Viết bởi một đệ tử từ Jilin Province, Trung Quốc

[Minh Huệ] Kính thưa Sư phụ cùng tất cả các bạn đồng tu!

… trong những ngày kế tiếp, vợ tôi thức dậy sớm hơn và thức khuya hơn để học Pháp và luyện tập những bài Công Pháp. Trong ba tháng, một điều huyền diệu đã xảy ra, nước da vàng khè trước đây của cô ta đã trở nên hồng hào hơn. Cô ta không còn uống thuốc như những năm trước đây nữa. Cô ta có vẻ mạnh hơn, và cô ta có thể giúp những việc trong nhà. Những sự thay đổi lớn của vợ tôi làm cho tôi tự hỏi có một môn tu luyện nào kỳ diệu như thế không, đã hồi sinh lại người vợ yêu qúy của tôi? Có phải đây là yếu tố tâm lý hay đây thực sự là một môn tu luyện kỳ diệu?…

Tôi tên là Ming Duo (tên giả để tránh khủng bố), và tôi năm nay 39 tuổi. Tôi tốt nghiệp tại Đại học Y tại tỉnh Jilin. Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công vào năm 1998, và từ đó, tôi luôn luôn theo con đường tu luyện để tìm lại bản lai diện mục của mình.

1. Những thử thách trước khi đắc Pháp

Tôi tốt nghiệp từ Đại học vào năm 1989, và tôi được tuyển dụng bởi một công ty dược liệu, nơi mà tôi làm việc trong đơn vị quản lý.

Thời kỳ đó, tôi chỉ muốn được thăng chức, kiếm nhiều tiền và vượt hơn cả các bạn bè tôi, và đem lại danh dự cho gia đình tôi. Với một tâm trí như thế, tôi làm việc rất chăm chỉ, không than phiền gì cả. Vì tài trí của tôi và khả năng vượt bực của tôi, không bao lâu tôi được lên chức giám đốc hạng trung trong công ty của tôi. Trong năm đó, tôi cưới vợ tôi là Cô Yu, cùng tuổi tôi. Cô ta tốt nghiệp ngành kinh tế tại một đại học, rất giỏi, và làm cho một cơ quan chính phủ tại thành phố của tôi.

Tất cả những bạn bè và bạn học của chúng tôi nghĩ rằng chúng tôi là giỏi nhất trong đám bạn bè. Tuy nhiên, tôi rất tự mãn, Cả hai vấn đề: gia đình và sự nghiệp của tôi rất thông suốt, và tôi tin rằng bất cứ việc gì tôi muốn đều có thể thành sự thật. Tuy nhiên, tôi không biết tại sao đôi khi tôi cảm thấy trống rỗng và cô đơn, mặc dầu tôi đã rất thành công.

Từ khi tôi còn nhỏ, tôi thường nhìn lên bầu trời cao thẳm, thấy hàng hà sa số vì sao, và tự hỏi “Tại sao chúng ta sống? Chúng ta đến từ đâu, và chúng ta sẽ đi về đâu?”

Vào năm 1992, công ty chúng tôi làm ăn lổ lã, và tôi cũng bị đau điếng vì những khó khăn trong quan hệ với những việc làm tại công ty. Sau khi nghiên cứu kỹ lưỡng, tôi quyết định mở công ty riêng. Lúc đầu tôi gặp rất nhiều khó khăn. Tuy nhiên, vì sự thông minh của tôi, tôi có thể mở mang nghề nghiệp, bạn hàng trong ngành dược liệu trong một thời gian rất ngắn. Công ty của tôi rất thịnh vượng, lợi nhuận nhiều, vì tài năng của tôi trong ngành bán hàng, quảng cáo. Tôi có thể làm lời rất nhiều mặc dầu kinh tế đang trên đà suy thoái. Tôi rất hãnh diện và sung sướng. Tôi không biết rằng khổ nạn đang chờ đợi tôi.

