Sư phụ uống một nửa chai nước lọc và bước đến họ. Họ reo mừng, “Chào Sư phụ!” Sư phụ biết họ là các học viên làm việc trong sở hỏa xa và đã giúp mua các vé có phòng ngủ. Ông vui vẻ chụp hình chung với họ. Các bạn tôi cuối cùng đã được toại nguyện.

Vì tôi phải đi làm một công việc, tôi không trở về nhà đêm đó và không có được cái may mắn chụp hình với Sư phụ. Nhưng tôi biết Sư phụ đang chăm sóc cho chúng tôi hằng ngày.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2008/5/14/178442.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2008/5/27/97679.html
Đăng ngày 27-8–2008; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share