Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Úc

[MINH HUỆ 08-10-2014] Kính chào Sư phụ tôn kính! Chào các bạn đồng tu! Tôi là một đệ tử Đại Pháp 70 tuổi bắt đầu tu luyện từ năm 1996. Tôi muốn chia sẻ con đường tu luyện của mình với Sư phụ và các bạn đồng tu.

Kiên định theo tiến trình Chính Pháp trong việc cứu độ chúng sinh

Website Minh Huệ đăng tải bài “Ban biên tập: Lời dạy quan trọng” vào ngày 26 tháng 09 năm 2000. Trong bài viết, Sư phụ giảng: “Trong quá trình Chính Pháp, một ý nghĩ về Đại Pháp của một vị thần cũng quyết định liệu để vị đó tồn tại hay bị loại trừ. Những ai đắc Pháp có thể xem mọi sự theo cách nhìn người đời được hay không? Nếu một người đã đắc Pháp nhưng không thể đứng lên chứng thực Pháp, người ấy có còn là đồ đệ Đại Pháp? Dẫu kẻ đó có ‘kiên tâm học Pháp luyện công’ tại nhà đến đâu đi nữa, kẻ ấy đã bị ma quỷ kiềm chế và ‘ngộ’ theo đường tà.”

Tôi vẫn luôn giữ những lời này của Sư phụ trong tâm trí mình. Tự nhủ rằng mình cần phải kiên trì trong việc chứng thực Pháp, nếu không thì không thể tự xem mình là một đệ tử Đại Pháp. Kể từ đó, tôi đã kiên định thuận theo Chính Pháp, và làm tất cả những gì mà một đệ tử Đại Pháp cần làm.

Tôi đã tích cực trong việc giảng chân tướng, phân phát tài liệu, và gọi điện về Trung Quốc để phơi bày cuộc đàn áp kể từ khi đến Úc vào năm 2002. Tôi bắt đầu phân phát tài liệu Cửu Bình từ khi nó được xuất bản vào năm 2004. Khi phong trào thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt đầu vào năm 2005, tôi bắt đầu gọi điện cho bạn bè và gia đình, thuyết phục họ thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó. Sau đó tôi bắt đầu thực hiện các cuộc gọi cho những người Trung Quốc khác. Nắm bắt mọi cơ hội, tôi giảng chân tướng với chúng sinh có duyên khi đi dạo, đợi xe bus, hoặc ra ngoài ăn tối.

Sư phụ giảng:

“Từ một giác độ khác mà giảng, họ đã dám tới đây, thì chẳng phải là để chứng thực Chính Pháp và đặt hy vọng ký thác vào Chính Pháp lần này hay sao? Do vậy tôi nói rằng, chúng ta không được lạc mất họ, chúng ta cần phải cứu độ họ, hãy nghĩ cách để cứu họ! Dẫu rằng họ nhất thời hồ đồ, hoặc không thể nhận ra chân lý do một thời gian lâu bị văn hoá Đảng gây ra sự biến dị trong tư tưởng, và không thể nhận thức chân tướng, thì chúng ta vẫn cần nghĩ cách cứu họ.” (Giảng Pháp tại Pháp hội quốc tế Manhattan 2005)

Tôi tìm kiếm số điện thoại trực tuyến, khi mà không có sẵn số để gọi. Tôi đã thay đổi chữ số cuối cùng của tất cả các số điện thoại để tiếp cận nhiều người hơn nữa sau khi kết thúc cuộc gọi trước đó. Tôi tiếp tục sang một dãy số mới khi không thể thay đổi các số cuối được nữa.

Khi thực hiện các cuộc gọi, tôi cảm thấy có một khoảng cách giữa người được gọi với mình. Sau đó, tôi bắt đầu sử dụng thuật ngữ “chúng ta” thay vì “bạn”, nói rằng: “Chúng ta không nên liên kết với ĐCSTQ độc ác, bởi vì họ là tà ác và chúng ta tốt. Thiện và ác phải được phân biệt rõ ràng, và khi ĐCSTQ chịu nhận báo ứng, chúng ta sẽ không bị liên lụy.” Tôi thấy phương pháp liên lạc này dễ dàng và hiệu quả hơn trong việc thuyết phục mọi người thoái ĐCSTQ và đưa tôi gần với họ hơn. Tôi tiếp tục thực hiện gọi điện giảng chân tướng cho đến hôm nay, và trên con đường đi của mình, đã có rất nhiều trải nghiệm cảm động.

Giúp mọi người hiểu được sự tà ác của ĐCSTQ

Có ba lần, tôi có được liên lạc của các thành viên ĐCSTQ trong một cuộc họp. Điều này đã giúp tôi thuyết phục được hàng chục người thoái xuất cùng một lúc. Một lần, sau khi thuyết phục được năm thanh niên thoái ĐCSTQ, họ đã chọn họ của tôi để lấy bí danh của mình.