Vợ tôi mới 25 tuổi. Sức khoẻ của cô ta rất kém khi cô ta còn bé. Cô ta gặp nhiều khó khăn trong việc hành xử với đồng nghiệp tại nơi cô ta làm việc, và tính của cô ta là luôn luôn cố gắng, vượt bực, và chứng tỏ rằng mình là người giỏi nhất bất cứ ở đâu. Với nhiều áp lực như vậy, sức khoẻ cô ta giảm thiểu rất nhiều. Ngoài bệnh đau hệ thần kinh, cô ta còn bị bệnh ung thư dạ dày, bao tử, cao huyết áp, yếu tim mà trước đây cô đã từng bị; bây giờ cô ta còn bị các bệnh đạu nhức khủy xương, đau toàn thân, chổ nào cũng đau, nhịp tim không đều, và các chứng nan y khác. Trong lứa tuổi 25 mà sức khoẻ cô ta hoàn toàn suy bại. Vợ tôi đi khắp nơi để tìm bác sĩ giỏi và chữa trị cho các bệnh của cô ta; bình thường là cô ta nằm bệnh viện ít nhất là 8, 9 tháng trong 1 năm. Ông giám đốc tại công ty cô ta làm việc nói với cô ta nhiều lần, khuyên cô ta nên về hưu sớm. Mỗi năm, công ty đã phải trả hàng vạn đồng cho tiền thuốc của cô ta, và vợ chồng tôi cũng tốn hơn chục ngàn đồng mổi năm. Vợ chồng tôi trước đây rất hạnh phúc, vui vẻ… tưởng như đang sống giữa thiên đường, nhưng bây giờ cuộc sống chúng tôi đầy là tiếng than thở, tiếng rên rỉ vì những cơn đau, tiếng thở dài thất vọng, chán chường của vợ tôi.

Vợ tôi tìm đủ trăm phương, ngàn cách trị liệu và mua các loại thuốc đắt tiền. Cô ta đi đến các nhà chuyên môn để khám, nhưng vẫn không có chút hy vọng gì. Sau khi cô ta chạy khắp nơi mà bệnh vẫn hoàn bệnh, cô ta tin tưởng vào số mệnh, và Phật giáo. Cô ta tu luyện con đường phụ và lạy bái với những thứ chồn cáo, ma qủy, rắn rít, và sử dụng những phương pháp gọi là phương pháp điều trị của các chi, phái, nhưng tất cả chỉ là tiền mất, tật vẫn mang. Cô ta cũng tu tập một vài môn khí công đương thời, đôi khi nguôi ngoai được đôi chút, đôi khi gây cô ta đau đớn hơn. Nhưng nói chung, bệnh tình cô ta không thuyên giảm chút nào. Lúc đầu tôi phản đối việc cô ta học những môn khí công đó, vì tôi là bác sĩ, tôi biết bệnh tình và tôi hoàn toàn tin tưỏng vào khoa học mới có thể điều trị được. Tuy nhiên, mỗi lần tôi thấy cô ta quằn quoại trong đau đớn, tôi nghĩ “Thôi đành chịu, bất cứ thứ gì cũng được, miễn là cô ta bớt đau, và giữ niềm hy vọng trong đầu cô ta”.

Một ngày vào tháng 8 năm 1997, vợ tôi tham dự một cuộc họp tại một công viên ở thành phố Jilin. Cô ta hoàn toàn tươi tỉnh và vui vẻ, tràn đầy hy vọng khi cô ta về nhà. Cô ta nói với tôi “Em đọc một quyền sách về Pháp Luân Công. Đó là một phương pháp tu luyện của Phật gia”. Trước đây tôi cũng thường thấy cô ta như thế, vì thế tôi trả lời gượng “Cái gì cũng được, em thích em cứ làm. Anh không ngăn cản đâu, cái gì làm em hết đau thì em cứ học”.

Trong những ngày kế tiếp, vợ tôi thức dậy sớm hơn và thức khuya hơn để học Pháp và luyện tập những bài Công Pháp. Trong ba tháng, một điều huyền diệu đã xảy ra, nước da vàng khè trước đây của cô ta đã trở nên hồng hào hơn. Cô ta không còn uống thuốc như những năm trước đây nữa. Cô ta có vẻ mạnh hơn, và cô ta có thể giúp những việc trong nhà.

Những sự thay đổi lớn của vợ tôi làm cho tôi tự hỏi có một môn tu luyện nào kỳ diệu như thế không, đã hồi sinh lại người vợ yêu qúy của tôi? Có phải đây là yếu tố tâm lý hay đây thực sự là một môn tu luyện kỳ diệu? Có hai người bạn cũng tập luyện chung với vợ tôi thường đến nhà tôi để học Pháp với vợ tôi. Tôi nhớ rõ ràng vào một ngày trong năm 1998, khi hai người bạn đến nhà tôi và nói rằng tôi cũng nên tu luyện Pháp Luân Công. Vợ tôi thường chia sẻ kinh nghiệm với họ về sự hiểu Pháp của cô ta. Trong lúc đó, tôi không có một chút kiến thức gì về tu luyện, nhưng một ngày tôi thình lình nói với họ, “tôi cũng muốn tu luyện, và tôi muốn tu luyện để trở thành Phật Thích ca”. Tất cả họ đều ngạc nhiên và hỏi tôi “Tại sao Phật Thích ca?” tôi nói “Bởi vì Phật Thích ca có thể cứu độ chúng sinh”. Chính tôi cũng ngạc nhiên với điều mà tôi vừa nói, vì tôi thật sự không biết Phật Thích ca là ai. Sau này, sau khi tôi bắt đầu tu luyện, tôi biết rằng những gì tôi nói có thể là đến từ tâm thức cao tầng của tôi. Có thể đó là điều nguyện ước từ nhiều thiên kỷ của tôi.

