Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Thiên Tân, Trung Quốc

[MINH HUỆ 10-1-2016] Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp đắc Pháp năm 1997. Tôi đã có nhiều trải nghiệm siêu thường và luôn cảm thấy Sư phụ ở bên cạnh mình. Tôi cảm thấy xúc động nhất khi đọc những lời hỏi thăm của Sư phụ trong các bài kinh văn.

Tôi là một học viên Đại Pháp trong thời kỳ Chính Pháp. Tôi đã làm ba việc ở cả thành thị lẫn vùng nông thôn và tuân theo chặt chẽ những lời dạy của Sư phụ. Khi giảng chân tướng về Đại Pháp cho người thường, tôi không xem đó như một kiểu nhiệm vụ. Tôi muốn mang ánh sáng đến cho chúng sinh đang trong bóng tối.

Lưu học sinh bị mất ví tiền làm tam thoái

Tháng 10, tôi đi xe lửa từ Ga xe lửa Bắc Kinh về quê nhà ở Thiên Tân. Đó là một nhà ga náo nhiệt. Nhiều người vội vã đi ngang qua tôi. Khi ở trong phòng vệ sinh, tôi thấy một chiếc ví nhỏ đắt tiền bị bỏ quên treo trên một cái móc. Tôi cầm nó đến bồn rửa và hỏi xem có ai bị mất ví không.

Khi không có ai nhận chiếc ví, tôi giơ nó lên cao và vừa đi đến sân ga vừa hỏi mọi người trên đường. Sau đó, tôi thấy một cô gái trẻ đầu mướt mồ hôi chạy về phía tôi.

Cô ấy nói: “Bác ơi, đó là ví của cháu. Cháu học ở Anh quốc. Hộ chiếu, chứng minh nhân dân và thẻ ngân hàng của cháu đều ở trong ví. Cháu đã rất sợ và lo lắng.”

Tôi bảo cô gái kiểm tra xem có bị thiếu thứ gì trong ví không. Cô ấy nói không thiếu gì cả và cảm ơn tôi.

Tôi nói rằng có lẽ tôi còn lo lắng nhiều hơn cô, vì tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp và Sư phụ dạy chúng tôi phải từ bi và luôn nghĩ đến người khác trước trong bất cứ việc gì mà chúng tôi làm hay nói.

Chúng tôi đi cùng chuyến tàu, nhưng cô ấy thì có ghế ngồi. Cô ấy mời tôi ngồi còn cô thì đứng cạnh tôi.

Cô ấy không biết Đại Pháp là gì. Tôi nói với cô đó là Pháp Luân Đại Pháp. Cô ấy ngạc nhiên, vì môn tu luyện này đã bị chính quyền cộng sản Trung Quốc cấm.

Tôi nói: “Vâng, tôi dám tu luyện Đại Pháp. Môn tu luyện dạy mọi người làm người tốt và yêu cầu họ hành xử chiểu theo nguyên lý Chân–Thiện–Nhẫn. Nguyên lý đó không có gì là sai trái cả.“

Chúng tôi nói về video vụ tự thiêu giả mạo ở Thiên An Môn, sự hồng truyền của Pháp Luân Đại Pháp ra hơn 100 quốc gia trên thế giới, những thông tin khác về Đại Pháp và việc thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) cùng các tổ chức liên đới của nó.

Cô ấy nhờ tôi giúp cô thoái Đảng. Tôi chọn hóa danh “Hạnh Vận” (may mắn) cho cô ấy, và cô ấy nói: “Cháu thật may mắn. Hôm nay cháu thực sự may mắn.”

Vì cha mẹ cô là quan chức chính quyền tỉnh, [nên] tôi nói với cô ấy cách để họ cũng có thể thoái Đảng.

Những sinh viên khác ngồi cạnh tôi khi nghe được cuộc trò chuyện giữa chúng tôi cũng đã thoái Đảng.

Chẳng mấy chốc đã tới điểm dừng của tôi. Cô ấy [giúp tôi] xách hành lý xuống và biếu tôi tiền [để bày tỏ] lòng cảm kích [đối với] việc làm tốt của tôi. Tôi từ chối và bảo cô ấy hãy ghi nhớ “Chân–Thiện–Nhẫn hảo” và “Pháp Luân Đại Pháp hảo.”

Trả lại chiếc điện thoại bị mất

Trước đây, tôi từng tham dự một khóa đào tạo kinh doanh trong thành phố chúng tôi. Hầu hết mọi người ra ngoài dùng bữa trưa, nhưng tôi thì ở lại khán phòng.

Khi dùng xong bữa trưa do mình tự chuẩn bị tại nhà, tôi đứng dậy và thấy một chiếc điện thoại di động trên chiếc bàn phía sau mình. Tôi cầm nó lên và đợi ở lối ra vào.

Một lúc sau, một phụ nữ quay lại mang theo đồ ăn vặt, tôi hỏi cô ấy xem có cầm điện thoại theo không. Cô ấy nói là có, nhưng khi tìm, cô ấy không thấy điện thoại trong túi xách của mình đâu. Cô ấy nghĩ cô ấy đã đánh mất nó.

Tôi đưa tay ra và hỏi xem chiếc điện thoại này có phải của cô ấy không. Đó đúng là điện thoại của cô ấy.

Cô ấy nói: “Các số liên lạc và thông tin trong chiếc điện thoại giá trị hơn nhiều so với bản thân chiếc điện thoại. Cảm ơn chị rất nhiều!”

“Cô không cần cảm ơn tôi. Cô nên cảm ơn Sư phụ của tôi.” Tôi tận dụng cơ hội này để chuyển sang chủ đề về Pháp Luân Đại Pháp.

Chúng tôi nói về việc thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Cô ấy nói với tôi rằng dì cô cũng đã nói về chuyện đó, nhưng lúc đó cô không sẵn lòng lắng nghe.

Tôi nói về Pháp Luân Đại Pháp và những gì đang diễn ra ở Trung Quốc và các quốc gia ngoài Trung Quốc. Cuối cùng, tôi nói với cô rằng Đại Pháp không quan tâm tới việc giành quyền lực và không có bất cứ thứ gì dính líu đến chính trị. Cô ấy hiểu ra và thoái Đảng.

Những người truyền chân tướng Đại Pháp

Trong hai cuộc gặp bất ngờ ở trên, Sư phụ đã đưa những người này đến tìm tôi để nghe chân tướng.

Bất kể là có người nhường chỗ ngồi cho tôi trên xe buýt hay tôi nhường chỗ cho ai đó, hoặc có người cảm ơn tôi hay tôi cảm ơn họ, tôi luôn tận dụng cơ hội để nói với họ về Đại Pháp.

Tôi muốn cảm ơn các bạn đồng tu đã nói chuyện với những người này trước cuộc gặp gỡ giữa tôi và họ. Là những đệ tử Đại Pháp, chúng ta muốn cứu nhiều người hơn. Tôi tin rằng khi một người minh bạch chân tướng, họ sẽ trở thành người truyền chân tướng Đại Pháp.

Hãy tận dụng mọi cơ hội để giảng chân tướng về Đại Pháp, hướng nội, đồng thời đề cao tâm tính của mình và đạt tiêu chuẩn học viên Pháp Luân Đại Pháp.

Con xin cảm tạ Sư phụ!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/1/10/322049.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/1/21/154896.html

Đăng ngày 10-3-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share