Tôi nhớ rất rõ một người đàn ông sau khi nhận được cuộc gọi của tôi, ông nói: “Tôi đã chờ chị trong một thời gian dài.” Tôi đã đưa ông ấy phần mềm phá vỡ phong tỏa internet, và ông ấy đã đồng ý thuyết phục gia đình mình cùng thoái ĐCSTQ. Một số người, khi trả lời cuộc gọi, thậm chí còn hô to: “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân – Thiện – Nhẫn hảo!”

Tuy nhiên, có một số trường hợp khác. Ví dụ, một người đàn ông đã chửi mắng tôi một cách thậm tệ, nhưng tôi vẫn không động tâm. Tôi gọi điện cho ông ấy vài lần và nói: “Tôi làm việc này là vì sự tốt đẹp cho ông”, và ông ấy trở thành một người hoàn toàn khác. Sau đó, ông đã thoái ĐCSTQ, và nhiều lần nói: “Xin lỗi. Cảm ơn chị.”

Kể từ khi Sư phụ đề cập đến tính cấp bách của việc cứu độ chúng sinh, tôi thấy rằng chỉ gọi điện thôi thì sẽ không đủ. Nếu Sư phụ đã cảm thấy tính cấp bách, thì tôi cũng nên như vậy. Tôi quyết định đi đến các điểm du lịch và giảng chân tướng trực tiếp.

Lúc đầu, tôi đi vào những ngày cuối tuần, nhưng sau khi chồng tôi đến Úc vào năm 2009, tôi đã giảng chân tướng tại các địa điểm du lịch hàng ngày.

Giảng chân tướng tại các điểm du lịch và giúp các hướng dẫn viên du lịch thoái ĐCSTQ

Với những chiếc ô tô đi và đến, và hàng trăm người qua lại, các điểm du lịch thực sự là nơi tuyệt vời để cứu độ chúng sinh. Ngay khi một chiếc xe bus đến, các học viên chào đón các hành khách, phân phát tài liệu, giảng chân tướng về môn tu luyện, và thuyết phục các nhóm hành khách thoái ĐCSTQ. Chúng tôi không dám lãng phí bất kỳ thời gian nào. Khi các du khách ở lại một vài điểm trong thời gian ngắn để chụp ảnh, chúng tôi phát chính niệm trong tâm và đồng thời giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp.

Một số người đã đồng ý thoái xuất ngay lập tức, và thậm chí cả gia đình họ đều thoái. Một vài người hô “Pháp Luân Đại Pháp hảo!” sau khi thoái ĐCSTQ, Một số khác thì giơ ngón cái [thể hiện sự ủng hộ] và nói: “Các bạn đã làm việc thật vất vả.” Tôi thực sự hạnh phúc cho tất cả các chúng sinh đã được cứu, và càng làm, tôi càng thấy mình tràn đầy năng lượng hơn.

Chúng tôi cũng giảng chân tướng cho các hướng dẫn viên du lịch. Tôi đã thuyết phục được một số người thoái khỏi ĐCSTQ. Cứu những hướng dẫn viên này là rất quan trọng, vì họ có thể ảnh hưởng đến những khách du lịch. Tôi thấy rằng những hướng dẫn viên mà thoái Đảng đã giúp các du khách khác cũng thoái xuất.

Một lần, khi tôi thuyết phục hai du khách thoái Đảng, họ không dám đưa ra nhận xét nào. Hướng dẫn viên du lịch của họ đứng bên cạnh và nói: “Hãy thoái đi. Tôi cũng đã thoái xuất rồi đấy.” Sau đó, hai du khách đã vui vẻ thoái khỏi ĐCSTQ.

Một hướng dẫn viên lúc đầu có vẻ rất hung dữ. Sau khi xuống xe buýt, ông ta giữ cờ Đảng trong tay, trưng ra huy hiệu Đảng trước ngực, và thậm chí còn hát một bài hát của Đảng.

Vì ông ấy cũng đến từ Bắc Kinh cùng quê với tôi, tôi đã cố gắng để tiếp cận ông ấy hơn. Nhưng ông ấy không lắng nghe, và tích cực ngăn các du khách nhận tài liệu từ chúng tôi. Ông ấy rất mưu mô, nhưng tôi phớt lờ hành xử của ông ấy, tiếp tục chào hỏi và giảng chân tướng mỗi khi gặp.

