Bài viết của một học viên ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 20-12-2015] Năm 2013, tôi bị bắt vì tu luyện Pháp Luân Công. Bất chấp cảnh sát đưa tôi tới đâu, sự cầm tù không ngăn được tôi nói với mọi người về Đại Pháp và cuộc bức hại tàn bạo của chính quyền với môn tu luyện.
Gia đình hòa thuận nhờ Pháp Luân Đại Pháp
Tôi năm nay 56 tuổi và bắt đầu tu luyện Đại Pháp từ tháng 11 năm 1996. Trước khi tu luyện, tôi đã từng là một tủ thuốc di động và phải chịu đựng nhiều bệnh tật bao gồm những bệnh như viêm niêm mạc dạ dày và viêm túi mật. Tôi thất học vì gia đình tôi rất nghèo không có khả năng cho tôi tới trường. Tôi nhìn như già trước tuổi và cảm thấy cuộc đời thật vô nghĩa.
Lần đầu tiên khi được nghe các bài giảng của Sư phụ Lý Hồng Chí – nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp, tôi không thể cầm được nước mắt mặc dù không hiểu tại sao lại như vậy. Sau khi nghe tới bài giảng thứ ba, tôi bắt đầu cảm thấy mệt. Khi đó, tôi không hề có triệu chứng bệnh nào, nhưng những triệu chứng đã xuất hiện ngay khi tôi về tới nhà đó là ho, sốt cao và đau đầu. Các học viên sau đó nói với tôi rằng đó là Sư phụ đang điều chỉnh cơ thể cho tôi.
Vài ngày sau, những triệu chứng này đã biến mất và chỉ trong một thời gian ngắn, tôi đã hồi phục khỏi mọi chứng bệnh mà trước đây đã khiến tôi khổ sở. Cơ thể tôi cảm thấy nhẹ nhàng vô bệnh.
Sau khi đọc sách Chuyển Pháp Luân, cuốn sách chính của Đại Pháp, tôi hiểu rằng các học viên phải làm người tốt ở mọi lúc mọi nơi. Tôi từng là một người nóng tính, nhưng bây giờ tôi trở nên khoan dung và biết sửa chữa những lỗi lầm mình mắc phải, gia đình tôi trở nên vui vẻ hòa thuận. Hai đứa con trai và em gái tôi cũng đã tu luyện Đại Pháp và chúng tôi thường xuyên chia sẻ với nhau về kinh nghiệm tu luyện.
Học sinh: “Trời ơi, cuối cùng tôi đã được cứu!”
Em gái tôi và tôi đã kiên trì giảng chân tướng trực diện với mọi người. Trong suốt những năm qua, chúng tôi đã thuyết phục được hơn 50.000 người thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc và các tổ chức liên đới của nó. Hàng tháng, chúng tôi dành khoảng hơn 20 ngày đi ra ngoài giảng chân tướng và thường thuyết phục được khoảng từ 40 tới 70 người thoái đảng mỗi ngày.
Chúng tôi thường mang theo đĩa DVD Thần Vận và những lá bùa và tặng những tài liệu Đại Pháp khi được mọi người yêu cầu.
Mùa hè năm 2012, hai chị em tôi gặp năm học sinh trung học. Chúng tôi thuyết phục các cháu thoái xuất khỏi Đoàn Thanh niên và Đội Thiếu niên Tiền phong. Một nữ sinh đã vui sướng vẫy tay lên trời và hô lên “Trời ơi, cuối cùng thì tôi cũng được cứu!” Những nữ sinh còn lại đã hò reo và bế, tung bổng cô lên trời.
Môi trường nhà giam đã thay đổi tốt hơn
Tháng 9 năm 2012, tôi bị bắt vì phát tài liệu Đại Pháp. Cảnh sát đã tới lục soát nhà, bắt em gái, con trai tôi và giam giữ chúng tôi 15 ngày.
