[MINH HUỆ 09-04-2014] Mùa xuân năm 1997, tôi xin nghỉ phép về quê. Anh trai tôi nói sẽ cho tôi mượn một quyển sách dạy người ta trở thành người tốt. Tôi lắc đầu không tin tưởng. Ngày nay rất khó để tìm được một người tốt. Tôi là người có công ăn việc làm, và cũng có địa vị nhất định. Dù không hẳn là người rất tốt nhưng tôi không làm gì xấu nên tôi cũng không phải là người xấu.

Anh trai nhìn tôi và để ý thấy tôi không hứng thú nên anh nói: “Quyển sách này dạy con người cách đề cao tâm tính. Em nên đọc thử nó, em sẽ minh bạch ra làm thế nào để trở thành người tốt hơn.”

Tôi không tranh luận với anh ấy vì đã lâu chúng tôi không gặp nhau và không muốn làm ảnh hưởng mối quan hệ của chúng tôi chỉ vì việc này. Tôi nói với anh: “Em có tâm tính tốt nên không cần phải đọc nó.” Anh nói: “Đả bất hoàn thủ, mạ bất hoàn khẩu (Giảng Pháp tại Lễ Thành lập Phật Học Hội Singapore [1996]) (Tạm dịch) Em có thể làm như vậy không? Đó là tiêu chuẩn cơ bản nhất của người tu luyện.”

Tôi vừa nghe đến đả bất hoàn thủ, mạ bất hoàn khẩu, liền cảm thấy rất kỳ lạ, ngày nay ai có thể làm được điều đó chứ? Càng không thể tin được đó lại là tiêu chuẩn cơ bản của một người tu luyện.

Ngày hôm sau anh mang cho tôi mượn quyển sách và nói: “Anh có một yêu cầu với em khi đọc quyển sách này: Đó là không được vẽ hay viết ghi chú gì trong sách. Nếu em muốn học Pháp Luân Công, em có thể giữ nó. Nếu em không muốn học, hãy trả quyển sách lại cho anh.”

Tháng sau đó, tôi đến thăm bạn bè, họ hàng và thường quá chén. Khi cảm thấy không khoẻ và không có việc gì làm, tôi cầm quyển sách lên và đọc vài trang. Tác giả nói về các đạo lý, mà những đạo lý này rất thực tế. Ngoài việc không phản đối những quan điểm trong cuốn sách, tôi còn có chút thiện cảm với nó.

Một tháng sau tôi đi làm trở lại. Tôi bình tĩnh hơn và nghĩ về câu: “Đả bất hoàn thủ, mạ bất hoàn khẩu (Giảng Pháp tại Lễ Thành lập Phật Học Hội Singapore [1996]) (Tạm dịch) mà anh tôi đề cập đến. Tôi mơ hồ nhớ lại có điểm hướng dẫn luyện công ở mỗi thành phố. Một dịp cuối tuần nọ, tôi ra khỏi nhà tìm kiếm và cuối cùng cũng tìm được một điểm ở cách công ty mình 20km.

Tôi đi tới đó và thấy một người đàn ông lớn tuổi đang trực ở đó. Tôi hỏi ông rằng đây có phải là điểm hướng dẫn Pháp Luân Công không và học Pháp Luân Công là miễn phí đúng không. Ông nói: “Đúng vậy, anh bạn trẻ. Tôi có thể hướng dẫn nếu anh muốn học.” Tôi nói mình muốn đọc sách, việc luyện công để sau hãy nói. Ông nói đọc sách trước và luyện công sau là đúng. Tôi hỏi ông ấy Pháp Luân Công là gì. Ông đã nói về nhiều lợi ích mà tôi không thể nhớ hết. Nhưng nhìn chung ông nói về việc làm thế nào để trở thành người tốt.

Vì ông ấy nói rằng mình đang cố gắng trở thành người tốt, tôi muốn thử xem ông ấy có phải là người tốt thật không. Hôm nay tôi sẽ nói mình không mang theo tiền, để xem ông ấy có cho tôi cầm sách về không, nếu ông ấy cho tôi cầm sách về, tôi sẽ nghiên cứu thử xem những gì ông ấy nói và làm có giống những gì viết trong sách không.

Cứ như vậy, tôi liền bảo ông chọn cho tôi hai quyển sách quan trọng nhất và tôi sẽ mua chúng. Ông liền đưa cho tôi cuốn Chuyển Pháp Luân và Chuyển Pháp Luân (Quyển II) và nói giá tiền là 14 tệ. Ông nói tôi không được vẽ hay viết vào sách. Đó cũng là những gì anh trai đã bảo tôi, dù họ ở cách xa nhau cả ngàn cây số!

Tôi đưa tay vào túi và vờ như không còn một đồng nào trong người. Tôi hỏi ông ấy có thể đưa tôi sách để tôi có thể học và sẽ quay lại trả tiền vào Chủ nhật tới không. Tôi nói với ông nếu tôi muốn học thì tôi sẽ giữ nó, còn không thì sẽ trả lại sách. Ông nói không chút đắn đo: “Được, không vấn đề gì.”

