Bài viết của một học viên phương Tây ở Nga
[MINH HUỆ 29-10-2014 ] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp (còn gọi là Pháp Luân Công) cùng với mẹ vào năm 1999. Lúc đó tôi mới tám tuổi. Chúng tôi thường xuyên tới các điểm luyện công để luyện các bài công pháp. Sau đó mẹ cho tôi cuốn sách Chuyển Pháp Luân và bảo tôi luôn luôn giữ sách bên mình. Do tuổi còn nhỏ, tôi không hiểu được nhiều, nhưng vẫn tiếp tục đọc.
Vững tin vào Sư Phụ và Pháp
Tôi từng là một đứa trẻ ốm yếu. Tôi thường xuyên bị đau đầu và bị cúm. Tất cả các loại thuốc tôi dùng không có tác dụng gì, thay vào đó dường như làm cho bệnh tình nặng hơn. Bởi hay bị ốm, tôi ít khi đi học.
Tu luyện Pháp Luân Đại Pháp có tác động lớn đến sức khỏe của tôi. Càng tu luyện, tôi càng cảm thấy khỏe ra. Một ngày nọ, khi mẹ đưa tôi tới nhóm học Pháp, tôi bị ốm, yếu mệt và hơi lo sợ, nhưng các đồng tu bảo tôi đừng lo, rằng đó chỉ là quá trình thanh lý thân thể mà thôi.
Mẹ tôi kết hôn với một học viên người Hoa, và cuộc sống của tôi đã có những thay đổi đáng kể. Tôi có một môi trường mới và hầu hết các học viên là người Hoa. Tôi cũng có bà là người Hoa. Bà thường đưa tôi đi học Pháp với các học viên Trung Quốc, tôi thực sự thích môi trường này và cảm thấy đó là một gia đình lớn.
Vài năm sau, bà không được cấp thị thực cư trú ở Nga, nên buộc phải tới nước khác nơi bà được cấp tỵ nạn. Thời điểm đó mẹ tôi đã ngừng tu luyện và trở nên chán nản, làm việc nhà và chăm sóc em trai tôi đối với mẹ thật khó khăn.
Một ngày nọ khi tới trường mẫu giáo đón em, tôi bật khóc. Tôi nhận ra rằng giờ đây tất cả trách nhiệm gia đình sẽ dồn sang tôi, và tôi chưa sẵn sàng đón nhận điều đó. Sau đó tôi nhận ra rằng mình đã tới một bước ngoặt trong tu luyện. Đây là lúc vận dụng tất cả những hiểu biết và trí huệ mà tôi đã học được trong những năm qua. Đây là lúc để thực hành, để dựa vào chính mình chứ không dựa vào ai khác. Suy nghĩ này đã trở thành nghị lực tăng cường ý chí của tôi.
Một thử thách nữa đối với tôi là việc mẹ ngăn cản tôi tu luyện, thậm chí không muốn tôi tới điểm luyện công. Nhưng tôi quả quyết với mẹ rằng mình không muốn ngừng tu, vì Pháp Luân Đại Pháp đã đem lại cho tôi nhiều lợi ích đến vậy và tôi băn khoăn tự hỏi làm sao mẹ có thể nói những điều như vậy. Tôi nhận ra rằng mình nên vững tin vào Sư phụ và Pháp, cho dù có xảy ra bất kể chuyện gì.
Đêm đó, tôi mơ thấy cha, mẹ kéo tay tôi theo hai hướng ngược nhau, mẹ ngăn cản tôi tu luyện, còn cha bảo tôi đi nhà thờ. Tôi thức dậy mồ hôi đầm đìa, toàn thân run rẩy. Sau đó tôi quyết định ngồi phát chính niệm bài trừ nhân tố tà ác đang can nhiễu mình. Mọi thứ đã qua đi trong vòng 10 phút như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Tu luyện thật tốt trong một môi trường mới
Khi hoàn cảnh gia đình khá lên, mẹ tôi bắt đầu cảm thấy khỏe hơn, tôi quyết định thu xếp cuộc sống riêng của mình. Vì tôi đã gánh vác nhiều trách nhiệm trong gia đình trong một thời gian dài, tôi nghĩ đã đến lúc để sống độc lập.