Trong trại tạm giam, tôi được biết đồn cảnh sát đã được giao chỉ tiêu bắt giữ trước Đại hội 18 của Đảng Cộng sản Trung Quốc. trại tạm giam quá đông, và mọi người phải đổ bất cứ đồ ăn nào còn sót lại trên đĩa và nhanh chóng rời khỏi nhà ăn ngay trước khi các nhóm phạm nhân kế tiếp bước vào.
Một hôm, người lính gác nói với chúng tôi rằng đã hết thời gian và ra lệnh cho chúng tôi đổ đồ ăn vào thùng. Chúng tôi là nhóm cuối cùng và chỉ vừa mới bắt đầu ăn.
“Các nông dân thật khó nhọc mới làm ra được lương thực,” Tôi nói “Không được lãng phí lương thực. Sư phụ chúng tôi dạy chúng tôi phải làm người tốt và không được lãng phí lương thực. Tôi sẽ không đổ đồ ăn đi đâu.”
Người lính canh kéo tôi ra giữa nhà ăn và thách tôi lặp lại những lời vừa nói.
“Pháp Luân Công bị oan,” Tôi nói “Vụ tự thiêu trên Quảng trường Thiên An Môn là giả. Đó là những lời dối trá do Giang Trạch Dân và La Cán bịa đặt nên để kích động người dân Trung Quốc thù hận Đại Pháp.”
Nhiều người, bao gồm cả những người lính canh đã im lặng lắng nghe.
“Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân – Thiện – Nhẫn hảo!” Tôi hô lên và em gái tôi cũng cùng hòa nhịp vào với tôi. Giám đốc nhà tù và Chính trị viên nghe thấy tiếng hô và tới nơi. Khi hiểu ra sự việc, họ mỉm cười và cho phép tôi mang đồ ăn vào phòng giam.
Kể từ đó, thực phẩm đã không còn bị lãng phí nữa, và mọi người được phép mang đồ ăn vào phòng giam. Mỗi khi nhìn thấy hai chị em tôi, mọi người đều hô “Pháp Luân Đại Pháp hảo!” và những người lính gác không còn gây can nhiễu tới chúng tôi nữa.
Giám đốc nhà tù và Chính trị viên đã thoái đảng. Em gái, con trai tôi và tôi đã được thả sau 15 ngày bị giam giữ. Khi rời khỏi trại tạm giam, chúng tôi đã có trong tay danh sách khoảng 30 người muốn thoái đảng.
Nạn nhân thực sự của cuộc bức hại chính là những kẻ bức hại
Tháng 8 năm 2013, tôi bị bắt lại và bị đưa tới bệnh viện để kiểm tra, huyết áp và nhịp tim của tôi không bình thường. Tuy nhiên, ba nhân viên cảnh sát vẫn đưa tôi tới trại tạm giam. Bất kể họ đưa tôi đi đâu, tôi đều không ngừng nói với họ về cuộc bức hại. Một người nói “Bà tuyên truyền khỏe quá. Người ta trả cho bà bao nhiêu tiền để làm cái công việc vất vả này vậy!”
Trong trại tạm giam, các lính gác không cho phép tôi rời khỏi phòng giam bời tôi từ chối mặc đồng phục phạm nhân. Những người khác phải lấy thức ăn cho tôi. Cứ đến giờ ăn, tôi đứng ở cửa sổ và nói to vào trong nhà ăn “Hỡi các anh chị em, Pháp Luân Đại Pháp là Phật Pháp. Hãy ghi nhớ ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo’ để có một tương lai tốt đẹp!”
Vài người chỉ im lặng lắng nghe, và có người thì hô lại “Pháp Luân Đại Pháp hảo!” Sau đó, các lính gác đã nhanh chóng đưa mọi người rời khỏi nhà ăn trở về phòng giam.
