[MINH HUỆ 11-12-2015] Sau khi cựu độc tài Giang Trạch Dân lợi dụng Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) để phát động cuộc đàn áp quy mô lớn đối với Pháp Luân Công vào ngày 20 tháng 7 năm 1999, nhiều người có duyên tiền định, trong hoàn cảnh khủng bố như vậy, vẫn bước vào tu luyện Pháp Luân Công.

Tháng 9 năm 1999. Tôi có chuyến công tác tới thành phố Yên Đài, tỉnh Sơn Đông. Khi đang ăn trưa trong một khách sạn cạnh bờ biển, tôi nghe thấy một nhân viên khách sạn khoảng 50 tuổi nói chuyện với đồng nghiệp của cô “Nếu tôi không tu luyện Pháp Luân Công, tôi sẽ không bao giờ nhận làm công việc vất vả và mất vệ sinh này.” Tôi vô cùng phấn khởi khi tình cờ gặp một học viên trong lúc đang ở xa nhà, vì vậy tôi bước tới và nói xin chào. Tôi nói với cô rằng tôi cũng tu luyện Pháp Luân Công.

Cô kể rằng nguyên nhân cô tu luyện Pháp Luân Công xuất phát từ thắc mắc của cô rằng tại sao truyền thông (chương trình truyền hình) luôn đưa tin tiêu cực về Pháp Luân Công. Vì hiếu kỳ, cô đã nhờ một người họ hàng làm việc ở sở cảnh sát tìm giúp cô một cuốn Chuyển Pháp Luân để đọc. Cô rất thích cuốn sách này, và đã quyết định chiếu theo những gì được viết trong sách làm tiêu chuẩn để tu luyện bản thân. Tuy nhiên, cô vẫn chưa biết cách tập năm bài công pháp.

Vì các đồng nghiệp và khách hàng đang chờ cô, chúng tôi phải dừng cuộc nói chuyện. Tôi đã chúc cô bước đi thật tốt con đường của mình.

Giúp đỡ các đồng nghiệp tại nơi làm việc

Đồng nghiệp của tôi là một kỹ sư. Chúng tôi bắt đầu làm việc cùng nhau trong một dự án vào năm 2004. Trong những lúc giải lao, tôi in đĩa CD giảng chân tướng. Anh đã giúp tôi đóng gói và phân loại chúng, cũng như kiểm tra ngẫu nhiên chất lượng của một vài chiếc trong số đó. Trong quá trình này, anh đã hiểu ra chân tướng về Pháp Luân Công. Anh bị chứng khó ngủ vào buổi tối, vì vậy tôi đề nghị anh tập Pháp Luân Công cùng với tôi. Anh đã đồng ý.

Tôi tặng anh một cuốn Chuyển Pháp Luân, và trong một chuyến đi công tác cùng tôi, anh đã học năm bài công pháp. Chúng tôi đã tu luyện cùng nhau trong hai năm đáng nhớ. Trong thời gian tôi bị giam giữ phi pháp trong một trại tạm giam, anh đã phải chịu đựng rất nhiều áp lực. Sau đó, anh cùng gia đình chuyển tới sống ở Canada, và bây giờ anh đã có thể tự do tu luyện.

Nhân một chuyến công tác vào tháng 1, tôi cùng với quản lý của tôi và một đồng nghiệp khác đã đi tham quan một ngọn núi nổi tiếng ở khu vực này. Khi sắp leo tới đỉnh, người quản lý của tôi đột nhiên xuất hiện triệu chứng đau tim và không còn chút sức lực nào. Vào lúc đó không có ai khác nữa ở bên cạnh, và tình huống khi đó rất nguy kịch.

Tôi đề nghị cô nằm xuống và niệm trong tâm “Pháp Luân Đại Pháp hảo”. Lúc đó là vào buổi trưa, vậy nên tôi bắt đầu phát chính niệm. Sau khi tôi hoàn thành, cô đã ngồi dậy và trông cô không có vẻ vừa bị đau tim. Trên đường xuống núi, cô không nói nhiều về sức khỏe của mình, thay vào đó cô hỏi tôi cách học Pháp Luân Công. Sau đó, mỗi ngày chúng tôi cùng nhau xem một bài giảng của Sư phụ ở Tế Nam, và tôi đã hướng dẫn cô luyện công.