Tôi đã nghĩ rằng mọi việc sẽ dễ dàng hơn, nhưng sau đó tôi nhận ra rằng thay vì vui mừng đón nhận khó khăn và khổ nạn, tôi bắt đầu nghĩ rằng có thể rũ bỏ rắc rối. Thực tế, tôi đã nhầm lẫn nghiêm trọng.
Tôi kết hôn với một học viên từ thành phố khác. Tôi rất hạnh phúc, và nghĩ rằng mình đã có thể bắt đầu một cuộc sống mới. Nhưng vì tâm tôi không chính, cuộc sống của tôi còn trở nên khó khăn hơn.
Tôi có nhiều mâu thuẫn với chồng và chúng tôi thường xuyên cãi vã. Thiếu từ bi và kiên nhẫn, tôi không thể nhường nhịn chồng mình, tôi nghĩ về anh ấy với quan niệm người thường rằng hành động của anh thật sai trái và tôi không bao giờ hướng nội. Do không ai trong chúng tôi từ bi với ai, chúng tôi không ngừng chỉ trích nhau và nói những lời gây tổn thương nhau. Tất cả những việc này trở thành một quả núi lớn dường như không gì lay chuyển nổi.
Vì tôi không còn xem xét mọi việc từ Pháp, mọi chuyện trong cuộc sống trở nên rối bời. Tôi không thể tìm được việc trong một thời gian dài, và khi tôi tìm được việc, thì lại là việc ngắn hạn và cho thu nhập thấp. Sức khỏe của tôi cũng rất tệ, và mọi thứ trở nên rất khó khăn.
Sau đó tôi đã xoay xở được một công việc khác, nhưng rất bận vào cuối tuần khi chúng tôi có buổi học Pháp nhóm và các hoạt động. Vì vậy, tôi bị tách ra khỏi nhóm và bắt đầu cảm thấy tâm thật cay đắng. Tôi phải giữ công việc vì gia đình cần có thu nhập và không dễ tìm một công việc khác.
Tôi dành thời gian rỗi để làm ba việc, nhưng thực sự vẫn nhớ môi trường tu luyện nhóm của mình. Tôi trở nên tật đố với chồng, bởi vì anh có nhiều thời gian tham gia vào hạng mục và học Pháp nhóm. Tâm bất mãn và oán hận tràn ngập tâm tôi đến nỗi tôi không thể nghĩ được bất cứ điều gì kể cả học Pháp, tôi không ngộ được gì và không thể đề cao được tầng thứ.
Tôi gọi một học viên và kể với cô ấy về tình hình của mình, nói rằng tôi cảm thấy như thể mình đang trượt ra khỏi Đại Pháp và không có sức để bước tiếp. Cô ấy nói rằng tôi cần phải suy nghĩ về sứ mệnh của mình, học Pháp với tâm thuần tịnh, nghĩ về tình trạng của mình và hướng nội. Cô hứa sẽ giúp tôi.
Tôi vô cùng mong muốn có thể nhanh chóng đề cao, nhưng khi gặp phải một khảo nghiệm tôi lại không thể vượt qua. Một ngày, vừa về đến nhà, tôi đã cãi vã với chồng, và tôi lại không thể chịu đựng mà giữ im lặng, trái lại, tôi thậm chí còn cãi lý hơn, và khăng khăng quan điểm của mình. Chồng tôi vô cùng tức giận.
Ngày hôm sau thức dậy vào buổi sáng, tôi nhận ra rằng không thể tiếp tục như vậy được. Tôi đã không hành xử như một học viên Pháp Luân Đại Pháp, và đối với tôi, việc thay đổi từ trong tâm là rất quan trọng.
Tôi đặt ra mục tiêu thay đổi bản thân từ căn bản và kiểm soát mọi suy nghĩ và hành động của mình, phát triển tâm kiên nhẫn và từ bi. Tôi buông bỏ tâm oán hận và cố gắng hiểu chồng mình hơn.Tôi quyết định sẽ làm tất cả những gì có thể và sử dụng mọi cơ hội để tu luyện. Đi từ nhà đến chỗ làm mất hơn 2 tiếng nên tôi dành thời gian đó để học Pháp.