Một hôm, bỗng nhiên tôi nghe thấy ai đó hét to: “Hãy cho tôi một tờ tài liệu!” Người hướng dẫn viên kể trên đang thò đầu ra khỏi xe. Tôi nhanh chóng chạy tới, đưa cho ông ấy tài liệu và nói: “Đừng chậm trễ, hãy thoái Đảng.” Ông ấy trả lời: “Tôi chưa bao giờ vào Đảng.” Tôi nói: “Vậy thì, hãy thoái Đoàn và Đội.” Ông ấy gật đầu: “Chắc chắn rồi.”

Phải mất hai năm để ông ấy cuối cùng cũng được cứu! Tôi thực sự mừng cho ông. Bây giờ ông ấy không còn nói những điều xấu hay cầm cờ Đảng nữa, và ông cũng không cản trở việc giảng chân tướng của chúng tôi cho những khách du lịch nữa.

Đại Pháp triển hiện huyền năng khi chúng ta thực sự đề cao bản thân

Năm ngoái, tôi phải đối mặt với một số khổ nạn. Tuy nhiên, tôi đã phủ nhận can nhiễu và vượt qua khổ nạn nhờ sức mạnh của Đại Pháp. Sau tháng 06 năm 2013, tôi cảm thấy rất khó ngủ vào ban đêm, điều này làm tôi thiếu ngủ và khiến tôi thấy buồn ngủ cả ngày lẫn đêm. Giữ cho mắt mở cũng là cả một thử thách [với tôi].

Tôi bắt đầu học Pháp nhiều hơn, và tăng cường phát chính niệm. Sau khi vượt qua được cơn buồn ngủ, tôi bắt đầu ho, đau cổ họng và ngực. Sau một tháng chịu đựng, mọi việc thậm chí còn tồi tệ hơn.

Dạ dày tôi bắt đầu đau. Tôi không thể ăn bất kỳ đồ ăn nào, và cơn đau khiến tôi thức trắng cả đêm. Cảm giác ngon miệng cùng với thể lực tôi giảm sút. Ngay sau khi cơn đau đến, tôi đã mất hết sức lực của mình. Tôi cảm thấy ngạt thở, và cúi xuống cũng khó khăn. Cơn đau mãnh liệt khiến tôi cảm thấy khổ nạn này thật khó để vượt qua. Tôi đã gọi khẽ “Sư phụ” và nghĩ trong tâm: “Hãy nắm lấy tay Sư phụ thật chặt.”

Tôi biết rằng người tu luyện là không có bệnh. Tôi có Pháp Luân mạnh mẽ trong mình, và không bệnh nào dám tiếp cận tôi. Đây là can nhiễu của tà ác, và tôi không nên thừa nhận nó. Tôi đã học Pháp cả ngày lẫn đêm, hướng nội tìm bất kể chấp trước người thường nào có thể có. Tôi cũng luyện năm bài công pháp mỗi ngày. Tôi nghĩ: “Ngay cả nếu có chấp trước, tôi cũng không thừa nhận bất kỳ sự can nhiễu nào của tà ác. Tôi có Sư phụ bảo hộ và tôi sẽ chính lại bản thân mình dựa trên Pháp.”

Bị đau trong ba tuần, một buổi sáng thức dậy, tôi nhớ rằng Sư phụ yêu cầu các đệ tử Đại Pháp hãy buông bỏ những thứ của con thường để có thể đạt được những thứ của Thần. Chẳng phải quá trình chịu đựng đau đớn của tôi là một cách để thanh lọc những thứ thường nhân khỏi tôi sao? Từ ngày hôm đó trở đi, cơ thể tôi dần dần hồi phục. Tôi đã bị giảm cân, nhưng lại có một tinh thần phấn chấn.

Tôi chỉ ăn một chút trong ba tuần đó, và thậm chí đôi khi còn khó để nuốt chúng xuống. Nhưng tôi tràn đầy năng lượng, chân và bàn chân tôi không thấy mỏi. Khi bị ho, tôi không thể nói cho đến khi về đến nhà, nhưng tôi có thể nói tại các khu du lịch để giảng chân tướng và thuyết phục mọi người thoái ĐCSTQ. Tôi biết rằng Sư phụ đã ban cho tôi sức mạnh đó.

Ngay khi khổ nạn này qua thì cái khác lại đến. Một buổi sáng, tôi chạy đến ga tàu để tránh bị muộn. Khi băng qua đường, tôi bị trượt chân và ngã mạnh xuống. Suy nghĩ đầu tiên của tôi là: “Sư phụ, con vẫn ổn. Con phải nhanh chóng đứng dậy. Con cần phải bắt kịp một chuyến tàu.” Tôi từ từ đứng dậy, cố gắng đi tiếp trong khi dựa người vào tường. Khuỷu tay của tôi bị chảy máu, nhưng tôi giữ một niệm: “Điều này sẽ không ngăn được mình cứu người.” Cuối cùng tôi đã bắt được chuyến tàu tiếp theo bằng đôi chân khập khiễng của mình và giảng chân tướng tại điểm du lịch như bình thường.

