Bài viết của Yu Han

[MINH HUỆ 12-9-2008] Mặc dù đã hơn mười năm qua đi, tôi vẫn muốn chia sẻ trải nghiệm của tôi để bày tỏ lòng biết ơn đối với Sư Phụ và để mọi người thông qua câu chuyện của tôi mà thấy được sự kỳ diệu của Đại Pháp.

Tôi phải nghỉ việc sớm khi mới khoảng ngoài 30 do sức khỏe kém. Không có thu nhập, tôi phải đi khắp nơi trong nước để tìm cách trị bệnh khiến gia đình lâm vào cảnh khó khăn về tài chính. Thêm vào đó, số tôi dường như rất đen đủi. Người ta luôn hiểu lầm và trách cứ tôi vì mọi thứ ngay cả khi không phải là do lỗi của tôi. Họ nói “Chỉ có thể là do cô thôi, không thì ai còn có lỗi được nữa cơ chứ?” Đúng vào lúc tôi cảm thấy cực kỳ tuyệt vọng và khổ sở, tôi được biết là chồng tôi ngoại tình. Tôi cảm thấy như thể thế giới của tôi đã đến ngày tận thế, và tôi không hiểu vì sao số phận tôi lại phải chịu đau khổ như vậy. Tôi đến một ngôi chùa và quỳ xuống trước tượng Phật. Tôi cũng thử một vài môn khí công và kết quả là sức khỏe của tôi thậm chí còn tồi hơn.

Hai hay ba năm qua đi, và lòng căm thù tích tụ lại trong tim tôi. Đến một ngày, tôi tự nhủ với bản thân “Tôi không còn muốn sống nữa. Tôi sẽ giết người tình của ông ta và rồi tôi sẽ chết theo”

Sư Phụ đã giảng:
“Kẻ tội lỗi sinh ra với tâm đố kỵ. Từ lòng ích kỷ và nóng giận, họ than phiền về những bất công đối với mình.” (“Cảnh giới” trong Tinh tấn yểu chỉ)

Bị lòng ghen tuông dẫn dắt, tôi bắt đầu thu thập “chứng cứ”. Tất cả những gì tôi có thể nghĩ đến là làm thế nào để kết liễu cô ta và bản thân tôi”
Một hôm, một phụ nữ trong xóm đưa cho tôi quyển sách có tiêu đề là Chuyển Pháp Luân. Cô ấy nói với tôi, “Đây là một cuốn sách rất vĩ đại và chị nên đọc nó.” Lúc đầu, tôi không coi trọng nó lắm và chỉ thỉnh thoảng đọc vài trang. Tuy nhiên, dù thế nào tôi cũng không bỏ qua quyển sách được. Một buổi tối, tôi đọc xong cả quyến sách và tôi thấy rất phấn chấn. Nó thực sự là một quyển sách tuyệt vời. Sáng hôm sau, tôi đến nhà người phụ nữ đó và nói với chị ấy rằng tôi muốn tập Pháp Luân Công. Chị ấy rất mừng cho tôi. Chị ấy đưa cho tôi vài tài liệu. Tôi mở một trang ra và nhìn thấy 5 chữ lớn, “Các đệ tử chân chính của tôi…” Tôi cảm thấy Sư Phụ đang gọi tôi. Tôi không thể diễn tả bằng lời cảm xúc của mình. Tôi chỉ khóc. Vì vậy, tôi bắt đầu con đường trở về nhà. Đó là vào cuối năm 1996, chỉ 2 ngày trước khi bước sang năm 1997.

Khi tôi học Pháp, tôi bắt đầu hiểu được rất nhiều điều mà tôi đã đi tìm lời giải đáp. Sư Phụ giảng trong Chuyển Pháp Luân,
“Bởi vì con người trước đây đã làm điều xấu [nên] nghiệp lực sinh ra mới tạo thành có bệnh hoặc ma nạn. Chịu tội [khổ] chính là hoàn trả nợ nghiệp; vậy nên, không ai có thể tuỳ tiện thay đổi nó; thay đổi [nó] cũng tương đương với mắc nợ không phải trả; cũng không được tuỳ ý mà làm thế, nếu không thì cũng tương đương với làm điều xấu.”

