Bài viết của một học viên ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 08 – 07 – 2014] Vào mùa Đông năm 2013, khi tôi cùng một học viên khác đi ra ngoài để nói với người dân về Pháp Luân Công và cuộc bức hại thì có người gọi cảnh sát.

Một lúc sau, một xe cảnh sát xuất hiện, ba cảnh sát bước ra ngoài và tạo thành một vòng tròn bao vây tôi. Một cảnh sát bảo tôi đưa túi của tôi cho cậu ấy. Tôi từ chối và giữ chặt cái túi đựng tờ rơi thông tin và thẻ xe buýt của người cao tuổi. Họ đã xông vào giật cái túi ra khỏi tay tôi. Tôi từ chối cung cấp tên và địa chỉ của mình cho họ. Khi họ liên tục yêu cầu, tôi đã trả lời rằng: “Tôi là một học viên Pháp Luân Công.”

Một cảnh sát kéo tôi qua một bên và lịch sự nói: “Dì ơi, nếu dì là một học viên Pháp Luân Công, thông thường thì chúng tôi sẽ không tham gia vào việc này. Nhưng có người gọi cho chúng tôi để tố cáo dì.”

Sau đó người tố cáo tôi đến. Khi ông ta chưa kịp mở lời buộc tội tôi thì cảnh sát đã bảo ông rời đi. Những cảnh sát này nói: “Dì ơi, nơi này đông đúc quá, chúng ta đến nơi khác nói chuyện được không?”

Tôi có nên đi với họ không? Rõ ràng là họ muốn đưa tôi đến đồn cảnh sát. Nếu từ chối, tôi có thể lỡ mất cơ hội cứu họ. Vì vậy tôi bảo họ: “Được, đi nào.”

Khi chúng tôi đi vào một văn phòng lớn trong đồn cảnh sát, tôi nhận thấy tất cả các cảnh sát đang mỉm cười với mình. Một nữ cảnh sát nói: “Dì ơi, xin hãy đi vào trong cho ấm, ngoài trời lạnh lắm.”

Sau khi tôi ngồi xuống, cô ấy nói: “Xin hãy nói cho cháu nghe về Pháp Luân Công.”

Tôi nói với cô rằng Pháp Luân Công là một môn tu luyện cả tâm lẫn thân, và là một hệ thống cao tầng giúp đề cao đạo đức của con người. Tất cả những người tu luyện đều được hưởng lợi.

Cô ấy hỏi: “Cháu mắc một vài căn bệnh, cháu cũng có thể tu luyện chứ?” Tôi đáp: “Vâng, có thể.”

Tôi kể cho cô ấy về vụ tự thiêu giả ở Thiên An Môn, và nói với cô ấy rằng mục đích của vở kịch đó là để vu khống Pháp Luân Công. Tôi nói rằng con người không phải là tiến hóa từ khỉ, và chúng ta đến từ những tầng cao hơn của vũ trụ. Tôi cũng nói với các sĩ quan cảnh sát về ‘Phong trào thoái Đảng’ và động viên họ thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới của nó để có được một tương lai tươi sáng hơn.

Sau đó cả hai nữ cảnh sát đều đồng ý thoái ĐCSTQ bằng biệt danh mà tôi gợi ý.

Một người hỏi tôi: “Dì năm nay bao nhiêu tuổi?”

“Tôi gần 80 tuổi,” tôi đáp.

Mắt cô ấy sáng lên, và cô ấy nói: “Chà, cháu không thể tin được điều này. Từ dáng vẻ và phong thái mạnh mẽ của dì, cháu đoán dì mới 60 tuổi. Pháp Luân Công thật sự tuyệt vời. Xin dì hãy về nhà. Người nhà của dì có lẽ đang lo lắng lắm.”

Tôi không rời đi ngay vì tôi chưa nói chuyện xong với họ.

Họ bắt đầu thuyết phục tôi rời đi. Sau ba lần, tôi quyết định rời đi.

Đi đến hành lang, tôi thấy hai nữ cảnh sát khác. Tôi cũng bảo họ về việc thoái Đảng. Cả hai đều đồng ý và nói: “Xin cám ơn dì.”

Bốn cảnh sát đã tiễn tôi ở đồn cảnh sát, và một người đã chỉ đường cho tôi đến trạm xe buýt.

Tôi đã ở đồn cảnh sát trong khoảng 30 phút. Mọi người ở đó mỉm cười với tôi. Tôi không gặp lại ba cảnh sát đã đưa tôi đến đồn, nhưng tôi đã có thể giúp bốn cảnh sát khác thoái các tổ chức của ĐCSTQ.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2014/7/8/去趟派出所-四个警察“三退”-294395.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2014/7/25/2214.html

Đăng ngày 09-10-2014. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share