Ngay khi tôi tiến bước và bắt đầu thay đổi chính mình, tình hình có chuyển biến ngay lập tức. Mối quan hệ giữa hai vợ chồng tôi bắt đầu cải thiện. Giám đốc giao cho tôi đảm nhận một vị trí mới, và tôi đi làm theo đúng lịch làm việc tiêu chuẩn với 2 ngày nghỉ. Vị trí mới của tôi cần nhiều kỹ năng mới mà tôi phải học từ đầu, nhưng tôi đã học được tất cả mọi thứ rất nhanh và giờ vẫn làm việc ở đó.
Công việc của tôi cũng là một môi trường mới mà Sư phụ an bài để tôi đề cao. Khi văn phòng của chúng tôi cơ cấu lại, các phòng ban phải liên hệ với nhau, và tôi đã làm việc với nhân viên mà không ai muốn làm việc cùng. Cô dành nhiều thời gian nói chuyện rất to trên điện thoại về những vấn đề không liên quan tới công việc, sau đó rời khỏi văn phòng, bỏ lại công việc cho tôi làm nốt.
Cách cư xử của cô ấy khiến tôi rất bực mình, và tôi đã thể hiện thái độ không hài lòng với cô ấy, cố gắng giải thích làm thế là sai, nhưng cô ấy trở nên phẫn nộ hơn. Sau đó tôi nhận ra rằng mình phải đối xử tốt với cô ấy, chỉ như vậy thái độ của cô mới thay đổi. Tôi không còn giận, và khi cô ra về tôi nhận điện thoại cho cô mà không phàn nàn, thậm chí còn giúp cô giải quyết công việc. Mối quan hệ của chúng tôi sớm được cải thiện.
Giúp người Trung Quốc hiểu chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp
Do lớn lên trong một môi trường của người Hoa, tôi đã học nói tiếng Trung. Tôi ngộ ra rằng mình được Đại Pháp ban cho khả năng này. Khi còn nhỏ, tôi đã ra ngoài phát tờ rơi tiếng Trung. Tình hình rất căng thẳng vào những năm 2000-2001, và nhiều người Hoa tin vào những lời dối trá của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) không muốn nhận tài liệu của chúng tôi. Họ đã xé tờ rơi và phá hủy đĩa giảng chân tướng với ánh mắt thù hận, sau đó ném xuống đất. Nhìn thấy vẻ mặt dữ tợn của họ, tôi có chút sợ hãi, nhưng biết rằng mình đang làm điều chân chính, và rằng họ cần có thời gian để hiểu.
Các học viên người Nga bắt đầu xuất bản tờ báo Đại Kỷ Nguyên tại Trung Quốc vào năm 2002, và điều này đã trở thành một công cụ tuyệt vời để giảng chân tướng. Cuối tuần tôi ra ngoài cùng với một học viên để phát báo ở các siêu thị lớn nơi có nhiều người Hoa làm việc. Chúng tôi chỉ có 2 người mà có hơn 500 tờ báo nên đến với từng người rất mất thời gian.
Tôi đã vượt qua nhiều thứ như sự mỏi mệt, sợ lạnh, sợ nóng, tâm lo sợ và nhiều tâm khác. Khi tâm người thường của chúng tôi mạnh, người Trung Quốc không muốn lấy tài liệu và đuổi chúng tôi đi. Khi đó chúng tôi dừng lại, phát chính niệm rồi lại tiếp tục phát, dứt bỏ sạch những niệm bất hảo.
Vì các học viên kiên trì phát tài liệu giảng chân tướng, nhiều người Trung Quốc tại Nga thay đổi thái độ của mình đối với Đại Pháp.
Tiếng Trung của tôi cũng được cải thiện. Trước đây tôi ngại không dám nói, rồi sau đó tôi trở nên vững vàng và tự tin. Khi có người hỏi tôi học tiếng Trung ở đâu mà nói tốt vậy, tôi trả lời rằng bà tôi là người Trung Quốc và bà tập Pháp Luân Đại Pháp. Nhiều người đã bị sốc khi nghe điều này. Họ đã thay đổi thái độ và dần dần còn trở thành bạn bè qua việc thường xuyên giao tiếp và đọc tài liệu. Thời gian trôi đi, số lượng học viên tham gia hạng mục tăng lên, và chúng tôi có thể tiếp cận được với ngày càng nhiều người Trung Quốc.
