Bài viết của học viên ở Sydney

[MINH HUỆ 08-10-2014] Con xin kính chào Sư phụ tôn kính! Chào các bạn đồng tu! Khi tôi còn ở Trung Quốc, những người thân của tôi đã dùng điện thoại di động để thông báo cho mọi người về Pháp Luân Công và cuộc đàn áp. Ngay khi tôi cùng mẹ tới Úc, chúng tôi đã quyết định tham gia hạng mục. Vì chúng tôi đã quen với việc sử dụng điện thoại di động, chúng tôi không lưỡng lự mà quyết định tham gia hạng mục giảng chân tướng của trung tâm RTC.

Tuy nhiên, ngay khi bắt đầu, tôi đã vấp phải nhiều khó khăn. Mặc dù tôi đã nói mình sẽ gọi điện, nhưng tôi đã không thể đột phá. Tôi không cảm thấy gấp gáp mặc dù thấy mẹ mình đề cao hàng ngày thông qua hạng mục.

Các học viên ở trung tâm RTC khích lệ tôi tham gia gọi điện thoại. Cuối cùng, tôi đã gọi cú điện thoại đầu tiên, nhưng khi nghe tiếng chuông đầu tiên, nhiều chấp trước phức tạp đã đổ dồn lên tâm trí tôi. Người ở đầu dây bên kia có vẻ rất quan tâm tới những gì tôi phải nói. Điều đó khiến tôi rất tự tin. Tâm trí tôi dần trở nên sáng suốt. Tôi nói một lúc rồi hỏi người đó: “Tình hình có đúng như tôi vừa nói không?” Anh ấy đã đáp lại rằng điều tôi vừa nói là đúng.

Trong suốt khoảng thời gian đó, sau khi tan học vào thứ Bảy và Chủ nhật, tôi đến trung tâm và tham gia cùng các học viên gọi điện thoại. Tôi cũng tìm cách vượt qua các chấp trước sợ hãi tại trường. Tôi có thể kêu gọi các giáo viên ký thỉnh nguyện kêu gọi chấm dứt tội ác mổ cướp nội tạng của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và cũng tặng họ đĩa Thần Vận. Họ rất vui khi ký. Được Sư phụ giúp đỡ, tiếng Anh của tôi đã đột phá và con đường tu luyện của tôi cũng trở nên vững vàng.

Lấy được sự tự tin

Tôi đã gọi điện giảng chân tướng được một khoảng thời gian trước khi tôi tham gia đội gọi điện thoại của Trung tâm Giải cứu Toàn cầu, đội chuyên gọi điện thoại cho những người tham gia vào cuộc bức hại. Tôi đã từng gọi điện thoại đến cho giám đốc của Sở Giáo dục. Sau khi người bên kia đầu dây nhấc máy, tôi tự giới thiệu bản thân và nói cho ông lý do tôi gọi điện, yêu cầu ông chấm dứt việc truyền bá những vu khống về Pháp Luân Công ở trường học. Ông ta lắng nghe một lúc, sau đó cúp máy.

Tôi tiếp tục gọi cho ông đến khi ông nhấc máy lại. Tôi nói với ông rằng Đại Pháp đã được người dân ở hơn 100 quốc gia trên khắp thế giới tập luyện, tuy nhiên, Trung Quốc là quốc gia duy nhất ngăn cấm môn tập. Tôi cũng nói với ông rằng ở Đài Loan có hàng trăm nghìn người tu luyện. Tôi giải thích rằng Đại Pháp dạy mọi người tu tâm mình, rằng nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp đã được trao tặng hơn 3.000 bằng khen, giải thưởng và các thư công nhận.

Ông ta lặng lẽ lắng nghe. Tôi giải thích thêm rằng vụ tự thiêu tại Quảng trường Thiên An Môn là bịa đặt và đã được dàn dựng, rằng toàn bộ vụ việc rất đáng nghi. Tôi cũng chỉ ra cho ông rằng trong lịch sử, những kẻ bức hại những người có đức tin đều không có kết cục tốt. Tôi cũng đưa ra dẫn chứng về sự sụp đổ của Đế chế La Ma, đế chế đã bị hủy diệt sau khi bức hại các tín đồ Cơ Đốc.

Tôi cũng khuyên ông rằng, với vai trò là lãnh đạo của Sở Giáo dục, ông nên giáo dục các sinh viên bằng những thông tin trung thực và chính xác. Sau khi lắng nghe, ông nói rằng ông đồng ý với những gì tôi nói. Tôi nói với ông rằng ông thật có thiện tâm khi có thể lắng nghe chân tướng. Tôi cũng nói rằng Thần Phật sẽ không bỏ rơi ông. Cuối cùng, tôi nói rằng tôi hy vọng ông sẽ đưa ra lựa chọn đúng đắn.

