Bài viết của đệ tử Đại Pháp từ thành phố Qiqihar

[MINH HUỆ 03-10-2008] Đầu năm 1993, tôi đã tỉnh dậy 2 lần trong những giấc mơ và đã nhìn thấy một cách rõ ràng một Đạo sĩ cao lớn trong bộ áo dài đen, với một dây vải buộc ở eo thắt lưng, một thanh kiếm đeo trên lưng, và búi tóc trên đỉnh đầu.

Nghe Sư Phụ giảng tại cung văn hoá công nghiệp điện ở Qiqihar, tỉnh Hắc Long Giang

Ngày 16 tháng 7 năm 1993 là một ngày mà tôi sẽ nhớ mãi khi tôi sống. Tôi thật may mắn vì đã có thể tham dự khoá giảng Pháp của Sư Phụ ở Qiqihar. Khi tôi nhìn thấy một vị Sư Phụ cao lớn, vĩ đại, từ bi mang phong cách của bậc đế vương, tôi cảm thấy như thể là tôi đã nhìn thấy ông ở nơi nào đó trước kia. Trên thực tế, hoá ra Sư Phụ là Đạo Sĩ mà tôi đã nhìn thấy trong những giấc mơ của tôi. Sư Phụ đã tìm thấy tôi trước, để giúp tôi bắt đầu tu luyện.

Sư Phụ đã nói chuyện với chúng tôi mỗi tối. Sư Phụ đến sớm trước nửa giờ và trả lời các câu hỏi của học viên trước khi lớp học bắt đầu. Câu hỏi của tôi là: “Tôi đã chiêu mời những thứ không chính và đã lập một ban thờ để thờ cúng. Bây giờ tôi đã bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công, tôi nên làm gì?” Sư Phụ đã trả lời: “Khi chư vị có suy nghĩ muốn loại trừ nó, nó sẽ bị loại trừ sạch chỉ trong 1 giây.”

Sư Phụ đã chữa lành cho một người phụ nữ bị bệnh họ Mei có mặt trong lớp học. Bà biết ơn Sư Phụ đến mức bà đã chuyển cho Sư Phụ 200 nhân dân tệ, nhưng Sư Phụ đã trả lại tiền.

Giữa các buổi giảng, tôi đã nhìn thấy Sư Phụ ở tiền sảnh Cung Văn Hoá. Ông ăn mặc gọn gàng với cái áo sơ mi trắng cộc tay, và quần màu ghi. Tôi thấy điều đó thật đặc biệt Sư Phụ ăn mặc thật mộc mạc giản dị.

Trước khi bắt đầu tu luyện tôi có nhiều bệnh tật. Tôi đã tìm cách chữa trị ở nhiều bệnh viện lớn những cũng không giúp tôi bình phục. Từ khi tu luyện trong Đại Pháp, tất cả bệnh tật mà đã hành hạ tôi và sự rối loạn trong cuộc sống của tôi đã biến mất.

Tham dự khoá giảng của Sư Phụ ở Trường Xuân, tỉnh Jilin

Cuối tháng 4 năm 1994, một học viên khác và tôi đã đến Trường Xuân và đã nghe Sư Phụ thuyết giảng ở Hội trường Mingfang tại đại học Jilin. Lớp học kéo dài mười ngày, trong hai ca, ban ngày và ban tối. Hàng ngày Sư Phụ đã đi xe buýt tới đại học Jilin để thuyết giảng. Khi tôi đi bộ dọc theo con đường với hàng cây thẳng ở đại học tôi đã nhìn thấy Sư Phụ bước đi chậm rãi về phía tôi từ xa. Tôi xúc động gọi to: “Oh, Sư Phụ!” Sư Phụ gật đầu một cách từ bi và hiền hoà với tôi. Tôi đã không thể nói được lời nào, cứ như thể điều gì đó đang giữ tôi lại.

Một ngày, học viên Wang Weijun đến từ Qiqihar để tham dự lớp học đã đi đến hậu trường. Anh đã đưa cho Sư Phụ một bức ảnh của em gái anh, người đã bị bệnh trong nhiều năm, và nói: “Xin hãy điều trị cho em gái của con.” Sư Phụ đã cầm tấm ảnh, vẩy vẩy nó, và trả lại nó cho anh ấy. Sau đó Wang hỏi: “Em gái con có thể tập Pháp Luân Công không?” Sư Phụ nói: “Không vấn đề gì.” Thậm trí bây giờ em gái của anh vẫn còn rất khỏe mạnh.

Lúc kết thúc lớp học, tất cả chúng tôi từ các vùng khác nhau đã chụp ảnh theo nhóm cũng với Sư Phụ. Cuối cùng mọi học viên đã đứng lên để chụp một bức ảnh trên bậc cầu thang của Hội trường Mingfang ngoại trừ một người đang ngồi với cái nạng bên cạnh anh ta. Sau đó Sư Phụ nói: “ Hãy đặt cây nạng của anh xuống”. Người học viên đã nhận thức ra và làm theo ngay lập tức. Sư Phụ nói: “Hãy bước về phía trước!” Sau đó anh ta đã bước bước về phía trước. Mọi người rẽ ra để anh ấy đi qua và vỗ tay cổ vũ anh. Anh ấy đã bước từng bước một, và thậm trí cuối cùng anh còn chạy được. Nhiều người trong chúng tôi đã khóc vì xúc động.