Có lần, đột nhiên tôi xuất hiện các triệu chứng bệnh thủy đậu một vài ngày trước khi đến dịp phát tài liệu. Nhiều mụn nước nhỏ xuất hiện đầy cơ thể và tôi không thể ngủ được vì đầu tôi cũng đầy những nốt phổng rộp. Tôi cũng bị sốt cao.
Chỉ còn một ngày nữa là đến ngày đi phát tài liệu và tôi không biết phải làm gì, có nên đi hay không. Tôi lo ngại rằng diện mạo của tôi sẽ đem đến ấn tượng xấu. Tôi vẫn quyết định rằng chúng tôi nên đi, vì không có gì có thể cản tôi thực hiện việc cứu người.
Khi tôi mới bắt đầu phát tài liệu, tôi gặp một người quen người Hoa rất vui mừng khi nhận được số báo mới nhất. Ông nhìn tôi và nói rằng hôm nay trông tôi thật phong độ, tôi đã bị sốc và nghĩ rằng ông ấy đang đùa, nhưng ông ấy nói khá nghiêm túc. Khi tôi chỉ các mụn nước đỏ trên mặt mình, ông nói rằng ông không thấy gì cả. Lập tức tôi nhận ra ông đang nói với mình rằng bất chấp tình trạng đó, tôi vẫn ra ngoài để cứu người, tôi không nên nghĩ gì đến những mụn nước đó.
Ngày hôm đó, trong suốt quá trình phát tài liệu, không một người Hoa nào nói gì về diện mạo của tôi, mà tất cả họ đều rất vui khi nhìn thấy tôi. Qua sự việc này, tôi đã có thể ngộ sâu sắc về việc giữ chính niệm vào mọi lúc và phủ nhận an bài của cựu thế lực quan trọng như thế nào.
Sự việc lần thứ hai tương tự như vậy xảy ra vào trước kỳ ra báo tiếp theo. Thức dậy vào buổi sáng, tôi bắt đầu chuẩn bị sẵn sàng, nhưng khi nhìn vào gương tôi nhận thấy rằng có điều gì đó không ổn trên mặt. Nhìn gần hơn, tôi thấy có một cục u như một quả mận to sưng lên bên dưới mắt phải. Thật không may, tôi đã không phát hết báo ngày hôm đó. Nhưng vì chúng tôi phải đến một siêu thị khác vào ngày hôm sau, tôi quyết định chắc chắn rằng ngày mai mình sẽ đi.
Hai vợ chồng tôi ở nhà và quyết định phát chính niệm mỗi giờ để bài trừ can nhiễu. Tôi minh bạch rõ ràng rằng có sự can nhiễu cố gắng cản tôi ra ngoài phát báo. Giữa khoảng thời gian đó, tôi cũng học Pháp và giữ chính niệm. Chỗ sưng xẹp xuống vào sáng hôm sau và chúng tôi vui vẻ tới siêu thị.
Trong những năm qua, chúng tôi kiên trì đi ra ngoài phát báo và tài liệu khác cho người Hoa. Tình thế đã thay đổi rất lớn. Bây giờ, nhiều người Hoa không chỉ vui vẻ nhận tài liệu của chúng tôi, mà còn nói chuyện với người khác về cuộc bức hại. Một số người đã thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới.
Trong suốt quá trình, chúng tôi đã gặp rất nhiều người Trung Quốc; và bất kể trước đây họ nói năng hay hành động thế nào, chúng tôi đều nhận thấy họ thật đặc biệt và giảng chân tướng cho họ là rất quan trọng.
Một ngày nọ, hai vợ chồng tôi phát một tờ báo cho một người đàn ông Trung Quốc. Ông lật qua rồi nói: “Nói láo.” Tôi bắt đầu nói chuyện với ông ấy bằng tiếng Trung và cứ tiếp tục nói. Tôi nói với ông về Pháp Luân Đại Pháp và hứa sẽ mang một DVD về vụ tự thiêu dàn dựng tại quảng trường Thiên An Môn vào lần sau.
