Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc
[MINH HUỆ 6-1-2016] Gia đình chúng tôi có ba người – cha, mẹ và tôi. Mẹ tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 2008, và hai cha con tôi bắt đầu tu luyện Đại Pháp sau đó không lâu. Mẹ tôi đã bị bắt trong khi giảng chân tướng cho mọi người về Pháp Luân Đại Pháp và cuộc bức hại vào năm ngoái.
Các học viên trong vùng đã phối hợp như một chỉnh thể để giải cứu mẹ tôi
Sau khi điều phối viên trong vùng chúng tôi biết được tin học viên bị bắt giam, ông đã phân công các học viên phát chính niệm gần đồn công an, và cùng đi với cha tôi đến đồn công an để yêu cầu thả mẹ tôi.
Hàng ngày nhiều đồng tu đã đến gần đồn công an, bắt đầu vào khoảng 8:30 sáng, và phát chính niệm. Mẹ tôi bị bắt giữ trong suốt mùa hè, các học viên vẫn kiên định qua nhiều ngày nóng như thiêu như đốt.
Sư phụ đã giảng:
“Việc của bạn cũng là việc của mình, việc của mình cũng là việc của bạn.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Washington DC năm 2002)
Tôi đã có trải nghiệm sâu sắc rằng các học viên trong vùng chúng tôi là một chỉnh thể.
Giảng chân tướng về Pháp Luân Công và cuộc bức hại ở đồn công an
Hàng ngày hai cha con tôi tới đồn công an và yêu cầu thả mẹ tôi. Cán bộ phụ trách trường hợp của bà đã tránh mặt chúng tôi. Cha tôi nhìn thấy một số người đang giải quyết công việc trong hội trường, ông đã nói với họ rằng mẹ tôi bị bắt giam vì bà tuân theo Chân-Thiện-Nhẫn và cố gắng để trở thành một người tốt. Một số người đã bày tỏ sự đồng cảm của mình.
Khi chúng tôi thấy viên công an nào đến hoặc đi khỏi tòa nhà, chúng tôi đều giảng chân tướng cho họ về Pháp Luân Công và cuộc bức hại. Chúng tôi đã làm việc này trong hơn hai tuần. Các đồng tu lặng lẽ ủng hộ chúng tôi bằng cách phát chính niệm gần đó.
Giảng cho lính canh về tu luyện và cuộc bức hại
Sau đó, chúng tôi được biết việc mẹ tôi bị bắt là do chỉ thị. Hai cha con tôi bắt đầu chạy qua chạy lại giữa đồn công an và Viện kiểm sát. Chúng tôi đề nghị gặp bất cứ ai phụ trách trường hợp của bà, nhưng lính canh cửa ra vào lần nào cũng ngăn chúng tôi lại, vì vậy chúng tôi đã giảng chân tướng cho lính canh về Pháp Luân Công và cuộc bức hại.
Sư phụ đã giảng:
“Ở đâu xuất hiện vấn đề, ở đó cần chư vị đến giảng rõ chân tướng, đến cứu độ.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Washington DC năm 2002)
Lúc đầu lính canh rất thô lỗ. Chúng tôi đã không bỏ cuộc, và họ đã thay đổi. Cuối cùng một người đã nói: “Tôi nghĩ rằng chị đã thuyết phục được tôi. Tôi không phản đối Pháp Luân Công.“ Sau đó, lính canh chào và cười với chúng tôi. Cuối cùng, họ đã cho chúng tôi số điện thoại của những người thụ lý vụ án.
Giảng chân tướng cho thẩm phán về Pháp Luân Công và cuộc bức hại
Vụ án của mẹ tôi đã được giao cho một tòa án đặc thù, vì vậy chúng tôi đã đi đến tòa án và đề nghị được tiếp chuyện với chánh thẩm. Mỗi lần đến chúng tôi đều được thông báo rằng chánh thẩm đã ra ngoài và hãy gọi cho bà ấy. Cuối cùng chúng tôi cũng gặp được bà qua điện thoại, chúng tôi đã giải thích mình đã được thọ ích từ Pháp Luân Công như thế nào và giảng chân tướng về cuộc bức hại; bà ấy lặng lẽ lắng nghe. Thẩm phán vẫn không gặp chúng tôi, nhưng chúng tôi phát chính niệm tại tòa án.
Tôi đã viết một lá thư gửi tới chánh thẩm trước phiên tòa xét xử. Tôi đã được truyền cảm hứng từ một bài viết trên Minh Huệ “Đề cao và thành thục trong quá trình giải cứu mẹ tôi từ trại giam.” Tôi đã gửi tận tay lá thư cho vị chánh thẩm trước khi phiên tòa bắt đầu. Tôi nói với bà ấy: “Tôi viết lá thư này là để dành cho bà. Đó là những gì tôi muốn nói với bà từ sâu thẳm tâm mình. Xin bà hãy đọc nó.” Bà ấy đã nhận lấy lá thư.
Mẹ tôi đã bị kết án ba năm tù giam sau khi phiên tòa xét xử được hai tháng. Chúng tôi đã thuê một luật sư và kháng cáo lên một tòa án cao hơn. Trong thời gian kháng cáo, chúng tôi thường xuyên giảng chân tướng cho thẩm phán về Pháp Luân Công.
Bảo trì chính niệm và phản bức hại
Trong một buổi gặp mẹ tôi, vị luật sư nhận thấy rằng bà rất tiều tụy. Tại buổi gặp mặt trước đây bà không như vậy. Ông đề nghị trại giam cho bà đi kiểm tra sức khỏe. Sau một tuần, chúng tôi không nhận được phản hồi từ trại giam, vì vậy chúng tôi đã báo cáo tình hình lên công tố viên phụ trách trại giam và giảng chân tướng về Pháp Luân Công cho ông ta.