Tôi chăm chú nhìn Sư Phụ trong lúc chụp ảnh với các học viên Harbin, hy vọng được đứng cạnh Sư Phụ trong bức ảnh kế tiếp. Ông nhẹ nhàng nói với tôi: “ Con có thể đứng ở đây”. Nhưng một học viên khác đã nói: “Tốt hơn là bạn không đứng ở đó, vì họ sẽ không thể thấy bạn và bạn không thể vào ảnh khi nó được in ra.” Vì tôi đến từ thành phố khác, tôi lưỡng lự và đã bỏ lỡ cơ hội quý giá đó. Sau đó anh trai tôi đã nói với Sư Phụ: “Sư Phụ, con tới muộn và cũng muốn chụp ảnh với Sư Phụ.” Sư Phụ nói: “ Sư Phụ không có đủ thời gian cho từng bức ảnh cá nhân với mỗi người trong chư vị. Hãy tập hợp tất cả học viên từ vùng của anh và chúng ta có thể chụp một tấm ảnh tập thể cùng nhau.” Đó là điều mà chúng tôi đã làm. Mong muốn của tôi đã được đáp ứng. Cuối cùng tôi đã có một tấm ảnh chụp đứng cạnh Sư Phụ.

Mỗi lần nhìn vào bức ảnh này tôi xúc động nghẹn ngào, lại nghe thấy giọng nói của Sư Phụ và nhìn thấy khuôn mặt mỉm cười của Sư Phụ trước mắt tôi, khuyến khích tôi tu luyện tinh tấn hơn nữa.

Tham gia khoá giảng Pháp của Sư Phụ ở Đại Liên, tỉnh Liêu Ninh

Vào tháng 7 năm 1994, trong mùa hè nóng bức, một nhóm các học viên và tôi đã đến Đại Liên. Tôi lắng nghe Sư Phụ thuyết giảng trên lầu. Hầu hết tất cả học viên ở đó đều đang tự quạt và không thể tập trung vào bài giảng. Sau đó Sư Phụ nói: “Chư vị nên đặt quạt của chư vị xuống. Chư vị càng quạt, chư vị sẽ càng cảm thấy nóng hơn.” Suy nghĩ của tôi sau đó không được tốt, nên tôi vẫn bí mật quạt cho mát.

Một ngày trước khoá học, một học viên đã nói với chúng tôi rằng một học viên từ Pháp đã xin Sư Phụ chữa trị cho con trai của anh ta có triệu chứng bệnh ở nhà. Sư Phụ nói: “ Anh có ảnh của con anh không?” Anh ấy trả lời “Không”. Sau đó Sư Phụ nói: “Hãy nghĩ về nơi mà nhà anh ở.” Ngày hôm sau anh ấy đã nhận được một cuộc điện thoại xa từ gia đình của anh và được thông báo rằng: “Hôm qua một quả cầu lửa lớn đã đi vào trong nhà của chúng ta, và sau đó con trai của chúng ta đã bình phục.” Mọi người rất xúc động khi nghe thấy điều đó và kiên định hơn vào tu luyện.

Nhiều người tốt đã tham dự, và nhiều việc tốt đã được làm: những người đánh mất ví tiền, vòng, đồng hồ, hay những vật dụng khác đều nhận được lại. Mỗi lần Sư Phụ đều nói: “Người mà đã đánh mất thứ gì có thể lấy lại chúng sau lớp học.”

Quảng Châu, lần cuối cùng tôi tham dự khoá giảng Pháp của Sư Phụ

Trước khi tôi tới đó, tôi đã nghe nói rằng chi phí sinh hoạt ở Quảng Châu rất cao. Một học viên khác và tôi đã đi cùng nhau. Chúng tôi mang theo một thùng mì tôm và một thùng bánh bích quy. Trên thực tế, Sư Phụ đã an bài nơi ở của chúng tôi trước đó: Sinh viên ở trường đại học y Trung Quốc Quảng Châu đang trong kỳ nghỉ, và ba người chúng tôi nằm trên 2 chiếc giường, chỉ có 20 nhân dân tệ một ngày. Phần lớn những người ở phòng ngủ tập thể là các học viên. Chúng tôi đã nói chuyện với các học viên khác. Họ biết rằng chúng tôi chỉ ăn mì tôm. Vài ngày sau một học viên đã nói với tôi: “Tôi đã nói với Sư Phụ về hoàn cảnh của các bạn, và ông đã chảy nước mắt.” Tôi đã bật khóc. Tối hôm đó, Sư Phụ đã phóng ra nhiều Pháp Luân lên bầu trời Quảng Châu, và tất cả học viên cùng với hai người không phải là học viên ở đại học đã nhìn thấy cảnh tượng đặc biệt này. Nó kéo dài hơn hai tiếng. Tất cả chúng tôi đã cháy ra ban công, vỗ tay vui mừng và nhảy nhót. Sau đó tất cả chúng tôi cùng nhau luyện công.

Trong các buổi giảng, tôi luôn nghe thấy tiếng nhạc thanh nhã phát ra trong bầu trời bên trái tôi. Sau khi lớp học kết thúc, mọi người đi về nhà trên tàu hoả là những học viên đã tham dự khoá giảng. Chúng tôi nói chuyện với nhau một cách từ bi và chân thành. Tôi sẽ không bao giờ quên kinh nghiệm đó.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2008/10/3/187041.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2008/10/19/101590.html
Đăng ngày 30-10-2008; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản

Share