Bài viết của một học viên ở tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc
[MINH HUỆ 17-08-2014] Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) dưới sự lãnh đạo của Giang Trạch Dân đã chính thức phát động cuộc đàn áp Pháp Luân Công trên phạm vi toàn quốc vào ngày 20 tháng 07 năm 1999. Chồng tôi, là một sĩ quan cảnh sát, đã tới nơi tôi làm việc vào khoảng 02 giờ chiều ngày hôm đó và nói: “Em thu xếp công việc và về nhà ngay, có chuyện quan trọng.”
Tôi mỉm cười và nói: “Chuyện gì mà quan trọng thế anh? Có liên quan tới em à?” Tôi nói chuyện suốt 20 phút trên đường đi bộ về nhà, nhưng anh ấy không nói một lời. Chúng tôi về tới nhà vào lúc ba giờ chiều, vừa đúng lúc tới giờ của bản tin chiều. Anh bật tivi lên và nói: “Em xem đi.”
Tim tôi như ngừng đập khi tôi thấy chương trình tuyên truyền phỉ báng Pháp Luân Công đang phát trên truyền hình. Chẳng trách trông anh nghiêm trọng như vậy. Trong suốt 20 năm chung sống vợ chồng, chưa bao giờ anh nghiêm nghị với tôi đến thế. Tôi tự hỏi liệu anh có đứng về phía đảng vì công việc và sự sống còn của mình không? Liệu anh có ép tôi phải dừng tu luyện không?
Lúc đó, bầu không khí thật ngột ngạt, căng thẳng và tôi có thể nghe được cả tiếng tim của mình đang đập. Nhưng tôi chỉ có một niệm: “Mình sẽ tiếp tục tu luyện Pháp Luân Công và không ai có thể thay đổi được điều này, mình không làm gì sai cả.” Một năm trước, khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công, tôi đã thoát khỏi mọi bệnh tật và có một sức khỏe tốt, và trở thành một người tràn đầy năng lượng như tôi ngày hôm nay. Tôi sống theo nguyên lý Chân –Thiện – Nhẫn và cố gắng để trở thành người tốt hơn.
Tôi quyết định: “Nếu anh ngăn cản em tu luyện Pháp Luân Công, anh sẽ có căn hộ này và toàn bộ số tiền tiết kiệm. Còn em, em sẽ mang theo các sách Pháp Luân Công và ảnh của Sư phụ và rời khỏi nhà.”
Sau đó, anh từ tốn hỏi tôi: “Em có biết chuyện gì đang xảy ra không?” Tôi đáp: “Em biết.” Rồi tôi hỏi lại anh: “Anh có biết chuyện gì đang xảy ra không?” Anh đã rất kích động, đứng dậy và nói: “ĐCSTQ bị điên rồi, cấm một môn tu luyện tốt như Pháp Luân Công. Thật lố bịch. Thật vô lý!”
Tôi đã khóc vì cảm kích [trước cách hành xử của anh]. Khi nước mắt rơi đầy khuôn mặt tôi, anh đã bước đến đứng sau lưng tôi và nói: “Đừng lo. Em cứ việc tiếp tục tu luyện. Anh hoàn toàn ủng hộ em.” Tôi đã bật khóc và nói: “Cảm ơn anh đã ủng hộ em.”
Lúc đó, lòng tôi tràn đầy sự cảm kích và cảm thấy xấu hổ vì đã suy nghĩ không tốt về anh. Anh đã thực sự cho tôi thấy lòng chung thủy của anh với tôi và cuộc hôn nhân của chúng tôi tại thời điểm khó khăn đó. Cho đến tận bây giờ, tôi vẫn rơi nước mắt mỗi khi nhớ lại sự việc đã xảy ra 16 năm về trước này.
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2014/9/6/2874.html
Đăng ngày 07-10-2014. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.