Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Vân Nam Trung Quốc

[MINH HUỆ 28-06-2014] Tôi còn nhớ khi tôi còn là một đứa trẻ, tôi thấy bạn của mình bị các bạn to lớn hơn cùng lớp bắt nạt. Tôi muốn giúp đỡ nhưng tôi quá nhỏ bé và nhút nhát nên tôi đã không dám làm vậy. Việc đó khiến tôi muốn học một môn võ để có thể đánh bại cái ác và bảo vệ cái tốt.

Thỉnh thoảng tôi thấy thầy giáo dạy thể dục tập đấm bốc trên sân trường. Lòng tôi ngập tràn khao khát. Giấc mơ này vẫn ấp ủ trong tâm trí tôi cho đến năm tôi gần bước sang tuổi 30. Tôi cũng thích đọc các sách võ thuật.

Khi cha tôi còn trẻ, ông cũng biết một chút võ thuật. Măc dù ông không thật sự xuất chúng, không ai dám xúc phạm đến ông. Ông nội tôi là một người sùng đạo Công giáo. Cha tôi, bác tôi và cô của tôi đều là những người theo đạo Cơ đốc, vì vậy gia đình tôi là một gia đình có tiếng.

Những người ăn xin hay những người lao động nhập cư mà không có tiền để trở về nhà hay những người bị truy đuổi đều đến nhà của chúng tôi. Mẹ tôi rất tốt bụng, bà không ăn thịt bò. Bà thường nói: “Những con gia súc cả đời đều làm việc chăm chỉ. Khi chúng quá già để có thể làm việc thì con người sẽ giết chúng để lấy thức ăn. Khi những con gia súc bị giết trước mặt mẹ, mẹ không cầm được nước mắt. Mẹ không nỡ lòng nào ăn thịt bò.” Do vậy, gia đình tôi hầu như không mua thịt bò.

Chúng tôi tuy nghèo nhưng khi còn nhỏ tôi sống rất hạnh phúc. Cho tới khi tôi bắt đầu đi làm tôi mới thật sự hiểu được cảm giác buồn chán là gì. Tôi không đi học và tôi không thể tìm được công việc mà mình yêu thích, tất cả những công việc tốt đều do ĐCSTQ kiểm soát và quản lý. Tôi chỉ có thể tìm được một công việc làm công nhân chuyên chở cát và gạch ở các công trường xây dựng.

Người quản đốc ở công trường xây dựng luôn an ủi tôi: “Học cho tốt vào thì trong tương lai cháu sẽ được đi xếp gạch.” Ngày nào tôi cũng làm bạn với một vài công nhân cùng tuổi mình. Dần dần tôi đã học cách gây gổ, cờ bạc, hút hít và dành thời gian ở các quán Internet cafe và các quán karaoke. Chỉ còn thiếu mỗi dùng ma tuý, tôi đã nhiễm mọi thói hư tật xấu ở đời thường.

Thỉnh thoảng một vài người bạn rủ tôi dùng ma tuý: “Hãy thử dùng đi, sẽ rất phê đấy.” Tôi không bao giờ thử dùng. Đôi khi tôi mang theo một con dao găm bên mình. Tôi không biết lý do tại sao tôi lại mang theo dao găm bên mình.

Tôi bắt đầu thấy rằng các đảng viên ĐCSTQ và những người cảnh sát “của Nhân dân” là những người tồi tệ nhất. Sau khi bạn tôi trở thành mục tiêu do nhầm lẫn và bị cố tình đánh đến chết, kẻ giết người đã được thả vào ngày hôm sau, tôi nhận ra rằng có rất nhiều người còn tồi tệ và tàn ác hơn tôi rất nhiều.

Trước đó vợ của người bạn này vừa mới sinh con chưa đầy một tháng, tôi thậm chí không biết làm thế nào để giúp đỡ cô ấy.

Dần dần những tư tưởng hận thù và giết chóc, đặc biệt là giết chết những quan chức chính quyền bắt đầu nung nấu trong tôi. Khi tôi nghe nói đến một sự vụ ở đâu đó, tôi luôn muốn đi để tìm hiểu xem quan chức nào chịu trách nhiệm về việc đó. Tôi đi lang thang khắp nơi ở bên ngoài vào ban đêm. Khi tôi thức dậy vào buổi sáng mẹ tôi luôn nói: “Đừng về quá muộn đấy nhé, nó sẽ có hại cho sức khỏe của con về lâu về dài đấy.”

Tôi bắt đầu kiềm chế bản thân khi mẹ tôi bị bệnh ung thư. Tôi đã rất buồn. Chúng tôi không có tiền để tìm bác sỹ cho bà. Nếu bà đến bệnh viện, chúng tôi sẽ phải dùng đến khoản tiền ít ỏi mà chúng tôi có và cuối cùng tôi sẽ mất bà. Vì vậy tôi làm việc cả ngày và ở nhà vào buổi tối tra cứu các sách y học.

Khi đi làm, tôi đến các quầy sách để tìm các sách y học, tìm kiếm những phương thức để chữa trị cho mẹ. Sau hai hay ba năm, tôi vẫn không tìm được phương thức chữa trị nào.

Tôi có nhiều thời gian ở nhà vào buổi tối hơn và tôi bắt đầu đọc một tập sách y học cũ mà bố tôi đã dùng khi ông học về y học. Đó là một quá trình rất khó khăn và tôi muốn bỏ cuộc. Nhưng khi nghĩ đến mẹ, tôi lại tiếp tục kiên trì. Tôi mua một cái đài và khi mệt vì đọc sách, tôi sẽ nghe đài.