Lần sau, nhìn thấy tôi, ông nói: “Ở Trung Quốc, tôi thấy rất nhiều áp phích và tờ rơi về Pháp Luân Đại Pháp. Tôi thấy chúng trên cửa và trong giỏ xe đạp, nhưng không bao giờ dám nhìn chúng. Hiện tại tôi đang làm việc tại Nga, và ở đây các vị lại phát tài liệu cho tôi.” Ông rất ngạc nhiên khi ngay cả ở đây, tại Nga này, cũng có người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Từ lời nói của ông tôi nhận ra những nỗ lực của các học viên ở Trung Quốc và trên thế giới quan trọng nhường nào.
Chúng tôi vẫn giữ quan hệ thân mật với nhiều người Hoa. Chúng tôi chúc mừng họ vào những dịp khác nhau, tặng quà, giúp họ khi họ cần. Tôi thậm chí còn dạy họ tiếng Nga. Những nỗ lực của chúng tôi đã có một tác động tốt, đặc biệt khi họ khó chấp nhận sự thật. Tôi chân thành nói với họ về cuộc bức hại ở Trung Quốc và những lợi ích tôi nhận được thông qua tu luyện.
Có một người đàn ông Trung Quốc không muốn nhận tài liệu, nhưng mỗi lần ông đi ngang qua tôi, tôi chào và hỏi thăm ông. Một năm sau, ông đã hỏi xin các tờ báo. Bây giờ chúng tôi là bạn tốt và ông thường xuyên lấy báo cho mình và bạn bè.
Một số người Trung Quốc hiểu chân tướng rất biết ơn những nỗ lực của chúng tôi. Họ tặng quà, đồ ăn và trà cho chúng tôi, bảo chúng tôi ở lại nói chuyện. Một mùa đông nọ, trước khi phát tài liệu, tôi bị đánh mất găng tay, và ngoài trời thời tiết lạnh giá, lúc đầu, tôi thấy nản nhưng sau đó quên mất chuyện đó.
Sau khoảng nửa giờ, tôi gặp một người bạn Trung Quốc và tặng ông một tờ báo mới. Ông thấy tôi không đeo găng tay, và nói: “Hôm nay rất lạnh, mà găng tay của chị đâu?” Tôi nói rằng tôi đã đánh mất, nhưng đừng lo, tôi sẽ sớm trở về nhà. Ông bảo tôi đợi, và rời đi. Ông trở lại với đôi găng tay mới sau một vài phút.Tôi cảm thấy nhận thì không thoải mái nên từ chối một lúc lâu. Nhưng ông không muốn nghe tôi và bảo tôi nhận nó như một biểu hiện của lòng biết ơn.
Chúng tôi cũng phát báo cho công nhân xây dựng khi họ làm xong việc. Ngay sau khi họ nhìn thấy chúng tôi, một số người chạy tới, và bắt tay. Họ chân thành cảm ơn. Một số người nói: “Cảm ơn chị, chúng tôi biết rằng việc này không dễ dàng đối với chị.” Và họ hô lớn khi chúng tôi rời đi: “Pháp Luân Đại Pháp Hảo” (Pháp Luân Đại Pháp là tốt).
Một người Hoa đã lấy báo và nói: “Tuyệt vời, các vị đang làm một việc xuất sắc.“ Nhưng cũng có một nhóm người Trung Quốc không muốn đọc tài liệu.
Tôi ngộ ra rằng Sư phụ khích lệ và truyền cảm hứng cho chúng tôi qua lời của những người này. Và nhóm thứ hai này gợi ý rằng chúng ta không có nhiều thời gian, và chúng ta cần phải tìm cách cho họ một cơ hội để thức tỉnh.
Lời Kết
Pháp Luân Đại Pháp đã cho tôi một cuộc đời thứ hai, một cuộc đời đích thực, cấp cho tôi trí huệ và rất nhiều năng lực. Tôi sẽ vận dụng tất cả điều này để tu luyện và làm ba việc tốt hơn.
Xin vui lòng từ bi chỉ ra những điều không phù hợp.
Con xin cảm tạ Sư phụ! Cảm ơn các bạn đồng tu!
(Trình bày tại Pháp hội chia sẻ kinh nghiệm tu luyện tại châu Âu 2014)
Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2014/10/29/俄罗斯弟子用中文给大陆人讲真相-299522.html
Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2014/10/31/146630.html
Đăng ngày 26-11-2014: Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.