Vào tháng 8 năm 1998, tôi thật sự bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công. Vợ tôi và tôi và đứa con gái 5 tuổi của tôi đều học Pháp, tập luyện Công Pháp, và chia sẻ kinh nghiệm với nhau hằng ngày. Gia đình tôi trở nên hạnh phúc vô cùng. Trong đời sống hằng ngày của chúng tôi, tất cả chúng tôi đều rất kỹ luật, và theo đúng Pháp mà hành, bao gồm luôn con gái của tôi. Mặc dầu tình trạng tài chính chúng tôi cũng khá, chúng tôi không tiêu xài phung phí. Thậm chí chúng tôi còn tiết kiệm tiền khi mua áo quần hay đồ ăn vặt cho con chúng tôi để dành tiền để mua sách Đại Pháp gởi cho những người tu luyện còn nghèo khó. Trong lúc đó, tôi đã có thể đọc được những bài Pháp của Sư phụ tại ngoại quốc, cộng với ít nhất là ba bài giảng trong Chuyển Pháp Luân mỗi ngày. Tôi rất chăm chỉ học Pháp hằng ngày. Trong vòng 1 năm, tôi đọc Chuyển Pháp Luân hơn 100 lần, và tôi có thể đọc thuộc lòng những câu hỏi trong băng giảng Pháp của Sư phụ tại ngoại quốc. Trung bình thì việc học Pháp và tập những bài Công Pháp chừng 1 tiếng đồng hồ mỗi ngày, và điều này đã tạo được một nền móng vô cùng vững chắc cho con đường tu luyện trong thời Chánh Pháp của tôi.

2. Đi Bắc Kinh để thỉnh nguyện cho Pháp Luân Công — Đời sống hằng ngày của chúng tôi thình lình bị thay đổi

Vào ngày 19 tháng 7 năm 1999, cả ba người trong gia đình tôi, cùng với 6 đệ tử khác, nghe tin rằng một số người tà ác tại chính phủ trung ương đã quyết định cấm chỉ việc tu luyện Pháp Luân Công. Vì là đệ tử Pháp Luân Công, chúng tôi rất lo lắng, và ước rằng chúng tôi có được đôi cánh để bay đi Bắc Kinh để giảng rõ sự thật cho những vị trong chính phủ trung ương.

Chúng tôi có tất cả 9 người (6 người lớn và 3 em bé) bàn thảo về vấn đề này, và quyết định đi Bắc Kinh để bảo hộ Pháp. Chúng tôi dùng 4000 đồng tiền Trung Quốc để thuê 2 chiếc xe, và lái rất xa để đến Bắc Kinh. Chúng tôi lái 1, 200 cây số trong 1 ngày rưỡi và đến Thiên An Môn vào lúc 11 giờ đêm ngày 21 tháng 7 năm 1999. Chúng tôi về nhà được an toàn sau đó.

Sau khi trở về nhà, chúng tôi có nhiều cơ hội để chia sẻ kinh nghiệm với các đệ tử tại địa phương. Rất nhiều đệ tử khác cũng đi Bắc Kinh để chứng thực Pháp. Vào ngày 6 tháng 9 năm 1999, có 3 đệ tử, những người đã bị tra tấn đến chết, và tôi cùng đi Bắc Kinh để thỉnh nguyện một lần nữa. Vào ngày 11 tháng 10, chúng tôi bị bắt và tôi bị báo chí và đài phát thanh tại địa phương kết án là “lãnh đạo” của Pháp Luân Công. Chúng tôi bị bắt giam trong 3 ngày tại Jilin City Detention Center, và sau đó thuyên chuyển về Third Prison và bị giam trái phép tại đó. Tại trại giam này, chúng tra tấn tôi rất man rợ. Tôi chưa bao giờ bị bỏ tù, và những tên tội phạm tại đó toàn là đám cướp của giết người. Mỗi ngày đều là một thế kỷ đối với tôi. Khi tôi ở tù tại nhà giam thành phố, gia đình tôi bỏ ra 40000 đến 50000 đồng để chuộc tôi ra, với điều kiện là tôi phải bảo đảm không được tu luyện Pháp Luân Công nữa. Tôi không chần chờ được nữa, và tôi phải hứa bằng miệng và viết xuống là tôi không tu luyện nữa, những điều ngược lại với tâm huyết của tôi.

