Bài viết của Phù Liên, một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 17-5-2016] Chồng tôi là một tín đồ trung thành của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và bị đắm chìm trong học thuyết đấu tranh của Đảng. Những cuốn sách mang những triết lý của ĐCSTQ được xếp đầy ở cạnh giường [của ông ấy]. Tôi hiếm khi gặp mặt hay chia sẻ cùng chồng mình vì ông ấy làm việc từ 7 giờ 30 phút sáng đến tận nửa đêm.

Tu luyện Pháp Luân Đại Pháp

Tháng 11 năm 1997, người hàng xóm đã tặng tôi cuốn Chuyển Pháp Luân, cuốn sách chính của Pháp Luân Đại Pháp, điều đó đã dẫn tôi bước trên con đường tu luyện. Sau khoảng năm tháng, chồng tôi nhận thấy sức khoẻ và tâm tính của tôi có cải thiện đáng kể. Tôi nói với ông ấy rằng đó là vì tôi đã bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Năm 1998, một năm trước khi cuộc đàn áp bắt đầu, tôi đã đưa ông ấy đọc cuốn Chuyển Pháp Luân và cuốn sách mở đầu của Đại Pháp là Pháp Luân Công. Sau khi đọc hết cả hai cuốn sách, ông nói rằng Pháp và công rất là tốt, nhưng ĐCSTQ rất có thể sẽ phản đối môn tu luyện này. ĐCSTQ luôn trung thành với triết học đấu tranh và sẽ không cho phép bất cứ điều gì mà nó không kiểm soát được. Tôi cảm thấy khó chịu khi nghe điều này. Ai có thể phản đối một Pháp tốt như thế này chứ? Tôi không tin điều mà chồng mình đã nói.

Ông ấy cũng tham gia các hoạt động hồng dương Pháp và học các bài công pháp. Ông luyện công nhưng lại không tu tâm tính. Mặc dù vậy, sức khoẻ của ông ấy vẫn khá tốt trong nhiều năm.

Tạo nghiệp

Sau khi chồng tôi nghỉ hưu, ông và bạn bè mình (đều cũng đã nghỉ hưu) thường đi câu cá. Họ cạnh tranh với nhau xem ai có thể câu được nhiều cá nhất. Tôi đã cảnh báo ông ấy rằng ông ấy đang sát sinh và điều đó sẽ tạo nghiệp. Ông ấy phớt lờ cảnh báo của tôi và nói: “Tôi không bảo bà phải sát sinh. Tôi sẽ tự mình làm cá.”

Tôi trả lời: “Nhưng ông lại bảo tôi nấu cá, tôi không thể chịu được khi thấy con cá vẫn còn sống trên chảo. Ông đã mê câu cá quá rồi.”

Một năm sau, tôi lại nói với ông ấy rằng: “Những gì ông đang làm là sát sinh và việc đó sẽ tạo nghiệp. Là người tu luyện, chúng ta không thể sát sinh, bởi vì tương lai chúng ta sẽ phải hoàn trả.” Nhưng ông ấy vẫn từ chối lắng nghe.

Sau đó, tôi có một giấc mơ và đã khóc rất to khiến chồng tôi tỉnh giấc. Tôi bảo ông ấy hãy dừng việc câu cá lại. Trong giấc mơ, [tôi thấy] dưới một cây cầu cũ trong dòng sông có rất nhiều cá đang khóc. Chúng cầu xin tôi cứu chúng.

Nước ở dưới cây cầu đó đang sôi và lũ cá đang khóc thảm thiết. Tôi cố gắng cứu chúng, nhưng không thể vì nước đang sôi! Tôi ngồi bên bờ sông và cố gắng vớt chúng ra, nhưng tôi không thể với tới chúng được. Tôi bắt đầu khóc cùng lũ cá. Chồng tôi xúc động bởi giấc mơ đó và quyết định bỏ câu cá.

Quả báo

Khoảng hai tháng sau, chồng tôi bị đau bụng và táo bón. Tình trạng trở nên tồi tệ, vậy nên ông đã luyện công nhưng cân nặng vẫn giảm xuống nhanh chóng. Tâm tính ông không tốt và trở nên nóng nảy. Ông tiếp tục luyện công nhưng vẫn không chú ý nhiều đến tâm tính của mình. Do đó, các triệu chứng của ông vẫn còn.

Quan trọng nhất, ông chưa bao giờ ngăn cản tôi ra ngoài để giảng thanh chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp và cuộc bức hại, dù ông ấy có cảm thấy ốm như thế nào. Ngay cả khi đi lại khó khăn, ông vẫn ra ngoài cùng tôi để nói với mọi người về Đại Pháp.

Một hôm, chúng tôi đi đến bờ sông. Tôi bảo ông ấy ngồi xuống và nghỉ ngơi. Sau đó, ông ấy nói với tôi rằng: “Tôi sẽ ngồi đây. Bà hãy đi nói cho mọi người về Đại Pháp. Đừng quên tên của họ. Hãy ghi lại.”