Trước sự kiên định của chúng tôi, cuối cùng mẹ tôi cũng được kiểm tra sức khoẻ. Bà được chẩn đoán bị huyết áp cao, đứt mạch máu não, và viêm túi mật. Chúng tôi biết rằng tất cả những triệu chứng này là giả tướng và Sư phụ đang chăm sóc chúng tôi.
Chúng tôi đến thăm mẹ sau buổi kiểm tra. Nhiều học viên cũng đã đến và phát chính niệm. Nhìn mẹ tôi bước vào phòng khách, hốc hác và bị còng tay, tôi cảm thấy rất buồn. Tĩnh tâm lại, tôi biết rằng mình nên trợ giúp bà bằng chính niệm.
Mặc dù điện thoại của những người đến thăm đều bị nghe lén và có camera trong phòng, các học viên khác đều không sợ và giữ chính niệm mạnh. Nhiều người trong số họ đã nói chuyện với mẹ tôi và chia sẻ những suy nghĩ của mình với bà.
Bất cứ khi nào chúng tôi tới trại giam, cha tôi đều tận dụng mọi cơ hội để giảng chân tướng cho mọi người. Nhiều người trong số họ nhận thức được rằng Pháp Luân Công đang bị bức hại, họ đã thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc và các tổ chức liên đới.
Luật sư của chúng tôi đã yêu cầu bảo lãnh cho mẹ tôi để điều trị y tế. Tòa án đã bác bỏ yêu cầu mà không hề có một phiên điều trần nào. Khi chúng tôi nghe nói rằng họ đã đưa bà vào tù, tất cả các học viên khác phát chính niệm để phủ nhận bức hại.
Tín Sư tín Pháp triển hiện thần tích
Ngày hôm sau, tôi đã có một linh cảm rất mạnh mẽ rằng mẹ tôi không bị đưa đến nhà tù. Chúng tôi đã tới trại giam vào ngày hôm sau và phát hiện ra rằng nhà tù đã từ chối bà vì lý do sức khỏe. Sư phụ đã giảng cho chúng ta:
“Đệ tử chính niệm túc
Sư hữu hồi thiên lực”(“Sư Đồ Ân” – Hồng Ngâm II)
Tạm dịch:
“Đệ tử chính niệm đủ
Thầy có lực hồi thiên”
Tôi vô cùng cảm động và tạ ơn Sư phụ.
Khi xin bảo lãnh cho bà, chúng tôi cũng trải qua nhiều khảo nghiệm. Phòng tư pháp cho rằng các triệu chứng của mẹ tôi không đạt yêu cầu. Họ nói với chúng tôi rằng các yêu cầu đã trở nên khắt khe hơn. Tuy nhiên, chúng tôi biết rằng Sư phụ mới là người quyết định tất cả.
Phòng tư pháp yêu cầu chúng tôi trước tiên cần có “xác nhận cư trú” từ ủy ban khu phố. Tuy nhiên, ủy ban đã tránh né, không muốn cung cấp những giấy tờ cần thiết. Thời hạn cuối cùng đã đến, vì vậy chúng tôi đã đi đến ủy ban một lần nữa. Cha tôi đã nói với họ: “Các anh sẽ không có quyền gì đối với vợ tôi sau khi bà ấy trở về nhà.”
Lời phê phán của ông đã thôi thúc người đứng đầu ủy ban gọi cho phòng tư pháp. Chúng tôi được thông báo chờ ở bên ngoài, nhưng tôi đã nghe lỏm thấy có người nói: “Bà ta dán áp phích ở khắp mọi nơi, và đã bị cảnh cáo rồi. Cả gia đình bà ta đều tu luyện Pháp Luân Công. ”
Tôi rất buồn, nhưng không ngừng tự nhủ rằng, là một học viên, tôi nên từ bi. Sư phụ đã giảng:
“Một bất động là ước chế vạn động.” (“Pháp Luân Phật Pháp — Giảng Pháp tại Pháp hội miền trung Mỹ quốc.”) (tạm dịch)
Tôi nhận ra rằng mẹ mình có con đường phải đi trong trại tạm giam, còn chúng tôi có con đường phải đi ở bên ngoài.
Sau khi kết thúc cuộc gọi, người phụ trách ủy ban muốn đến nhà chúng tôi để kiểm tra cư trú, và bà ấy yêu cầu nhân viên từ phòng tư pháp và đồn công an đi cùng. Tuy nhiên, họ không muốn đi với bà.
Tôi về nhà trước để dọn dẹp. Tôi quỳ xuống trước pháp tượng của Sư phụ và cầu xin Sư phụ gia trì cho tôi. Cha tôi trở về nhà ngay sau đó. Ông nói với tôi rằng ủy ban đã đồng ý cung cấp giấy “xác nhận cư trú” được yêu cầu, và chúng tôi không cần phải làm bất cứ điều gì khác.
Mẹ tôi trở về nhà mà không có bất kỳ khó khăn nào, một sự kiện hiếm hoi trong vùng chúng tôi. Thậm chí ngay cả các quan chức của phòng tư pháp luôn nghĩ rằng chúng tôi đã nhận được giấy “xác nhận cư trú” bằng cách dựa vào quan hệ.
Việc mẹ tôi trở về nhà là một thần tích. Miễn là chúng ta giữ chính niệm, Sư phụ đang quản tất cả mọi việc. Con vô cùng cảm tạ Sư phụ vì sự từ bi vô bờ bến của Ngài!
Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2016/1/6/321871.html
Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2016/2/1/155020.html
Đăng ngày 13-3-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.