Nhưng khi trở về nhà, tôi thấy rằng đầu gối bên phải của mình bị sưng lên, bàn chân trái thâm đen, và da hai chân đều tím tái. Thật khó để đi đến một điểm du lịch nằm trên núi vào ngày hôm sau. Nhưng tôi vẫn phải đi. Tôi tự nhủ: “Can nhiễu của tà ác không thể ngăn tôi cứu người. Nó càng cố can nhiễu, tôi càng cần phải đi.”

Mặc dù trải qua những khổ nạn về thân thể hết lần này lần khác, chính niệm và tín tâm vào Sư phụ và Đại Pháp đã giúp tôi vượt qua hết. Tôi không để chúng ngăn mình giảng chân tướng tại các khu du lịch. Trên thực tế, từ năm 2009 cho đến nay, tôi chưa bao giờ bỏ lỡ một ngày đi đến các khu du lịch để thuyết phục mọi người thoái ĐCSTQ.

Đối đãi việc học Pháp một cách nghiêm túc

Tôi luôn đối đãi việc học Pháp một cách nghiêm túc kể từ khi bắt đầu tu luyện. Là một đệ tử Đại Pháp thì cần phải học Pháp thường xuyên, học Pháp tốt, và sử dụng chính niệm để làm tốt ba việc. Tôi luyện năm bài công pháp sau khi thức dậy vào buổi sáng, sau đó đến các điểm du lịch. Tôi thực hiện gọi điện cho người Trung Quốc vào buổi chiều, nghe các bài giảng của Sư phụ trong lúc đi trên đường, và đọc sách Đại Pháp vào ban đêm. Mỗi ngày, tôi đều sử dụng tốt thời gian và làm phong phú cuộc sống của mình.

Chồng tôi đã hỗ trợ rất nhiều. Ông ấy đã chăm sóc tất cả mọi thứ, vì vậy tôi không phải lo lắng về bất cứ điều gì khác. Chúng tôi đã chuyển đến một nơi gần với đường giao thông nên việc đi đến các khu du lịch đã thuận tiện hơn nhiều.

Sự phối hợp là quan trọng nhất

Con đường tu luyện của mỗi đệ tử Đại Pháp đều đã được Sư phụ an bài. Sư phụ cung cấp cơ hội và tạo điều kiện thuận lợi cho tôi, vì vậy tôi có ước nguyện cứu độ nhiều chúng sinh hơn nữa.

Việc điều phối nhịp nhàng giữa các học viên là rất quan trọng tại các khu du lịch. Do đó, chúng tôi phối hợp với nhau rất tốt. Ngay khi có những khách du lịch đọc các thông tin trên bảng trưng bày, các học viên đang cầm biểu ngữ sẽ nói các bạn đồng tu khác đi thuyết phục khách du lịch thoái ĐCSTQ. Thông thường, nó tương đối dễ dàng để thuyết phục họ thoái Đảng. Nếu một người chưa thành công, một học viên khác sẽ thử một lần nữa, và một số người sẽ thoái.

Chúng tôi cũng chia sẻ thông tin để không bỏ lỡ bất kỳ chúng sinh có duyên nào, và để tránh trường hợp một người được yêu cầu thoái hai lần.

Thi thoảng, khi một học viên có khó chịu về thân thể, chúng tôi nói họ học Pháp nhiều hơn, và nhanh bước ra để cứu nhiều người hơn nữa. Nói chung, khi chúng ta phối hợp tốt, chúng ta có thể cứu độ được nhiều chúng sinh hơn nữa.

Sư phụ giảng:

“Cứu độ chúng sinh là ở vị trí số một, chính là cứu người cho nhiều, cứu nhiều người.”(Giảng Pháp tại Pháp hội quốc tế New York [2009])

Tôi biết rằng mỗi ngày chúng ta được ban cho là nhờ sự chịu đựng to lớn của Sư phụ. Chính Pháp đang tiến tới hồi kết, và thời gian là hữu hạn. Tôi phải nắm bắt thời gian để cứu được nhiều người hơn nữa, hoàn thành thệ ước tiền sử của mình và trở về nhà cùng với Sư phụ.

Con cảm tạ Sư phụ! Cảm ơn các bạn đồng tu! (Pháp hội chia sẻ kinh nghiệm tu luyện Pháp Luân Đại Pháp tại Úc năm 2014)


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2014/10/8/298694.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2014/10/18/146439.html

Đăng ngày 14-11-2014; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share