Tôi cũng thường xuyên gọi tới Phòng 610, nhà tù, các trại lao động, trung tâm tẩy não và các cơ quan khác đã bức hại các học viên. Một cảnh sát nói với tôi rằng họ làm việc này chỉ vì đó là một phần công việc của họ và là vì tiền. Tôi nói với anh rằng anh không cần làm trái với lương tâm của mình để kiếm sống. Tôi cho anh dẫn chứng về những người đã bị quả báo sau khi bức hại các học viên. Tôi cũng giải thích rằng những người lính Đông Đức mà đã giết người dân tại bức tường Berlin đã không thể dùng lý lẽ rằng họ chỉ “thực thi mệnh lệnh” để biện hộ cho bản thân khi bị xét xử. Người cảnh sát đã chấp nhận những gì tôi nói với anh.

Nhiều người đã có thể hiểu, tuy nhiên, cũng có những người từ chối lắng nghe. Trong suốt quá trình gọi điện, tôi cũng gặp phải những người chửi mắng và quát nạt tôi.

Tâm tranh đấu nổi lên

Tâm tranh đấu của tôi sẽ bùng lên khi tôi nói chuyện với những người này. Nhưng tôi bắt đầu cảm thấy thương xót cho họ sau khi nói chuyện với một số người. Các đồng tu nói với tôi rằng nếu có người chửi mắng tôi kịch liệt, tôi nên nói với họ rằng cuộc điện thoại đang được ghi âm lại và có thể được sử dụng để chống lại họ.

Một vài ngày sau, tôi gặp một cảnh sát khác. Anh ta chửi mắng tôi trong suốt cuộc gọi. Lúc đầu tôi bị dao động. Tôi tiếp tục giảng chân tướng cho anh ta. Nhưng sau khi anh ta liên tục chửi mắng tôi hơn 20 phút, tôi nghĩ như vậy là không đúng. Tôi đã quyết định nói cho anh ta biết rằng cuộc gọi đang được ghi lại. Anh ta tiếp tục chửi mắng tôi. Sau đó tôi đã bật lại một vài đoạn ghi âm cho anh ta nghe. Anh ta nói với những người xung quanh cũng đang lắng nghe rằng tôi đã ghi âm lại cuộc gọi rồi cúp máy.

Tôi không cảm thấy thoải mái sau cuộc gọi đó. Tôi hướng nội và nhận ra rằng mình có chấp trước muốn dùng lý lẽ của bản thân để đánh bại người khác. Tôi không thoải mái vì có tâm tranh đấu, tôi không thoải mái với kết quả và tôi bị chấp trước vào việc bảo vệ bản thân.

Trong tu luyện hàng ngày, tôi đã gặp phải những khảo nghiệm tâm tính lớn nhỏ cản trở tiến độ của tôi trong việc cứu người và tu luyện bản thân. Những cám dỗ trong xã hội chắc chắn sẽ khiến tôi phân tâm khỏi tu luyện và kéo tôi xuống khi tôi không chú ý.

Tâm tu luyện của tôi tự nhiên trở nên yếu đi khi tôi chú ý tới các khía cạnh khác trong cuộc sống. Khi đã trưởng thành hơn, tôi quan sát những bạn bè của mình theo đuổi những phong cách sống mà họ muốn. Có người vào đại học, có người muốn tìm bạn gái, có người lại bắt đầu đi làm, số khác lại đang bị sa lầy vào giữa những quan hệ cá nhân. Một số bạn mà gia đình có điều kiện lại lãng phí thời gian của họ. Tôi đã bị mất phương hướng một thời gian dài. Tôi bắt đầu tự hỏi bản thân: Liệu mình có thể đạt tiêu chuẩn viên mãn không? Mình có thể thể hiện mình là xuất sắc trong xã hội người thường không? Liệu mình có kết thúc mà chẳng đạt được gì không? Mình có quá nhiều chấp trước! Nếu mình không tu tốt, làm một người thường cũng thất bại nữa, mình sẽ làm gì đây?

Tôi liên tục tự hỏi mình những câu hỏi này. Kỳ thi vào đại học của tôi đang đến gần và các kết quả của tôi không tốt như những gì mà một người tu luyện mong đợi, vì vậy, tôi không biết mình sẽ có thể vào đại học được hay không. Tôi không biết mình đang tìm kiếm gì ở tương lai. Vì tôi đang đối mặt với quá nhiều cám dỗ trong xã hội người thường và không thể buông bỏ chấp trước, tôi không biết làm thế nào để tu luyện nữa. Tôi nhận ra rằng đó là can nhiễu của cựu thế lực. Chúng buộc tôi phải lựa chọn giữa tu luyện hay sống cuộc sống như một người bình thường.

Mắc kẹt trong những chấp trước

Can nhiễu lần đó đã khiến tôi cảm thấy bồn chồn và lo lắng. Tôi đã đánh mất sự tự tin của mình. Tôi tiếp tục nghĩ rằng dù có làm gì thì tôi cũng sẽ không làm tốt được. Vì vậy tôi cảm thấy mình không thể tu luyện tốt hoặc thậm chí còn tương đương với người thường. Tất cả các chấp trước của tôi lập tức nảy sinh.

