[MINH HUỆ 18-01-2009]

Một buổi chiều chồng tôi đi làm việc, và tôi đi đến một tiệm tạp hóa để mua một ít rau cải. Tôi để xe đạp của tôi gần cửa tiệm tạp hóa. Sau khi mua đồ xong, tôi đi ra khỏi tiệm và không tìm thấy chiếc xe đạp của tôi. Lúc bấy giờ chỉ còn bảy phút trước khi cửa tiệm đóng. Một chiếc xe đạp khác của tôi để gần nơi tôi làm việc, đã bị mất cắp hai ngày sau. Trong ba ngày, hai chiếc xe đạp của tôi bị đánh cắp.

Tôi báo cáo sự mất cắp lần hai cho người phụ trách an ninh tại sở làm, và ông nói rằng xe đạp của họ cũng bị đánh cắp mất. Họ xem trong máy ghi hình và nhìn thấy một người đàn ông và một người đàn bà, giống như một cặp và gương mặt của họ được bao che lại, đã đánh cắp nó. Người phụ trách an ninh nói rằng không có cách nào tốt hơn để giải quyết các trường hợp như vậy, và các xe đạp bị mất cắp không bao giờ tìm lại được. Tôi nghe người ta nói về đó, nói rằng cảnh sát sẽ không giải quyết các vụ mất cắp như vậy. So sánh với các trường hợp khác, chúng không quan trọng đủ để họ chú ý đến đó. Nếu cảnh sát bắt một người ăn cắp một thứ gì như vậy, họ sẽ quá bận rộn suốt ngày và không thể đi về nhà trước 8 giờ tối, sau khi các người khác đã về nhà. Sau đó người cắp xe đạp sẽ phải bị tối đa hai tuần lễ giam. Cảnh sát không cảm thấy rằng sự trừng phạt nhẹ đó thật sự có thể giải quyết vấn đề. Quá trình đối xử với những trường hợp như vậy tuy nhiên là rắc rối và tốn thời giờ. Kết quả, cảnh sát chọn phạt các kẻ cắp khi chúng bị bắt trong lúc hành động và sau đó thả họ ra thay vì mang họ đến sở cảnh sát. Với thời gian qua, cảnh sát trở nên thờ ơ, và các kẻ trộm cắp bất kể tiền phạt. Kết quả là trộm xe đạp càng trở nên tệ hại.

Dân chúng nói rằng có quá nhiều trường hợp tham nhũng đang chờ đợi giải quyết, nên không có cố gắng nào để giải quyết những trường hợp như là xe đạp bị mất cắp. Có người còn nói rằng, so sánh với các trường hợp tham nhũng, một chiếc xe đạp bị mất cắp không là một tội phạm lớn. Cuối cùng, người dân sẽ chịu mất mát. Kỳ thật, cảnh sát đã làm việc với các kẻ trộm cắp xe đạp, mà cho cảnh sát mà họ biết một vài trăm đồng và được thả ra tức thời. Đó cũng giống như là cảnh sát hành động như hệ thống an ninh của kẻ cướp. Tôi mất 300 tệ và mua một xe đạp khác. Người đồng sự của chồng tôi mua một xe đạp cũ chỉ với giá 160 tệ. Ông nói rằng, với số tiền đó, nếu xe đạp của ông lại bị đánh cắp, ông sẽ không cảm thấy tiếc. Nhưng ông phải mất rất nhiều thời giờ để sửa chữa chiếc xe đạp cũ, mà rất rối rắm. Vậy bất kể là họ làm gì, dân chúng cũng không có cảm giác được an toàn trong xã hội ngày nay.

Khi Sư Phụ truyền Pháp tại Trung quốc, bất kể người ta mất thứ gì trong phòng giảng, cho dù là một sợi giây chuyền, một cái ví, hoặc vật gì khác, chúng đều tìm thấy lại được vì đó là một nơi trong sạch.

Nếu cảnh sát học Pháp Luân Đại Pháp, thì việc như vậy sẽ không xảy ra. Pháp Luân Đại Pháp làm lợi cho xã hội và không có một chút hại nào cả. Tại sao người ta chống lại nó thì thật là không thể hiểu nổi.

Ngày 18 tháng giêng 2009.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2009/1/18/193706.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2009/1/31/104429.html
Đăng ngày: 08-06-2009; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai cho sát hơn với nguyên bản.

Share