3. Nổ lực gấp đôi để đền bù lại lỗi lầm bằng cách chứng thực Pháp công khai

Khi tôi về nhà, vợ tôi vẫn bị giam trái phép tại First Prison, và con gái tôi phải sống với mẹ vợ tôi. Một người bà con thuê tôi làm việc tại một công ty buôn bán dược phẩm. Sau khi tôi được thả ra, tôi bắt đầu hiểu được sự nghiêm túc trong tu luyện

Vợ tôi viết thư cho tôi khi cô ta bị giam, và khuyến khích tôi sửa chữa lỗi lầm của mình vì đã ký tên vào “Giấy Bảo đảm”. Sau khi tôi hiểu rằng tôi đã làm lỗi, tôi bắt đầu đọc Pháp trở lại.

Tôi rất hối hận cho việc mà tôi đã làm, và muốn đền bù lại lỗi lầm của mình bằng cách nổ lực gấp đôi. Vì thế tôi tu luyện chuyên cần hơn và tinh tấn hơn. Tôi đối xử mọi người làm việc tại đó với lòng từ bị. Tôi không những chỉ giúp đỡ họ về việc làm và đời sống của họ, mà còn hợp tác việc chứng thực Pháp, giảng rõ sự thật cho họ hằng ngày tại chổ làm. Chẳng bao lâu, toàn bộ phận dược liệu tại công ty, nơi tôi làm giám đốc thay đổi hoàn toàn từ bộ phận rất hẹp hòi, ích kỷ, bây giờ hoàn toàn khác, và lợi tức tăng lên rất cao. Quan trọng hơn hết, là mọi người trong bộ phận đối xử với nhau rất tốt, như người trong gia đình. Hầu hết những người trong công ty đều thấy sự khác biệt về tư cách đạo đức tại bộ phận tôi, và khả năng chuyên môn hiếm có của các đệ tử Pháp Luân Công. Sau đó, có 3 người trong công ty cũng bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công.

Mặc dầu tôi rất bận rộn với việc làm vào năm 2000, tôi cố gắng học Pháp mỗi khi tôi có thời gian. Thậm chí trong giờ nghỉ ngắn ngủi, tôi cũng nghe bài giảng của Sư phụ trong máy thu băng của tôi. Đôi khi, vì quá bận rộn, tôi chỉ ngủ 1, 2 tiếng đồng hồ một đêm, trong vòng 1 tháng. Thời gian hằng ngày qua rất nhanh, và mặc dầu tôi bằng lòng về cuộc sống hiện tại, tôi luôn luôn tự hỏi “tôi có được đạt tới viên mãn không mặc dầu tôi không chứng thực Pháp trong giai đoạn hiện tại?” Câu hỏi này làm tôi thấy khó chịu trong thời gian rất dài.

Một buổi sáng, vào khoảng 3 giờ sáng, khi tôi đang ngồi thiền trong bài Công Pháp thứ 5, cả phòng tối tăm tự nhiên sáng rực lên với những ánh sáng vàng rực rỡ. Tôi mở mắt và chứng kiến điều đó. Chung quanh tôi tràn đầy những ánh sáng vàng rực rỡ và đang thiền tập giữa những trái sáng chói chung quanh. Tôi nghĩ là mắt tối chói quá như bị mù, nhưng khi tôi nhìn kỹ lại, tôi cũng thây y như vậy. Điều này kéo dài hơn 10 phút. Khi tôi chấm dứt thiền, tôi không cảm thấy chút gì vui mừng cả. Nhưng trong tâm cảm thấy rất nghiêm trang, và nước mắt tuôn trào xuống má. Tôi biết rằng Sư phụ từ bi đã muốn nói với tôi là tôi vẫn có thể đạt viên mãn nếu tôi tu luyện tinh tấn hơn.

Vào tháng 7 năm 2000, tôi bị bắt giam trái phép, và bị đưa đi trại giam vì chia sẻ kinh nghiệm của tôi với các đệ tử Đại Pháp khác. Lần này, tôi phản đối lại những yếu tố do tà ác dàn dựng và chứng thực Pháp trong mọi hoàn cảnh. Tôi bị đánh đập rất dã man, và xương chân tôi bị thương rất nặng — đến nỗi tôi không đi được nữa. Tôi được thả tự do 28 ngày sau đó một cách vô điều kiện.

(còn tiếp)

9-10-2004

Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2004/10/9/84354.html;

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2004/11/1/54068.html.

Dịch ngày 31-10-2004, đăng ngày 5-11-2004; bản dịch có thể được chỉnh sửa trong tương lai để sát hơn với nguyên tác.

Share