Tôi chắc hẳn đã phải làm điều xấu nào đó gây tổn thương những người này trong quá khứ và giờ họ đang đòi nợ, và tôi sẽ không thể rời đi mà không trả nợ nghiệp. Nhận ra điều này, tôi tự nói với mình rằng tôi không thể trách cứ họ thêm nữa. Tất cả những thống khổ đều do chính tôi đã gây ra trong đời trước. Một hôm, Sư Phụ chỉ cho tôi một chữ lớn “Thiện”. Nó to bằng cả bức tường trong nhà tôi. Sư Phụ nói “Người thiện sinh ra với tâm trắc ẩn. Từ lòng hoan hỷ không thù hận, họ đón nhận khó khăn làm niềm vui” (“Cảnh giới” trong Tinh tấn chỉ yếu)

Tôi tiêu hủy tất cả các chứng cứ tôi đã thu thập được và quyết định sẽ không tranh đấu với chồng mình nữa, mà đổi lại sẽ đối xử từ bi với mọi người. Tôi cảm thấy rất nhẹ nhõm và hạnh phúc. Sức khỏe của tôi cũng được cải thiện.

Tuy nhiên, chỉ vài ngày sau, chấp trước tình cảm của tôi lại trở lại. Tôi không thể dồn nén cảm giác bị ngược đãi. Mặc dù tôi đã tham gia học nhóm và tự học ở nhà, những ý nghĩ xấu vẫn vướng mắc trong đầu tôi. Một hôm, khi tôi cảm thấy rất tồi tệ, tôi nói trước chân dung Sư Phụ “Sư Phụ, vì sao buông bỏ đối với con lại khó khăn như vậy?” Đột nhiên, tôi cảm thấy như thể tôi to lớn như cả ngôi nhà. Khi tôi nhìn xuống, mọi người chỉ cao 1 hay 2 inch và họ đang qua lại trên mặt đất. Cùng lúc đó, tôi thấy nước mắt Sư Phụ trong tấm hình nhỏ xuống và tôi đã khóc. Sư Phụ thực sự quan tâm đến tất cả các học viên. Sư Phụ đang điểm hóa cho tôi rằng tôi là người tu luyện và rằng tôi không nên quá quan trọng những thứ dơ bẩn ở thế giới con người. Tôi nên coi nhẹ nó và thậm chí buông bỏ nó. Tôi là một người tu luyện và tôi không thể giống như người thường. Tôi bắt đầu học Pháp chăm chỉ, và dần dần tôi cảm thấy khá hơn. Sau một thời gian, tôi đã hoàn toàn buông bỏ được. Dứt bỏ được thù hận và ghen tuông, môi trường của tôi được cải thiện.

Nếu không có sự từ bi của Sư Phụ và nếu tôi không học Pháp, tôi không biết tôi đã làm những gì.

Từ khi còn nhỏ, tôi được nuôi dưỡng và giáo dục bởi thuyết vô thần. 10 năm khi tôi học cấp THCS và TH là 10 năm diễn ra cách mạng văn hóa, và tôi không học được điều gì tốt cả. Tất cả những gì tôi nghe và nhìn thấy là bắt bớ, đánh đập và tranh giành được thúc đẩy bởi ĐCSTQ. Tôi không phân biệt được cái gì là tốt, cái gì là xấu, không kể là làm thế nào để trở thành người tốt. Việc nhìn nhận tốt xấu của tôi đã bị đảo ngược. Sư Phụ đã cứu tôi.

Tôi vẫn luôn nghĩ xã hội sẽ trở nên tuyệt vời thế nào nếu mọi người đều đến học Đại Pháp, vì chỉ có Đại Pháp mới có thể thay đổi một con người từ căn bản và nâng cao đạo đức của họ. Nó có thể biến thù hận thành từ bi.

Đã hơn 10 năm trôi qua, và tôi sẽ không bao giờ quên trải nghiệm này. Cho dù tôi có làm gì tôi cũng không thể nào đền đáp được Sư Phụ, và tôi không biết phải làm thế nào để diễn tả lòng biết ơn đối với Sư Phụ. Tôi chỉ có thể làm tốt 3 việc với chính niệm.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2008/9/12/185730.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2008/10/10/101371.html
Đăng ngày 24-10-2008: Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share