Bài của một học viên tại Bắc Kinh

[MINH HUỆ 15-12-2008] Tôi rất may mắn được tham gia khóa giảng Pháp của Sư phụ tại Bắc Kinh trong tháng bảy 1993. Có tất cả mười buổi giảng, kể cả hai buổi giảng ngày chủ nhật, một buổi sáng và một buổi chiều.

Ngày chủ nhật lúc trưa, tôi đang nghỉ ngơi trong một khu đất trống bên ngoài phòng giảng. Tôi nhìn thấy Sư phụ bước về phía chúng tôi từ xa. Tôi đứng dậy ngay và nhìn thấy Sư phụ bước về phía một nữ học viên mà ngồi trên xe lăn. Sư phụ hỏi về tình trạng của bà. Người học viên này bị một bệnh rất trầm trọng và gia đình bà đẩy xe bà đến đây. Sư Phụ hỏi bà một cách ân cần, “Bà có thể đứng dậy được không?”

Tôi nhìn thấy bàn tay phải của Sư Phụ hướng lên trời, các ngón tay chỉ vào lưng của người nữ học viên. Người học viên này gật đầu yếu ớt và nói, “Dạ được.” Sau đó bà từ từ đứng dậy. Sau đó Sư Phụ hỏi, “Bà có thể bước đi không?” Tôi nhìn thấy Sư Phụ nâng bàn tay phải của ông lên, lòng bàn tay hướng về lưng của người học viên này. Bà gật đầu và nói, “Dạ được.” Bà bước đi một bước và sau đó một bước nữa. Sư Phụ sau đó hỏi, “Bà có thể chạy không?” Bà trả lời, “Dạ được.” Sau đó bà bắt đầu chạy.

Mọi người chung quanh đều vỗ tay bà. Người học viên này chạy một vòng. Sư Phụ kêu bà trở lại trên chiếc xe lăn và tiếp tục điều chỉnh thân thể cho bà. Cuối cùng, chúng tôi nhìn thấy Sư Phụ chụp một cái gì trước bụng của bà, Ông dơ cả hai tay lên như đang cầm một cái gì nặng cỡ một thùng nước, và bước về một phía và liệng nó đi với một sức mạnh lớn. Sư Phụ sau đó nói với gia đình người học viên, “Bà bây giờ còn khá yếu. Hãy đẩy bà đến phía trước gần bục giảng trong lúc tôi giảng buổi chiều.”

Sau đó Sư Phụ bước vào phòng giảng. Tôi rất xúc động bởi điều mà tôi vừa nhìn thấy đến độ tôi bật khóc. Sau buổi giảng, người học viên trên chiếc xe lăn bước ra khỏi phòng giảng một mình. Mỗi khi tôi chia sẻ câu chuyện này với các bạn đồng tu, đôi mắt từ bi của Sư phụ, gương mặt ân cần của Ông, và mỗi cử chỉ của Ông xuất hiện rõ ràng trước mắt tôi.

Tôi rất vui mừng cho người học viên đó và lạ lùng với đại lực của Sư Phụ mỗi khi tôi nhớ lại câu chuyện này. Sau khi học Pháp nhiều hơn, tôi hiểu ra rằng Sư Phụ phải hy sinh biết bao nhiêu để cứu độ chúng ta. Sư Phụ phải gánh chịu khổ cho chúng ta thay vì để cho chúng ta chịu khổ. Tôi nhớ lại một lần Sư Phụ có nói trong bài giảng rằng ông đã uống một chén thuốc độc để cứu một người mà bị đứng tim. Tôi nghĩ Sư Phụ phải chịu đựng biết bao nhiêu cho người học viên trên chiếc xe lăn đó! Sư Phụ từ bi quá! Để cứu độ chúng ta, Sư Phụ đã dùng tất cả năng lực của Ông. Nước mắt tôi không ngừng chảy mỗi khi tôi nghĩ đến điều đó. Chúng ta làm sao đền đáp ơn Sư Phụ nếu chúng ta không làm tốt?

Nhiều sự mầu nhiệm đã xảy ra trong các khóa giảng, mà các bạn đồng tu đã chia sẻ trước đây. Tôi muốn nói về một số sự mầu nhiệm mà đã xảy ra cho tôi. Trong lúc các khóa giảng của Sư Phụ, vì trời nóng và có nhiều người, phòng giảng rất nóng, không có quạt máy hoặc một loại máy móc gì để làm giảm nhiệt bầu không khí. Nhưng tôi không cảm thấy nóng. Tôi luôn cảm thấy một luồng gió nhẹ và rất thỏa mái. Giống như lời Sư Phụ nói trong bài giảng, rằng chúng tôi nên bỏ cây quạt tay xuống, và một luồng gió mát sẽ đến tức thời. Thật đúng như vậy, thật lạ lùng! Điều lạ lùng hơn nữa là các khóa giảng của Sư Phụ là vào mùa mưa tháng bảy, nhưng tôi không bao giờ bị mưa ướt. Vì tôi sống khá xa nơi giảng Pháp, tôi cần đạp xe đạp một khoảng và sau đó lấy xe lửa ngầm để đến nơi đó. Trời mưa trước khi tôi rời nhà, nhưng ngưng một khi tôi bước ra. Trời lại bắt đầu mưa sau khi tôi đi đến xe lửa ngầm và chậm lại hoặc hoàn toàn ngưng hẳn sau khi tôi bước ra khỏi xe lửa ngầm. Nó lại mưa lại sau khi tôi bước vào trong phòng giảng, và tiếng nước mưa dần dần gia tăng. Sau khi Sư Phụ giảng Pháp xong và mọi người bước ra khỏi phòng giảng, trời lại ngưng mưa, và có nước mưa khắp nơi. Trong những ngày mà Sư Phụ giảng Pháp, trời mưa mỗi ngày, và tôi mang theo áo mưa mỗi ngày nhưng tôi không có dùng nó dù chỉ một lần.

Tôi còn nhớ có một ngày tôi đi nghe Sư phụ giảng Pháp chỉ bằng xe đạp. Tôi nhìn thấy chiếc xe đạp của tôi có một chiếc bánh xe bị xệp sau khi tôi về đến nhà. Không có một chút không khí nào trong chiếc vỏ xe. Trên một quãng đường xa như vậy, nếu không có sự che chở của Sư Phụ, tôi sẽ không có thể nào đạp xe về đến nhà.

Trên đây là một số điều lạ lùng mà tôi đã kinh nghiệm trong lúc Sư Phụ giảng Pháp, nhưng đó không chỉ có tôi. Mỗi học viên đều có kinh nghiệm một điều gì mầu nhiệm trong lúc họ tu luyện. Chúng tôi tất cả đều cảm thấy Sư Phụ của chúng ta từ bi và lớn lao biết bao nhiêu! Sau mười buổi giảng Pháp, cả thân thể và tinh thần của tôi đều thay đổi lớn lao. Thân thể tôi cảm thấy nhẹ nhàng biết bao nhiêu khi tôi bước đi. Đó là lần đầu tiên mà tôi kinh nghiệm sự tuyệt vời của không có bệnh chút nào. Các cảm giác mầu nhiệm thật ngoài lời nói, và tôi cảm thấy vô cùng may mắn và hạnh phúc.

Tôi viết xuống các kinh nghiệm và các ký ức tuyệt diệu của tôi về các buổi giảng Pháp của Sư Phụ để chia sẻ với các bạn đồng tu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2008/12/15/191575.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2008/12/30/103413.html
Đăng ngày 12-5-2009; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share