Bài viết của Mai, một học viên ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 18-05-2014] Tháng 10 năm 1999, tôi đã đến Bắc Kinh để thỉnh nguyện cho Pháp Luân Công. Tôi đã bị bắt phi pháp và bị đưa tới một trại lao động.

Công việc lao động cưỡng bức tại trại lao động là quá sức đối với tôi. Chúng tôi thức dậy lúc 4 giờ sáng mỗi ngày và không được ngủ cho đến nửa đêm. Thỉnh thoảng chúng tôi phải hoàn thành công việc tại phòng giam, và làm việc suốt đêm. Các phạm nhân là những gián điệp của lính canh. Họ theo dõi các học viên Pháp Luân Công và đánh chúng tôi để làm vừa lòng các sỹ quan, mong được giảm thời hạn thụ án của họ.

Có hai tù nhân trong phòng giam của tôi. Một người tên Quách rất hung dữ và luôn luôn đánh chúng tôi. Người kia tên là Tinh. Cô ấy chửi rủa bất cứ ai mà cô không thích. Tuy nhiên, cô ấy thích tôi và không bao giờ chửi rủa tôi. Chúng tôi ngủ trên giường tầng, và giường của tôi ở ngay phía trên cô ấy. Cô ấy luôn luôn ngồi cạnh tôi khi chúng tôi làm việc. Tôi nói với cô ấy sự thật về Pháp Luân Công, về Pháp Luân Công dạy mọi người phải từ bi như thế nào, và pháp môn tẩy tịnh cả tâm lẫn thân của mọi người như thế nào. Tôi cũng nói về những trải nghiệm cá nhân của mình. Cô ấy lắng nghe chăm chú.

Khi tôi thấy rằng Tinh chấp nhận những gì tôi nói với cô ấy, tôi đọc Hồng Ngâm và những lời giảng khác của Sư phụ cùng cô ấy và các học viên khác. Bằng cách này, chúng tôi đã cùng nhau học Pháp. Tinh thay đổi rất nhiều. Cô ấy ngừng chửi rủa mọi người và bắt đầu mỉm cười. Làn da của cô ấy trở nên đẹp và hồng hào.

Một ngày nọ, Tinh có một giấc mơ. Trong giấc mơ, cô ấy là một bé gái 3 tuổi. Tôi nắm tay cô ấy và dẫn cô ấy tới một chiếc thuyền rực rỡ ánh vàng kim. Tất cả chúng tôi đều mặc những trang phục trong truyện cổ tích. Có nhiều người trên tàu. Một vài người trong số đó là các học viên trong trại giam của chúng tôi. Tôi cũng mừng cho cô ấy và đọc bài thơ “Tiếu” trong Hồng Ngâm cho cô ấy nghe. Cô đề nghị tôi dạy cô học Hồng Ngâm và tôi đã đồng ý.

Tôi dạy cô học Hồng Ngâm từng câu một. Cô ấy đã học một hai bài thơ dài và ba đến bốn bài ngắn. Cô ấy rất nghiêm túc khi học. Buổi tối tôi đọc Tinh tấn yếu chỉ cho cô ấy nghe.

Thiên mục của Tinh sau đó đã khai mở. Cô ấy nhìn thấy Pháp Luân đang quay, và nhìn thấy các học viên đang ngồi và ngủ trong những đóa hoa sen. Trong một không gian khác, cô ấy là một đứa trẻ 3 tuổi và tôi chăm sóc cô ấy hàng ngày. Cô ấy đã rất hào hứng và trở nên quyết tâm hơn trong tu luyện.

Cô ấy nói với tôi “Tôi muốn chứng thực Pháp ở Bắc Kinh sau khi tôi được thả.” Tôi rất xúc động bởi chính niệm của cô ấy. Tôi nói với cô ấy hãy đọc Chuyển Pháp Luân trước. Một ngày, cô ấy long trọng đề nghị tôi dạy cô ấy luyện công.

Tôi đã ngạc nhiên và khóc. Cô ấy thật dũng cảm khi mong muốn được học trong một môi trường hiểm ác như vậy. Một học viên khác và tôi đã bị đánh rất tàn nhẫn khi chúng tôi cố gắng luyện công. Chúng tôi đã bị còng tay vào ống sưởi ấm trong tư thế mà chúng tôi không thể đứng thẳng hay ngồi xổm. Các lính canh tát vào mặt chúng tôi khi chúng tôi nhắm mắt. Chúng tôi không thể luyện công sau nhiều lần nỗ lực. Tinh biết điều này nhưng cô ấy vẫn muốn học các bài công pháp. Tôi nói với cô ấy “Tôi sẽ dạy cô các bài công pháp ngay cả khi tôi bị đánh đến chết. Hãy đi ngủ trước và gọi nhau dậy sau.”

Tuy nhiên tôi đã không thức dậy cho tới 4 giờ sáng, khi đó là đến giờ đi làm. Tôi cảm thấy có lỗi và đã xin lỗi cô ấy. Cô vui vẻ nói: “Không sao đâu. Có người đã dạy cho tôi rồi.” Ngạc nhiên, tôi đã hỏi ai dạy cho cô ấy.

