Bài viết của một học viên ở tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc

[MINH HUỆ 15-11-2015] Tháng 1 năm 2015, phía Bắc Trung Quốc bị băng tuyết phủ kín, gió rét căm căm và giật mạnh. Tại điểm học Pháp nhóm, chúng tôi vừa đọc xong Chuyển Pháp Luân thì một học viên 77 tuổi đến và kể cho chúng tôi một câu chuyện đáng nhớ.

Ông kể: “Mỗi khi ra ngoài giảng chân tướng về Pháp Luân Công, tôi mở sách Chuyển Pháp Luân và xin trước ảnh của Sư phụ rằng: ‘Thưa Sư phụ, con sẽ ra ngoài cứu chúng sinh. Xin Ngài hãy đưa những người có duyên với con đến. Xin Ngài hãy bảo hộ đệ tử khỏi những can nhiễu của tà ác.” Sau khi trở về nhà, tôi cúi đầu trước ảnh Sư phụ và nói: ‘Con xin cảm tạ Sư phụ. Con đã về nhà an toàn.’”

Ông nói thêm: “Có hai lần, Sư phụ đã cười với tôi, mặc dù đó là điều tôi không ngờ tới. Tôi vô cùng hạnh phúc và bất ngờ. Ngộ tính của tôi không cao. Tôi đã rất hối tiếc khi lúc đó không nói chuyện với Sư phụ.” Chúng tôi đều bật cười về sự hài hước của học viên ấy.

Ông tiếp tục: “Một ngày trước Tết Nguyên đán, trời vô cùng lạnh và đầy gió, mặt đất bị đóng băng và rất trơn. Vợ tôi, cũng là một học viên Pháp Luân Đại Pháp, cùng tôi mang một chiếc cặp lớn đựng tài liệu Đại Pháp và đi tới bãi đậu xe bên ngoài một siêu thị. Vợ tôi phát chính niệm và tôi đặt tờ rơi lên những chiếc xe hơi. Tôi cũng dán tài liệu lên tường. Tay tôi run lên và lạnh cóng. Để dán mỗi miếng dán lên tường cũng mất rất nhiều nỗ lực. Sau khi làm xong việc, vợ chồng tôi giúp nhau trở về nhà.”

“Tôi mở sách như mọi khi và nhìn ảnh Sư phụ. Khi tôi chuẩn bị nói, tôi đã nhìn thấy nước mắt rơi từ khóe mắt trái của Sư phụ. Tôi hào hứng gọi vợ. Vợ chồng tôi nâng ảnh Sư phụ và nhìn nước mắt Sư phụ đang từ từ rơi trên gò má của Ngài. Cả hai chúng tôi đều khóc như những đứa trẻ.”

Các học viên chia sẻ suy nghĩ

Học viên ấy đã khóc khi ông kể chuyện. Tất cả chúng tôi cũng khóc và trong tâm mỗi người trào lên lòng biết ơn vô hạn đối với Sư phụ.

Chúng tôi đã khóc khi nói chuyện với nhau, một học viên đã nói rằng Sư phụ đã khóc vì đồng tu đã ra ngoài cứu người bất chấp gió tuyết và tuổi đã cao. Một học viên khác nói rằng Sư phụ luôn luôn chăm sóc cho chúng ta, gánh chịu nghiệp lực cho chúng ta, thậm chí rơi lệ vì các đệ tử.

Một học viên khác nói anh cảm thấy xấu hổ vì đã rớt lại phía sau quá xa trong tu luyện khi so sánh với học viên lớn tuổi kia. Anh nói rằng kể từ bây giờ dù trời có lạnh, mưa hay tuyết rơi, không gì có thể ngăn cản được anh làm các việc mà một đệ tử Đại Pháp cần làm.

Tất cả chúng tôi đều đồng ý khi một học viên nhận ra rằng chúng ta không thể không xứng đáng với ơn cứu độ từ bi của Sư phụ và cũng không thể để chúng sinh thất vọng.

Kể từ đó, dù trời có gió, mưa hay tuyết rơi, không gì có thể ngăn cản được các học viên cứu người.

Tôi đã khóc khi viết chia sẻ này. Lòng biết ơn của tôi đối với Sư phụ tôn kính thật không thể nào diễn tả được.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2015/11/15/-319156.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2015/12/2/153914.html

Đăng ngày 30-12-2015; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share