Ngày qua ngày, cơn đau bụng của ông ấy trở nên trầm trọng hơn. Chúng tôi đã đến bệnh viện và ông được chuyển tới bệnh viện ở Thượng Hải, ở đó ông bị chẩn đoán mắc bệnh ung thư bàng quang. Phẫu thuật dự kiến được tiến hành sau hai ngày.

Cảnh sát can nhiễu

Trước ngày phẫu thuật, chúng tôi đã ở trong một khách sạn. Trong khi đang ăn sáng, túi xách có tem mang dòng chữ “Chân-Thiện-Nhẫn” của tôi đã biến mất khỏi chiếc ghế gần đó. Người phục vụ nói rằng túi xách của tôi đã được giao cho những nhà chức trách vì họ nghĩ ai đó đã làm mất nó.

Chúng tôi đợi trong phòng của khách sạn để lấy lại túi xách. Sau một giờ đồng hồ, khoảng 20 cảnh sát đã đến. Họ rất thô lỗ. Sau khi kiểm tra chứng minh thư nhân dân của chúng tôi, họ bắt đầu lục soát phòng bởi vì họ đã tìm thấy chiếc tem “Chân-Thiện-Nhẫn” trong túi xách của tôi.

Tôi hỏi: “Có điều gì sai với chiếc tem của tôi sao?”

Một người trong số họ nói: “Nó là xấu”

Tôi trả lời: “Nếu Chân-Thiện-Nhẫn là xấu, vậy thì cái gì mới là tốt? Xin chỉ cho tôi một con đường chân chính!” Họ đã im lặng.

Sau đó, họ đã tìm thấy cuốn Chuyển Pháp Luân của tôi. Chồng tôi nói: “Cuốn sách đó là của tôi. Tôi đọc nó để đảm bảo rằng sức khoẻ của mình phục hồi nhanh chóng. Hãy nhìn xem, vợ tôi tu luyện Đại Pháp và bà ấy đã lấy lại được sức khoẻ tốt.” Họ vẫn từ chối trả lại cuốn sách Chuyển Pháp Luân.

Tôi bị đưa đến đồn cảnh sát để thẩm vấn. Tôi nói với cảnh sát rằng tôi đã in cuốn sách và chiếc tem. Họ cũng hỏi về nhà sáng lập Đại Pháp, Đại sư Lý Hồng Chí và tôi đã nói với họ về sự từ bi vô lượng của Ngài. Tôi nói thêm rằng đạo đức con người đang xuống dốc mới dẫn tới rất nhiều thảm hoạ liên tiếp xảy ra và rằng con người nên lắng nghe chân tướng về Đại Pháp. Họ vẫn tiếp tục cười nhạo tôi.

Sau đó, tôi nói với họ rằng trước khi tu luyện Pháp Luân Công tôi đã từng bị chẩn đoán mắc 11 bệnh và tu luyện Pháp Luân Công chính là cách giúp tôi hồi phục. Sao tôi không thể tu luyện chứ?

Sau đó họ bắt tôi ký vào một biên bản thẩm vấn, nhưng tôi đã từ chối. Họ giải thích rằng những gì họ viết là hoàn toàn có lợi [cho tôi], nhưng tôi vẫn từ chối. Tôi nói với họ rằng tôi sẽ không hợp tác. Tuy nhiên, tôi đã giảng chân tướng cho họ và nói: “Nếu các anh còn có lương tâm, các anh nên thả tôi càng sớm càng tốt.” Họ đã thả tôi lúc 3 giờ 30 phút chiều.

Tình thế xoay chuyển

Sau khi trở về khách sạn, tôi nói với chồng mình rằng: “Tôi xin lỗi vì đã khiến ông sợ. Dưới hoàn cảnh như vậy mà ông vẫn lên tiếng cho Đại Pháp, điều đó thật đáng quý. Có lẽ ông sẽ sớm phục hồi. Ngày mai, khi bác sĩ khám lại cho ông, hãy phủ nhận mọi bệnh tật trong tâm mình và cầu xin Sư phụ cứu giúp.”

Lần kiểm tra cuối cùng trước khi tiến hành [phẫu thuật] chỉ ra rằng căn bệnh ung thư đã biến mất, như thể là ông ấy đã được phẫu thuật rồi, tất nhiên ông không thừa nhận điều này. Sau đó, ông nói với tôi rằng ông đã thành tâm niệm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Sư phụ xin giúp con. Con không bị bệnh.”

Bác sĩ cảm thấy không biết nói gì vì khối u đã hoàn toàn biến mất. Vì vậy họ chỉ đưa ra chẩn đoán “chứng viêm hiếm gặp.” Chồng tôi rất vui và nói rằng ông ấy sẽ ra viện.

Trong vòng một tháng, cân nặng của ông đã tăng lên nhiều và sau bốn tháng đã trở lại bình thường.


Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2016/5/17/327527.html

Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2016/5/20/157073.html

Đăng ngày 28-5-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share