Bài viết của một học viên ở Trung Quốc Đại Lục

[MINH HUỆ  08-4-2014]

Trước khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi là một người rất chú trọng đến danh và lợi. Từ tiểu học cho đến đại học, tôi luôn là một học sinh xuất sắc. Nếu tôi muốn một thứ gì đó, tôi sẽ làm bất cứ điều gì để có được nó. Trong suốt thời gian học đại học, tôi luôn đạt điểm tốt. Để thăng tiến, tôi duy trì mối quan hệ rất tốt với các lãnh đạo khoa, nhưng tôi không có bất kỳ người bạn thân nào trong số các đồng môn của mình.

Rơi xuống vực thẳm

Với truy cầu mãnh liệt về lợi ích trong sự nghiệp, tôi không phải là một người tốt. Tôi đeo bám bất cứ ai mà tôi nghĩ là mình có thể lợi dụng. Trong khoa của tôi (khoa mỹ thuật), có nhiều nam giáo viên. Tôi trang điểm kỹ càng mỗi ngày và cố gắng đạt được những gì tôi cần với vẻ ngoài hấp dẫn của mình. Tôi tự đánh giá bản thân rất cao.

Để trông trẻ trung và hấp dẫn, tôi luôn luôn ăn kiêng và uống trà, uống thuốc. Tôi uống cả tấn thuốc giảm cân. Cơ thể tôi trở nên rất mảnh mai, nhưng sức khỏa của tôi đã bị tàn phá. Tôi rất yếu, dễ dàng mệt mỏi và tôi bị tắt kinh trong 02 năm. Cuối cùng tôi đã bị bệnh ure trong nước tiểu và đại tiện không kiểm soát, đi ngoài ra máu. Tôi bị chẩn đoán ung thư đại tràng. Mặc dù tôi vừa tốt nghiệp đại học và có tất cả mọi thứ tôi muốn, cuộc đời tôi thế là kết thúc. Vào lúc đó, tôi mới nhận ra điều gì là quan trọng trong cuộc sống. Tôi đã rất sợ hãi.

Cuộc đời thứ hai

Điều này đã xảy ra 17 năm trước đây, trước khi cuộc đàn áp Pháp Luân Công xảy ra. Tôi biết mọi người đang luyện các bài công pháp Pháp Luân Đại Pháp ở trường học gần nhà tôi. Tôi đã tham gia để cải thiện sức khỏe của mình. Tôi thức dậy vào lúc 5 giờ sáng và luyện công trong 1 tiếng vào buổi sáng trước khi đi làm.

Một học viên nói rằng tôi nên đọc sách vì môn tu luyện này không chỉ có các bài công pháp, do đó tôi đã có được một cuốn Chuyển Pháp Luân. Lúc đầu, tôi không cảm thấy rằng tôi có vấn đề gì lớn về tư cách đạo đức. Tuy nhiên, càng đọc tôi càng hiểu ra tiêu chuẩn làm người tốt thực sự là gì và tôi có thể tu luyện lên cao tầng bắt đầu từ việc làm một người tốt. Tôi hiểu rằng tôi bị bệnh tật hành hạ vì tôi có quá nhiều nghiệp lực từ tiền kiếp. Tôi quyết định sẽ tu luyện Đại Pháp và sẽ thay đổi. Trong vòng 02 tuần, việc đại tiện của tôi đã trở lại bình thường và tôi không còn phải uống thuốc nữa. Bệnh viêm da của tôi cũng biến mất. Trong vòng 06 tháng, tôi đã có kinh nguyệt trở lại. Sư phụ đã ban cho tôi cuộc đời thứ hai.

Loại bỏ tâm oán hận

Tôi bắt đầu yêu cầu mình theo các tiêu chuẩn cao hơn. Khi vừa tốt nghiệp, tôi đã có một vị trí trong phòng nhân sự ở trường đại học của mình, và nhiều đồng nghiệp ghen tị với tôi. Tôi cùng phòng với bí thư ở trường đại học. Hiệu trưởng trường tôi không thích bí thư, do đó ông ấy cũng không thích tôi. Ông ấy cố ý gây khó dễ cho tôi bất cứ khi nào tôi cần ông phê duyệt điều gì.

Tôi vừa mới bước vào tu luyện. Tôi biết rằng tôi nên làm một người tốt và tôi biết rằng hiệu trưởng đang cho tôi cơ hội đề cao tâm tính. Tuy nhiên, không ai đối xử với tôi như vậy trước đây. Nhiều lần tôi cảm thấy không thể chịu đựng được và đã khóc.