Tôi cảm thấy mình bị mắc kẹt trong rất nhiều các chấp trước. Tôi luôn muốn ra ngoài chơi điện tử cùng các bạn trong lớp. Tôi thậm chí còn muốn tìm bạn gái. Tôi muốn làm những thứ giúp tôi cảm thấy thoải mái. Tuy nhiên, ngay khi rời xa Pháp, tôi cảm thấy mê mờ. Cảm giác bị đắm chìm trong thất tình lục dục của người thường thật khủng khiếp.

Có một sự xung đột mạnh mẽ trong tâm tôi. Chính niệm của tôi lúc mạnh lúc yếu. Tôi ghét bản thân vì đã không làm tốt. Cho dù tu luyện và cuộc sống của tôi không cân bằng, tôi vẫn không thể buông bỏ chấp trước của người thường. Tôi thậm chí còn bị suy sụp vì điều này. Tôi đã khóc vì tôi đã không làm tốt. Tôi cũng khóc vì tôi không thể buông bỏ được chấp trước của mình.

Sau một vài tuần cảm thấy mất phương hướng, tôi quyết định rằng điều này không được tiếp diễn nữa. Tôi quyết tâm học Pháp sau khi tan học. Tôi sẽ phát chính niệm bất khi nào có thời gian. Lúc đầu tôi không thể tĩnh tâm. Các chấp trước sẽ nổi lên khi tôi nghĩ về việc học Pháp. Tuy nhiên, tôi đã không bỏ cuộc và tiếp tục học.

Vài tuần sau, đến lượt tôi tổ chức cho đội gọi điện thoại Giải cứu Toàn cầu Sydney. Tôi chần chừ không gọi điện một lúc. Tôi tự nghĩ mình cần làm tốt việc tổ chức đội gọi điện thoại. Tôi không thể để trạng thái tu luyện của mình cản trở các đồng tu cứu người. Học Pháp một lúc và phát chính niệm sẽ giúp ích cho tôi phần nào. Tâm tôi lập tức trở nên tĩnh lặng sau khi vào phòng gọi điện thoại. Những tư tưởng can nhiễu biến mất. Sự thay đổi đột ngột này đã khiến tôi rất ngạc nhiên. Sau khi gọi điện, tôi cảm thấy tâm nhẹ nhàng và minh bạch hơn nhiều.

Đột phá các chấp trước

Tôi cũng dần có chính niệm. Tôi tự nhủ: Mình là một người tu luyện. Khi các chấp trước nổi lên, mình có cần thanh trừ chúng không? Nếu mình tu luyện tốt thì mình còn sợ không học tốt không? Hơn nữa, từ góc độ của người tu luyện và vào độ tuổi này, tìm bạn gái sẽ không phải là một lựa chọn khôn ngoan. Tôi nên làm những gì tôi cần làm. Mọi thứ sẽ tự nhiên sẽ cải thiện nếu tôi kiên định tu luyện bản thân mình. Tôi cảm thấy hạnh phúc! Tôi đã tìm ra cách đột phá! Từ đó trở đi, các chấp trước khác vẫn xuất hiện, tuy nhiên, chúng yếu hơn nhiều.

Khi bước trên con đường tu luyện của mình, tôi gặp lúc thăng lúc trầm, chính niệm của tôi lúc mạnh lúc yếu. Tôi thừa nhận mình có nhiều chấp trước mà không nên có ở tuổi này. Những chấp trước này khiến tôi trượt ngã vài lần. Tuy nhiên, mỗi lần khi chấp trước của tôi quá mạnh hoặc khi tôi mất tự tin trong tu luyện và vào bản thân, Sư phụ đã sử dụng rất nhiều cách để thức tỉnh tôi. Sư phụ giúp tôi có thêm chính niệm và gia trì cho tôi. Mỗi lần nghĩ về điều này, tôi lại khóc và cảm thấy biết ơn Sư tôn.

Tôi rất biết ơn Sư phụ đã từ bi bảo hộ. Nếu không được Sư phụ bảo hộ, tôi có lẽ đã lún sâu trong tầng thứ của một người thường. Bây giờ, tôi đã tham gia hạng mục RTC được gần hai năm rưỡi. Tôi vẫn đang tu luyện bản thân khi gọi điện và trong cuộc sống hàng ngày. Tôi đã trừ bỏ được nhiều chấp trước. Thậm chí khi tôi lưỡng lự, tôi không bao giờ dừng nhấc điện thoại lên cứu người. Đó là vì miễn là tôi tôn trọng thệ nguyện của mình và tu tốt bản thân, tôi sẽ có thể loại bỏ bất cứ trạng thái tư tưởng bất hảo nào và tu luyện tốt.

Con xin cảm tạ Sư tôn đã bảo hộ và dẫn dắt con trên mỗi bước đường tu luyện.

Cảm tạ Sư tôn! Cảm ơn các bạn đồng tu!

(Bài chia sẻ tại Pháp hội chia sẻ kinh nghiệm tu luyện Pháp Luân Đại Pháp Úc 2014)


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2014/10/8/298697.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2014/10/15/146395.html

Đăng ngày 08-11-2014; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share