Một đêm, tình cờ, qua một làn sóng ngắn, tôi đã nghe được đài “Châu Á tự do”, và nghe thấy một nữ học viên Pháp Luân Đại Pháp từ tỉnh Sơn Đông nói rằng Pháp Luân Đại Pháp là một trường phái tu luyện cao cấp của Phật gia dựa trên nguyên lý của Chân-Thiện-Nhẫn.

Cô ấy đã nói đến màn kịch tự thiêu trên quảng trường Thiên An Môn, nói về sự từ bi của Sư phụ Lý Hồng Chí, những lợi ích về sức khỏe và việc khỏi bệnh nhờ tu luyện Đại Pháp. Cô ấy chia sẻ rằng tất cả bệnh tật của cô ấy đã biến mất sau khi cô ấy tu luyện Đại Pháp. Cô ấy cũng nói về rất nhiều người đã bị bệnh ở giai đoạn cuối.

Tôi đã bất ngờ có được hy vọng như thể tôi đã nhìn thấy được một tia sáng phía trước.

Thật tuyệt vời! Tôi đã tìm được cách chữa trị cho mẹ mình! Tôi không ngừng tự hỏi mình có thể tìm được những quyển sách Pháp Luân Đại Pháp ở đâu bởi vì những gì được nói trên truyền hình về Pháp Luân Đại Pháp hoàn toàn khác biệt với những điều được nói trên đài. Tôi quyết định tự mình sẽ thử trước khi dạy cho mẹ tôi.

Sau đó, tôi đã tìm được cuốn sách trân quý Chuyển Pháp Luân ở quầy bán sách cũ. Tôi bắt đầu tự mình học nhưng không có các hướng dẫn về các bài công pháp trong sách. Vì vậy tôi nghe đài vào mỗi buổi tối. Khi tôi nghe thấy rằng bằng cách sử dụng FreeGate, UltraReach, DynaWeb, mọi người có thể truy cập vào trang Minh Huệ và tải về các bài giảng của Sư phụ cùng video hướng dẫn các bài công pháp, tôi vô cùng hứng khởi.

Ngay lập tức tôi dậy và chạy đến một quán cà phê có Internet. Tôi đã tìm thấy và tải về các bài giảng của Sư phụ cùng hướng dẫn luyện công. Khi tôi về nhà là lúc 3 giờ sáng.

Tôi cảm thấy buồn ngủ sau khi tôi học một vài động tác. Ngày hôm sau tôi dậy rất sớm và nhớ lại các bài công pháp mà tôi đã học trên Internet. Bởi vì ở nhà tôi không có máy tính, tôi bắt đầu lên kế hoạch mua một cái để xem các bài giảng của Sư phụ.

Kể từ khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã từ bỏ tất cả những thói quen xấu của mình như uống rượu, đánh nhau, hút thuốc v.v…Tôi không còn những suy nghĩ về việc giết người nữa. Trong sách Chuyển Pháp Luân, chúng ta luôn được dạy nghĩ đến người khác trước, làm một người thật sự tốt. Một người không thể sát sinh, sát sinh là có tội.

Sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, rất nhiều vấn đề như chóng mặt, nhức đầu, ho, viêm túi mật, viêm mũi, viêm dạ dày, ợ nóng và cảm lạnh thường xuyên đều đã biến mất. Tôi cảm thấy toàn thân thật nhẹ nhàng. Đại Pháp thật quá vĩ đại, thật diệu kỳ!

Cho đến lúc đó, tôi cảm thấy rằng mình đã từng sống một cách vô ích. Những gì mà ĐCSTQ tuyên truyền là giả dối, đều là dàn dựng. Tôi cảm thấy Sư phụ thật tốt. Ngài dạy chúng ta Đại Pháp trân quý như vậy mà không đòi phí tổn. Tôi nghĩ mình nên lên tiếng để cho những người khác biết rằng chúng ta đã bị ĐCSTQ lừa dối trong nhiều năm.

Mẹ tôi không được đến trường nhưng bà đã đọc các sách Đại Pháp và tôi dạy bà các bài công pháp. Cuối cùng, mặc dù bà không có duyên để đắc Pháp, bà biết rằng Đại Pháp là tốt và bà biết rằng tôi đã tìm thấy cho bà “phương thuốc quý.”

Mẹ tôi đã qua đời. Cha tôi cùng chị gái, những người theo Thiên Chúa giáo, tất cả đều biết  Đại Pháp là tốt và rằng Đại Pháp đang bị bức hại một cách sai trái. Tôi rất vui vì cuối cùng họ cũng bắt đầu tu luyện Đại Pháp.

Sự từ bi của Sư phụ đã đánh thức lương tri của tôi, tôi không thể tiếp tục im lặng khi các đệ tử Đại Pháp đang bị bức hại, tôi không thể đứng nhìn khi Sư phụ bị hàm oan. Trong những năm qua, nhờ làm việc mà tôi đã tiết kiệm đủ tiền để mua một cái máy tính và máy in. Tôi bắt đầu sao các đĩa DVD giảng chân tướng, lắp đặt chảo vệ tinh Tân Đường Nhân cho mọi người và bước đi trên con đường tu luyện Đại Pháp.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2014/6/28/为慈母寻“良方”-浪子修炼大法-294022.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2014/7/14/2038.html

Đăng ngày 18-08-2014; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share