Sau khi được thả, cảnh sát khu vực đã ra lệnh cho Ủy ban khu phố cử ra năm người ngồi ở cầu thang khu chung cư tôi ở để ngăn tôi ra ngoài khi gần tới ngày 20 tháng 7, ngày mà Đảng Cộng sản bắt đầu cuộc bức hại Đại Pháp vào năm 1999. Tôi cố ra ngoài vào buổi trưa, nhưng họ đã ngăn tôi lại. Tôi nói “Tôi cảm thấy có lỗi với các anh, Trời nóng quá, tôi muốn ra ngoài mua quả dưa hấu mời các anh giải khát.” Họ không tin tôi, nhưng tôi vẫn cứ đi.
Họ đi theo và không cho tôi phát tài liệu về Đại Pháp. Tôi mua một quả dưa hấu lớn, quay trở về nhà bổ ra và mời họ ăn. Họ rất ngại ngùng, do đó tôi đã phải thuyết phục mãi họ mới chịu ăn. Trong khi họ ăn, tôi nói chuyện với họ về Đại Pháp và sau đó, họ đã không bao giờ xuất hiện lại để ngăn cản tôi nữa.
Nạn nhân thực sự của cuộc bức hại đều là những người dân tội nghiệp đã bị lừa dối để tham gia vào cuộc bức hại.
Được phúc báo vì tin tưởng vào Đại Pháp
Quê tôi ở một vùng nông thôn hẻo lánh cách xa nơi chúng tôi hiện đang sinh sống khoảng 300 km (185 dặm). Hai chị em tôi đã nhiều lần về quê phát tài liệu Đại Pháp và đã giúp được hơn 10 gia đình thoái đảng. Nhiều người trong số đó đã nhận được phúc báo.
Một người anh họ của tôi bị chẩn đoán viêm tụy và đang ở trong tình trạng nguy kịch. Hai chị em tôi đã tới bệnh viện và nói chuyện với anh ấy về Đại Pháp và giúp anh ấy thoái đảng. Tình trạng sức khỏe của anh ấy đã được cải thiện, và anh ấy đã được chuyển xuống phòng điều trị thông thường. Vài ngày sau, anh đã được xuất viện.
Khi tôi bị bắt, người em họ của tôi đã yêu cầu cảnh sát thả tôi ra. Cảnh sát đã cho cậu ấy xem một tấm biểu ngữ Đại Pháp và nói “Hãy nhìn xem, chị cậu đã làm cái gì đây này.”
Em tôi cầm lấy tấm biểu ngữ, ném xuống bàn và nói “Pháp Luân Đại Pháp thực sự là tốt! Chân – Thiện – Nhẫn thực sự là tốt!” Cuối cùng, cảnh sát đã phải thả tôi ra.
Hai năm sau, mảnh đất nông nghiệp của em trai tôi đã bị chính quyền trưng dụng để làm đường, và cậu ấy đã được đền bù gần một triệu tệ. (Ở Trung Quốc, chính phủ thông thường thu hồi tài sản mà không đền bù gì cho người dân cả.) Nhiều năm sau, cậu ấy rất khỏe mạnh và công việc làm ăn rất thuận lợi. Đây là phúc báo mà cậu ấy được hưởng sau khi đã bảo vệ một đệ tử Đại Pháp.
Kỳ thực, trong suốt những năm tháng giảng chân tướng, tôi thường bộc lộ ra rất nhiều nhân tâm như tâm hoan hỉ, tâm tật đố, tâm ghen ghét, hiển thị v.v. cho nên đã bị tà ác lợi dụng sơ hở bắt giam nhiều lần. Bất chấp những điểm hóa của Sư phụ, ngộ tính của tôi vẫn rất kém, khi gặp sự việc vẫn xử lý không tốt. Tôi sẽ tiếp tục đi trên con đường tu luyện của mình và phấn đấu tu luyện một cách vững chắc kiên định.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2015/12/20/320659.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/1/16/154817.html
Đăng ngày 22-2-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.