Sư phụ đã nói:

“Trong vũ trụ này còn có một [Pháp] lý: chư vị đã chịu đựng thống khổ rất lớn, vậy nên nghiệp lực tự thân của chư vị cũng phải được chuyển hoá. Bởi vì chư vị đã phó xuất; chịu đựng lớn đến đâu, chuyển hoá lớn đến đó; đều biến thành đức. Người luyện công chẳng phải muốn đức ấy là gì? Chẳng phải chư vị lưỡng đắc; nghiệp lực cũng được tiêu trừ. Nếu hắn không tạo hoàn cảnh ấy cho chư vị, thì chư vị làm sao đề cao tâm tính được? Chư vị [đối đãi tôi] tốt, tôi cũng [đối đãi chư vị] tốt, tất cả hoà ái ngồi đây rồi sẽ tăng công; lẽ nào có chuyện ấy? Chính là vì hắn tạo cho chư vị mâu thuẫn như vậy, tạo ra cơ hội đề cao tâm tính, [nên] chư vị mới từ trong đó mà có thể đề cao tâm tính của mình; tâm tính chư vị chẳng phải đã đề cao lên là gì? Tam đắc. Chư vị là người luyện công, tâm tính chư vị nâng lên thì công của chư vị chẳng phải cũng nâng lên? Nhất cử tứ đắc. Chẳng phải chư vị nên cảm tạ người ta? Trong tâm chư vị phải hết mực cảm ơn người ta, thật sự là như vậy.” (Bài giảng thứ tư trong Chuyển Pháp Luân)

Sau đó tôi đã đọc bài giảng của Sư phụ “Thế nào là Nhẫn?” (Tinh tấn yếu chỉ). Tôi tự nhủ: “Mình là một học viên Đại Pháp. Mình muốn theo Sư phụ trở về với gia viên thực sự của mình.” Tôi không còn thấy tức giận hay khó chịu với hiệu trưởng.

Buông bỏ mất và được

Dù phải đối diện với vấn đề gì, tôi biết rằng tôi phải hướng nội. Tôi biết rằng cho dù tôi ở đâu, tôi cũng phải là người tốt. Vì tôi không tranh giành danh lợi tại sở làm, các giáo viên khác và lãnh đạo nhà trường đều biết rằng tôi là một người tốt, do đó họ đã có nhận thức tốt hơn về Đại Pháp và không tin vào những tuyên truyền xấu xa của Đảng.

Tôi thường tới cửa hàng của một họa sỹ khi trường tôi có việc cần. Chủ cửa hàng muốn giữ quan hệ tốt với chúng tôi. Trong những ngày lễ lớn, anh ấy mua quà tặng tôi. Đôi khi thật khó để từ chối anh ấy, vì thế tôi mua quà tặng lại cho anh ấy. Nếu anh ấy làm gì đó cho tôi, tôi sẽ trả tiền cho anh ấy bằng tiền túi của mình. Tôi đề nghị anh ấy ghi đúng số tiền thực trả lên hóa đơn (một số người yêu cầu ghi nhiều tiền hơn để bỏ túi phần chênh lệch). Anh ấy nói rằng anh ấy không gặp nhiều người như tôi. Anh ấy hỏi tôi có theo tín ngưỡng nào không. Tôi nói với anh ấy tôi tu luyện Pháp Luân Công. Anh ấy hỏi tôi nhiều câu hỏi về Pháp Luân Công và biết rằng các tuyên truyền của chính phủ đều là giả dối. Anh ấy nói: “Pháp Luân Công thực sự tốt. Không có nhiều người tốt như các học viên Pháp Luân Công trong thế giới ngày nay.” Anh ấy yêu cầu các nhân viên của mình phải đối xử với tôi thật tốt.

Pháp Luân Đại Pháp đã thay đổi tôi

Pháp Luân Đại Pháp đã hoàn toàn thay đổi con người tôi. Bất cứ khi nào tôi gặp các bạn học cũ, họ đều nói: “Cậu không còn trang điểm kỹ càng nữa. Cậu trông khá hơn nhiều. Làm thế nào mà cậu trông càng ngày càng trẻ hơn vậy?” Họ cũng hỏi tôi: “Tại sao cậu không cố gắng trở thành hiệu trưởng? Chúng tớ nghĩ cậu ít nhất cũng muốn vị trí hiệu trưởng chứ.” Tôi trả lời họ rằng tất cả những thay đổi tích cực ở tôi là do tôi đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Nếu tôi không bắt đầu tu luyện, tôi có lẽ không còn sống tới ngày hôm nay. Tôi không còn là người chỉ tìm cách đánh bóng bản thân. Bây giờ tôi mong muốn trở thành một người tốt và nghĩ cho người khác trước.

Một số các bạn học cũ của tôi nói rằng họ cảm thấy rất dễ chịu và thoải mái khi ở bên cạnh tôi bây giờ và họ học được nhiều điều từ tôi. Tôi nói với họ rằng tôi không theo đuổi những thứ như trước đây, mà có được những gì tôi đáng có một cách tự nhiên. Những giáo viên khác dành cả năm trời để chuẩn bị cho cuộc thi danh hiệu. Nhưng tôi chỉ mất một tháng chuẩn bị và tôi là người duy nhất đạt được danh hiệu trong số các giáo viên ở thành phố tôi năm đó. Tất cả họ đều nói rằng tôi thực sự may mắn. Tôi nói với họ rằng tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp. Sư phụ của tôi sẽ an bài những gì tốt nhất cho chúng tôi.

Tạ ơn Sư phụ! Bây giờ con đã biết được ý nghĩa thực sự của cuộc sống.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2014/4/10/一个绝症患者的生命转折-289789.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2014/4/24/320.html

Đăng ngày 17-05-2014; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share