Bài viết của một học viên ở tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 22-1-2016] Vào ngày 1 tháng 12 năm 2014, một hội chợ thương mại lớn được tổ chức ở huyện tôi. Bà Ngụy và tôi là những học viên Pháp Luân Đại Pháp đã quyết định tới hội chợ để nói chuyện với mọi người về Pháp Luân Đại Pháp và cuộc bức hại.

Trên đường đi, một chiếc xe ba bánh vượt qua chúng tôi. Nó dường như đã va phải cái gì đó và hai chiếc hộp lớn trên thùng xe đã rơi xuống đất. Những chiếc hộp bị bật tung nắp và những trái chà là rơi tung tóe khắp nơi. Đó là loại chà là to và đắt tiền được bán trong siêu thị.

Chúng tôi cố gọi người lái xe, nhưng do đường xá ồn ào khiến người lái xe không nghe được chúng tôi gọi. Tôi nói với người đồng tu cố gắng nhặt hết chà là cho lại vào thùng, còn tôi thì cố chạy lên trước đầu xe và ra hiệu cho người lái xe dừng lại.

“Hai hộp chà là rơi ra khỏi thùng xe của anh rồi kìa,” tôi hét lên gọi người lái xe. “Bạn tôi đang trông chừng những thùng chà là cho ông đó. Nếu anh không dừng xe lại, tôi sợ người ta sẽ lấy hết đồ của anh đó.”

Người lái xe quay xe lại và nhìn thấy bà Ngụy đang nhặt chà là cho vào hộp. Người lái xe xúc động rơm rớm nước mắt và nói: “Các dì ơi, các dì tốt quá. Tôi có thể cảm ơn các dì như thế nào được đây?”

S tốt đẹp của Pháp Luân Đại Pháp

Tôi nói anh ấy đừng bận tâm và nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp – Sư phụ Lý Hồng Chí đã dạy chúng tôi phải làm người tốt.

“Vậy, tôi nên cảm ơn Sư phụ của Đại Pháp,” anh nói: “Pháp Luân Đại Pháp là tốt. Xin cảm ơn Sư phụ của Đại Pháp!”

Chúng tôi giúp người lái xe thu nhặt những quả chà là cho vào hộp và cậu ấy cứ khăng khăng bắt chúng tôi phải nhận một ít quả gọi là để cảm ơn.

Chúng tôi từ chối và nói: “Chúng tôi là người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, chúng tôi làm việc tốt mà không yêu cầu được báo đáp.” Anh nói rằng, ngày nay những người tốt như chúng tôi thật là hiếm.

Viên chức của Đảng ăn cướp hai thùng chà là

Người lái xe thở dài và nói, năm ngoái khi anh ấy lái xe trở hai thùng chà là đi ngang qua một ngôi làng. Có hai người đàn ông dừng xe của anh lại và hỏi đang chở gì trong hai cái thùng.

“Anh có biết ai đã phải bỏ tiền ra để làm con đường này không?” họ hỏi tôi. “Chúng tôi phải bỏ tiền túi ra để tu sửa con đường này đấy, vì vậy anh phải nộp phí nếu muốn đi qua con đường này!”

Tôi hỏi họ phải nộp bao nhiêu tiền, họ nói 100 tệ. Anh ấy nói chưa bán được hàng nên chưa có tiền. “Vậy chúng tôi lấy hai cái thùng này của anh!”. Vừa nói dứt lời, họ đã bê luôn hai thùng chà là của anh và bỏ đi. Anh định đuổi theo họ, nhưng một người đàn ông lớn tuổi đã ngăn anh lại.

“Chàng trai, thôi bỏ đi. Chúng nó là đám côn đồ, là tay chân của bí thư chi bộ thôn này đó. Thật đúng là một đám kẻ cướp!”

Khi nghe tới chữ “Bí thư chi bộ thôn,” anh hiểu rằng người ta thường bị gọi là bạo chúa nếu họ làm việc cho Đảng Cộng sản Trung Quốc. Không ai dám gây sự với họ. Cuối cùng, anh phải đành tự an ủi rằng, coi như ngày hôm đó mình gặp xui xẻo.

Thoái đảng bằng tên thật

Người lái xe nói: “Khi so sánh Pháp Luân Đại Pháp với Đảng Cộng sản Trung Quốc, người ta có thể dễ dàng phân biệt được đâu là tốt, đâu là xấu.”

“Đã bao giờ anh được nghe về việc thoái đảng và các tổ chức liên đới của nó chưa?” Tôi hỏi, “Anh sẽ được may mắn nếu thoái xuất khỏi Đảng, Đoàn, Đội, bất cứ tổ chức nào mà trước đây anh đã từng gia nhập.”

Anh nói mình đã từng gia nhập vào Đội Thiếu niên, vì vây tôi đề nghị tôi sẽ sử dụng một hóa danh để giúp anh ấy thoái xuất khỏi nó.

Anh nói: “Không cần, tôi sẽ dùng tên thật của tôi để thoái. Và hơn nữa, từ nay tôi sẽ theo nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn của Đại Pháp.”


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/1/22/322440.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/2/3/155047.html

Đăng ngày 13-3-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share