Tôi nhìn các học viên khác trong phòng giam. Tất cả họ đều lắc đầu. Tinh sau đó đã nói “Vào lúc 3 giờ sáng, một tiếng chuông cổ đã rung lên 3 lần. Sau đó có một người ngồi trên đài sen đã tới giường tôi và nói với tôi rằng ông ấy sẽ dạy tôi các bài công pháp.” Tôi hỏi Tinh người đó trông như thế nào. Cô nói: “Ông ấy khoác một chiếc áo vàng có viền đỏ.”

Theo như mô tả của cô ấy, tôi nghĩ đó là Sư phụ (người sáng lập của Pháp Luân Công). Tôi cảm động và cũng có lo lắng một chút về việc bị can nhiễu từ các không gian khác. Tôi hỏi cô ấy đã học được các bài công pháp chưa. Cô ấy nói chưa vì có các bài công pháp đứng và một bài công pháp ngồi và cô ấy không thể nhớ mọi thứ. Tôi giới thiệu ngắn gọn về 5 bài công pháp cho cô ấy.

Khoảng 1 tuần sau, người mà Tinh mô tả đã bắt đầu quay trở lại vào lúc 3 giờ sáng hằng ngày và dạy cô ấy luyện công. Một buổi sáng, cô ấy nói với tôi một cách hạnh phúc rằng cô đã học được tất cả các bài công pháp. Tôi cũng vui mừng cho cô ấy và nói rằng tôi muốn xem cô ấy luyện công sau giờ làm việc, lúc không có lính canh ở xung quanh. Nửa đêm khi các lính canh ra ngoài trả dụng cụ, cô ấy đã luyện 5 bài công pháp trên giường cô ấy.

Cô ấy đã luyện 5 bài công pháp một cách chính xác. Khi cô ấy kết thúc, tôi nắm tay cô ấy trong nước mắt và nói “Thật tuyệt vời! Sư phụ từ bi của chúng ta đã dạy cô các bài công pháp. Hãy tinh tấn nhé! Và hãy cảm ơn Sư phụ!”

Tất cả các học viên trong trại giam đều khóc. Chúng tôi nhìn nhau trong nước mắt, và không lời nào có thể mô tả được cảm giác của chúng tôi vào lúc đó. Tôi biết rằng chúng tôi đều biết ơn Sư phụ.

Mười lăm năm đã trôi qua, nhưng tôi vẫn khóc bất cứ khi nào tôi nhớ lại khoảnh khắc đó. Tôi không có cách nào diễn tả được lòng biết ơn của mình đối với lòng từ bi vô hạn của Sư phụ.

Sức mạnh kỳ diệu của Pháp Luân Công đã chữa lành bệnh cho tôi

Tôi muốn chia sẻ một câu chuyện khác cho thấy lòng từ bi của Sư phụ. Căn bệnh hậu sản vốn hành hạ tôi suốt 9 năm đã biến mất chỉ 4 ngày sau khi tôi học Pháp Luân Công.

Tôi mắc một căn bệnh hậu sản sau khi tôi sinh con gái vào năm 1988. Chân và bàn chân của tôi bị thấp khớp nặng. Tôi phải bọc chân bất cứ khi nào tôi ngồi. Tôi không thể mặc váy và tôi luôn luôn phải mặc nhiều lớp quần áo. Tôi đã thử nhiều biện pháp chữa trị khác nhau nhưng chẳng ích gì.

Vào ngày 9 tháng 5 năm 1996, ngày thứ tư sau khi tôi học Pháp Luân Công, tôi đã luyện công với các học viên khác ở công viên. Khi tôi luyện bài công pháp thứ 2, chân của tôi cảm giác như bị ngâm trong nước lạnh giá. Chân tôi cảm thấy càng ngày càng lạnh hơn cho tới khi tôi không thể cảm nhận được chúng nữa. Sau khi luyện công, hai chân tôi hoàn toàn tê dại và tôi không thể cử động. Các học viên khác rời đi và tôi là người duy nhất còn lại ở công viên. Tôi có một chút sợ hãi. Thời gian của tôi vào buổi sáng rất chặt chẽ, và tôi phải trở về nấu ăn và đi làm.

Khi tôi trở nên lo lắng, một luồng nhiệt ấm áp tuôn trào từ đầu tới chân tôi. Khi tôi cố gắng di chuyển chân và bàn chân, chúng đã trở lại bình thường. Tôi không bao giờ còn cảm giác lạnh ở chân nữa.

Lúc đó, tôi chỉ mới tu luyện có 4 ngày và chưa có một hiểu biết vững chắc về Pháp. Căn bệnh hành hạ tôi suốt 9 năm trời cũng như các bệnh khác của tôi đã biến mất hoàn toàn. Tôi rất biết ơn Sư phụ. Sư phụ đã giúp tôi thoát khỏi bệnh tật và trở thành một người mới. Điều duy nhất mà tôi có thể làm để đền đáp lòng từ bi của Sư phụ là phải tu luyện tinh tấn.

Vào ngày đặc biệt và quan trọng này, ngày 13 tháng 5, tôi muốn cảm ơn Sư phụ lần nữa. Chúc mừng sinh nhật Sư phụ. Con sẽ tinh tấn tấn và giữ chính niệm chính hành. Con sẽ làm tốt 3 việc, hoàn thành thệ ước và trở về nhà cùng Sư phụ.


Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2014/5/23/1317.html

Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2014/5/18/【庆祝513】在劳教所里学功-291440.html

Đăng ngày: 24-06-2014; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share