Trong xã hội vật chất ngày nay, ông ấy đã đưa quyển sách quý giá nhất của mình cho một người xa lạ. Ông ấy hẳn đã đạt đến cảnh giới tư tưởng rất cao. Nên tôi đã quyết định học những quyển sách này.

Ở nhà, tôi nhìn cuốn Chuyển Pháp Luân thật kỹ. Tôi tò mò về Pháp Luân. Khi tôi thấy ảnh Sư phụ, tôi có cảm giác thân quen. Tôi có cảm giác thần thánh khi nhìn thấy hoa sen ở phía sau quyển sách. Tôi đọc và biết sơ lược về nguồn gốc của sinh mệnh con người, mối quan hệ giữa được và mất, sự chuyển hoá của nghiệp lực, nguyên nhân của hạnh phúc và đau khổ, nguồn gốc của bệnh tật. Tôi chỉnh đốn lại những thói quen xấu của mình và bắt đầu tu khẩu.

Tuy nhiên, tôi vẫn không thể có tâm thanh tịnh. Tôi vẫn có một lý giải nông cạn về chu thiên và không thể hiểu rõ về “ngộ”. Trong Chuyển Pháp Luân (Quyển II) mô tả biểu hiện của nhân loại trong thời kỳ mạt kiếp. Tôi nghĩ thế giới này thật dơ bẩn và nghĩ đến việc tu luyện. Khi đọc bài “Kiên định” trong Chuyển Pháp Luân (Quyển II), tôi đã quyết định mình sẽ tu luyện viên mãn dù chưa bao giờ được gặp Sư phụ.

Tôi dần hiểu đạo lý “bất thất bất đắc” và nhận ra mình thật nực cười khi thử thách người đàn ông lớn tuổi ở điểm hướng dẫn, đó quả là lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử. Tôi quyết định trả tiền cho ông ấy vào cuối tuần tới.

Ông đã có mặt ở đó khi tôi đến. Ông nói: “Anh bạn trẻ, nhìn cháu khác quá. Trông cháu lạc quan hẳn.” Tôi gửi tiền cho ông với lòng tôn trọng chân thành. Tôi dành một buổi để học các bài công pháp và chia sẻ kinh nghiệm với ông. Cuối cùng ông nói tôi có duyên với Đại Pháp và khuyến khích tôi tu luyện nghiêm túc. Tôi đã mua những bức hình luyện công và băng nhạc luyện công.

Vậy là tôi đã bắt đầu tu luyện và bước đi trên con đường phản bổn quy chân.

“Tầm sư kỷ đa niên,
Nhất triêu thân đắc kiến,
Đắc Pháp vãng hồi tu,
Viên mãn tuỳ sư hài.”
(Duyên Quy Thánh Quả, Hồng Ngâm)

Bài thơ này đã miêu tả rõ ràng tâm tình của tôi lúc đó.

Khi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt đầu bức hại Pháp Luân Công vào ngày 20 tháng 07 năm 1999, các chương trình truyền hình đều phát sóng cảnh sách vở bị thiêu huỷ bằng máy trộn bê tông hoặc bị đốt cháy. ĐCSTQ không dám để người dân đọc được những cuốn sách đó vì trong đó đều là chân lý và những chuẩn tắc cao nhất của hành xử con người, là kinh điển mà những người tốt cần phải tuân theo.

ĐCSTQ sinh ra để hại người và huỷ hoại nhân tính. Nó là một con quỷ tà ác hung bạo. Nó biết khi bắt đầu cuộc bức hại, nếu người dân biết được quyển sách chứa đựng điều gì thì họ sẽ không còn bị lừa gạt nữa. Vậy nên nó tích cực tiêu huỷ sách Pháp Luân Đại Pháp để người dân không biết được chân tướng của Pháp Luân Đại Pháp. Nó kéo những ai không biết sự thật xuống cùng nó.

Tôi thành tâm mong rằng mọi người sẽ không còn nghe theo những lời dối trá của ĐCSTQ và suy ngẫm về ba chữ “Chân-Thiện-Nhẫn”. Tôi hi vọng họ sẽ bình tĩnh lắng nghe chân tướng mà những học viên Đại Pháp nói với họ và đọc cẩn thận những tài liệu của đệ tử Đại Pháp đưa cho họ. Tôi hi vọng họ sẽ so sánh những điều này với những gì ĐCSTQ đã làm với người dân Trung Quốc trong những thập niên trước. Tôi tin rằng sau đó họ sẽ có sự lựa chọn đúng đắn cho chính mình.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2014/4/9/从“研究研究”到走入修炼大法的经历-289807.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2014/5/3/447.html

Đăng ngày 09-06-2014. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share