Một ngày, tôi chở một đồng nghiệp khác của tôi và trên xe tôi mở nhạc bài hát Phổ Độ. Cô nói cô rất thích bản nhạc này và cảm thấy rất dễ chịu khi nghe nó. Tôi nói với cô rằng đây là một bản nhạc của Pháp Luân Công và kể với cô về sự tuyệt vời của nó. Tôi đề nghị cô đọc sách của Pháp Luân Công khi có điều kiện, và cô đã đồng ý. Tôi đưa cô một cuốn Chuyển Pháp Luân và bảo cô đọc cuốn sách từ đầu đến cuối, và trả lại nó cho tôi nếu cô không muốn tu luyện.

Một thời gian sau, cô kể với tôi rằng trước khi cô đọc xong cuốn sách, chồng của cô vì lo sợ nên đã giấu nó đi, và cô đã không biết phải làm thế nào. Tôi khuyên cô nên giải quyết sự việc này một cách lý trí, tìm ra nguyên nhân khiến anh ấy sợ, và giảng chân tướng cho anh ấy. Một vài ngày sau, cô kể với tôi rằng cô đã tìm thấy cuốn sách, và chồng của cô không còn ngăn cản cô nữa. Cô cũng đã học cách thực hành năm bài công pháp vào thời gian rảnh.

Các phạm nhân học cách tu luyện

Trong một chuyến công tác vào năm 2006, tôi dành thời gian rảnh để phân phát đĩa CD giảng chân tướng cho người qua đường. Tôi đã bị ai đó báo cáo và bị đưa tới một trại tạm giam. Có một vài học viên khác tại địa phương cũng đang bị giam giữ tại đây. Cách hành xử ngay chính của họ đã nhận được sự khâm phục của các các lính canh và phạm nhân, bởi vậy môi trường ở đó tương đối nới lỏng. Hàng ngày, tôi có thể phát chính niệm và luyện công.

Hơn một chục phạm nhân đã học năm bài công pháp từ tôi, và trong số họ có một người ngoài 20 tuổi cùng quê với tôi tên là Lý. Anh là một công nhân tạm thời tại một công trường xây dựng, và vì muốn đòi tiền lương mà nhà thầu nợ, anh đã gặp phải rắc rối vì cách hành xử của mình. Theo lời các lính canh, trường hợp của anh rất nhẹ, và lẽ ra anh nên được thả từ lâu, nhưng rốt cục hiện anh đã bị giam giữ được một năm rưỡi.

Khi anh Lý học cách luyện công, anh có thể ngồi song bàn ngay lập tức. Sau một tháng, khi anh đang luyện tĩnh công ở trên giường, anh đã bay lên giữa không trung rồi hạ xuống sàn trong khi hai chân vẫn trong tư thế song bàn. Anh cùng tất cả các phạm nhân khác đã rất chấn động. Tôi giải thích với anh những gì Sư phụ đã giảng trong Chuyển Pháp Luân về hiện tượng này.

Anh Lý và tôi ở cùng nhau trong nửa năm. Tôi nhận ra nguyên nhân khiến thời gian giam giữ của anh bị kéo dài lâu như vậy có lẽ là bởi anh cần đắc Pháp trong hoàn cảnh này.

Giúp đỡ các nhân viên khác

Sau khi được thả ra từ trại tạm giam, tôi đã thôi công việc trước đây do sức ép từ nơi làm việc. Tôi bắt đầu làm việc cho một công ty tư nhân. Phần lớn những nhân viên ở đây rất nhanh chóng đã được biết chân tướng của cuộc bức hại. Ông chủ ở đây là người đầu tiên thoái khỏi ĐCSTQ. Trong một chuyến đi công tác, ba đồng nghiệp của tôi đã học các bài công pháp. Trong số họ, một người vẫn đang kiên trì tu luyện, còn một người tiếp tục trở thành đồng nghiệp của tôi ở một công ty khác và lại bắt đầu tu luyện.

Anh nói rằng khi anh gặp Pháp Luân Công lần đầu tiên, anh biết rằng công pháp này rất tốt, nhưng tâm trí của anh không thể tĩnh lại. Anh nói rằng lần này anh đã nhận ra sự trân quý của Pháp Luân Công và không muốn bỏ lỡ cơ hội lần nữa. Sau nửa năm, vợ của anh cũng đã trở thành một học viên.

Hai năm sau, tôi chuyển tới làm việc ở Thượng Hải. Ít lâu sau, đội dự án chúng tôi cần làm việc chuyên biệt cùng nhau trong một thời gian. Thế là chúng tôi tìm một khách sạn ở trên núi. Chúng tôi sống cùng nhau, và mọi người trở nên thân thiết hơn. Ba đồng nghiệp của tôi muốn cùng tập Pháp Luân Công. Vậy nên mỗi ngày chúng tôi học một bài giảng trong cuốn Chuyển Pháp Luân và học năm bài công pháp trong giờ giải lao.

Khi chúng tôi mới học được hai bài giảng, tôi được yêu cầu phải di chuyển tới Nội Mông Cổ. Lúc đó tôi ước rằng chuyến đi này bị hoãn lại để tôi có thể cùng mọi người đọc Chuyển Pháp Luân từ đầu tới cuối. Tới ngày tôi phải khởi hành, chuyến đi quả nhiên đã bị hoãn lại vì “lý do kinh doanh”. Vậy là chúng tôi có thể đọc hết cuốn Chuyển Pháp Luân, đồng thời mọi người đã nắm được những điều căn bản của năm bài công pháp.

Hàng ngày, mỗi buổi sáng trước khi mặt trời mọc, chúng tôi luyện các bài công pháp trên núi, và các đồng nghiệp của tôi đều nhận thấy sự thay đổi rõ rệt về cả tâm lẫn thân, nhờ thế mà hiệu quả công việc của họ được nâng lên. Trong chúng tôi có một sinh viên cao học đã từng tiêu rất nhiều tiền để điều trị mụn trên mặt của cô, nhưng không thành công. Nhưng chỉ sau hai tuần tập luyện, da của cô đã trở nên nhẵn hơn. Mọi người ai cũng mừng cho cô.

Gia đình tôi học Pháp Luân Công

Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công từ năm 1996. Tôi vô cùng phấn khích và muốn các thành viên trong gia đình tôi mình cũng tu luyện Đại Pháp. Phải mất một năm tôi mới có thể ngồi song bàn, nhưng vợ, con và mẹ vợ của tôi cũng có thể ngồi được song bàn dù không phải là học viên. Thỉnh thoảng, con của tôi tĩnh tâm nghe các bài giảng của Sư phụ, nhưng vợ tôi vẫn không tin Đại Pháp.

Tại điểm luyện công, tôi ghen tỵ với những học viên đưa cả gia đình đến tập. Nhưng tôi càng lo lắng, vợ tôi lại càng không tin Đại Pháp. Việc ĐCSTQ phát động cuộc đàn áp vào năm 1999 càng cản trở vợ tôi bước vào tu luyện Đại Pháp. Cô ấy còn can nhiễu việc tôi học Pháp và luyện công cùng với con của chúng tôi. Tôi đã cãi lộn với cô ấy vì tôi không muốn con của chúng tôi lỡ mất cơ duyên này.

Thời gian sau, với một cơ hội dường như là ngẫu nhiên, con của chúng tôi đi học ở nước ngoài sớm hơn dự định. Tôi chưa bao giờ ngừng nỗ lực thuyết phục vợ tôi tu luyện Đại Pháp.

Theo thời gian, vợ tôi già đi và các bệnh phụ khoa xuất hiện. Uống thuốc hay phẫu thuật đều không thể chữa trị hoàn toàn các chứng bệnh của cô ấy, và hệ quả là, cô mắc chứng mất ngủ nghiêm trọng và gặp khó khăn trong việc đi lại. Cô đã thử nhiều phương pháp điều trị khác nhau, nhưng không hiệu quả. Khi đã không còn hy vọng vào việc điều trị y tế, cô đã quyết định thử tập Pháp Luân Công.

Sau một vài tháng tu luyện Đại Pháp, sức khỏe của cô ấy đã chuyển biến đáng kể, và lượng hồng cầu trong máu đã trở lại bình thường. Giờ đây, vào mỗi dịp kỷ niệm quan trọng của năm, cô ấy đều làm các thiệp chúc mừng điện tử để bày tỏ cảm ân của mình tới Sư phụ.

Chúng tôi nhắc nhở nhau học Pháp, luyện công, phát chính niệm, và giảng chân tướng cho mọi người. Chúng tôi ngày càng tin tưởng và thấu hiểu lẫn nhau.

Còn một số trải nghiệm khác mà tôi chưa kể trong bài viết này. Tôi mong rằng tất cả chúng sinh có thể trân quý cơ duyên nghìn năm chẳng gặp này, tìm hiểu chân tướng, để không phụ sự từ bi cứu độ và gánh chịu vô hạn của vị Phật Chủ.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2015/11/12/318999.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2015/12/11/154036.html
Đăng ngày 10-02-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share