Bài viết của Jade từ tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc

[MINH HUỆ 13 – 06 – 2014] Tôi là một thợ làm tóc. Mỗi khi khách hàng của tôi nói về chuyện trầm cảm và những vấn đề liên quan, hay khi tôi thấy báo chí truyền thông ở Trung Quốc báo cáo về hàng chục triệu người bị trầm cảm, tôi thường có những cảm xúc lẫn lộn, vì tôi là một trong những người đó. May mắn thay, vào năm 2009 tôi đã có một cơ hội để hoàn toàn thoát khỏi trầm cảm và bây giờ tôi đã có thể sống một cuộc sống vui vẻ.

Bị trầm cảm

Vợ chồng tôi cùng con gái đã rời quê nhà cách đây 10 năm. Chúng tôi đi đến một thành phố lớn cách xa nhà hàng trăm km. Để chi trả cho việc học hành của con gái chúng tôi, tôi đã mở một tiệm làm tóc nhỏ gần nhà.

Việc kinh doanh hoạt động tốt, nhưng sức khỏe của tôi thì không tốt. Tôi thấy chóng mặt ngay cả khi không làm việc nhiều, và tôi dường như không có chút năng lượng nào. Tôi thường phải đóng cửa tiệm và về nhà để nghỉ ngơi. Tôi lúc nào cũng nóng nảy và không vui. Khi thấy những người khác cười, tôi thấy ghen tị và bối rối: Tại sao họ lại vui vẻ như vậy? Tại sao mình lại khó chịu như vậy? Tôi thậm chí còn không muốn sống nữa.

Ban đầu tôi nghĩ nó là do sự căng thẳng trong cuộc sống của tôi gây ra. Sau đó, tôi đã vài lần đến bệnh viện và bị chẩn đoán mắc bệnh trầm cảm. Tôi chi rất nhiều tiền và vài năm đã trôi qua, nhưng tôi vẫn không được chữa khỏi. Cuối cùng, tôi đến điều trị ở Bệnh viện Thẩm Dương 202 (một bệnh viện quân đội) để cải thiện tình trạng. Tôi thường uống thuốc mua ở bệnh viện đó.

Ba năm trôi qua, và con gái tôi đã học trung học, sau đó cháu chuyển về học ở một trường nội trú tại quê. Năm 2008, vợ chồng tôi đến thăm mẹ tôi vào ngày sinh nhật của bà. Bà cũng đã chuyển đến cùng thành phố với chúng tôi. Mẹ tôi nói: “Nhìn xem, con luôn ốm. Con có vẻ không khỏe mạnh. Giờ thì con gái của con không còn sống ở nhà nữa – hai con nên chuyển đến ở với mẹ.”

Chồng tôi đồng ý, nhưng tôi thì không, vì tôi luôn muốn sống một mình. Cuối cùng, chúng tôi quyết định chuyển đến và sống với mẹ tôi. Chúng tôi đóng cửa tiệm làm tóc, và tôi phải nằm liệt giường. Bệnh của tôi nặng hơn, và tôi trở nên trầm cảm hơn và gần như suy sụp. Ngoài việc ăn uống và đi vệ sinh, tôi không rời khỏi phòng.

Mẹ tôi khỏi bệnh “đau dây thần kinh sọ”

Một ngày nọ, mẹ tôi lại bị lên cơn đau dây thần kinh sọ (một sự rối loạn thần kinh khuôn mặt). Nó đau đến nỗi bà cứ tự vả vào mặt mình, vì vậy chúng tôi đưa bà đi bệnh viện. Bác sĩ nói rằng bà cần phải được phẫu thuật. Chúng tôi hẹn 20 ngày sau vì chúng tôi phải trả một khoản tiền đặt cọc 10.000 nhân dân tệ. Mẹ tôi rất thất vọng. Bà nói: “Chúng ta phải chờ rất lâu và không biết sẽ tốn kém bao nhiêu để chữa khỏi.”

Sau khi trở về nhà, mẹ tôi nói: “Hơn mười năm trước, ở quê chúng ta, tu luyện Pháp Luân Công rất phổ biến. Lúc đó, mẹ đã đọc một khảo sát mà Tổng Cục Thể thao Nhà nước thực hiện. Nó nói rằng hơn 90% những người tu luyện Pháp Luân Công đã khỏi bệnh. Lúc đó, mẹ cũng học Pháp Luân Công. Nhưng sau khi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt đầu bức hại nó, mẹ đã ngừng. Mẹ vẫn còn cái máy cát-xét luyện công. Mẹ nên tiếp tục tu luyện Pháp Luân Công.” Bà lấy máy cát-xét ra và bắt đầu luyện công.

Chồng tôi nói: “Nếu bệnh của mẹ được chữa khỏi thì thật đáng kinh ngạc.” Mẹ tôi không uống thuốc và bệnh của bà đã biến mất. Cả chồng tôi và tôi nghĩ rằng đây là một phép màu. Tôi tự nghĩ: Các kết quả khảo sát nhà nước cho thấy “hiệu quả chữa bệnh khỏe người của Pháp Luân Công đạt 98%”, nó là sự thật, vậy mà ĐCSTQ vẫn bôi nhọ Pháp Luân Công trên truyền hình quốc gia.

Từ trầm cảm trở thành vui vẻ

Vào mùa Xuân năm 2009, tôi tỉnh dậy và đi ra ngoài ban công phòng khách để tận hưởng ánh nắng mặt trời. Mẹ tôi thì đang nghe băng Pháp Luân Công. Tôi ngồi đó và không hoàn toàn tập trung về điều bà đang nghe, nhưng tôi càng nghe thì tôi càng thấy thích. Nó nói về việc tại sao con người nên có một tiêu chuẩn đạo đức, tại sao họ nên làm người tốt, lý do đằng sau bệnh tật, v.v. Dù không nhận ra, tôi đã nghe trong một khoảng thời gian lâu. Sau đó, mẹ tôi nhận được một bản sao của cuốn Chuyển Pháp Luân. Cầm quyển sách trong tay, bà nói với tôi: “Con nên đọc quyển sách này trước, và hãy liên tục đọc nó.”

Tôi cầm lấy quyển sách và trở về phòng ngủ của mình, tựa vào đầu giường, và bắt đầu đọc. Tôi càng đọc thì càng thấy thích thú. Tôi không muốn đặt nó xuống và đã đọc trong vài tiếng liền. Trong khi đọc tôi thầm nhủ: “A, quyển sách này được viết thật hay làm sao!”

Trước đây tôi không thể đọc nổi một quyển sách, nói chi đến việc đọc trong vài giờ. Tôi luôn cảm thấy khó chịu kể cả khi chỉ đọc vài dòng vì nó làm tôi thấy chóng mặt. Tôi không biết tại sao, nhưng tôi thấy khác khi đọc Chuyển Pháp Luân.

Tôi đọc xong quyển sách trong chưa đầy hai ngày. Trong thời gian đó, tôi có thể ngủ ngon hơn trước đây, và tâm trạng của tôi cũng được cải thiện.

Trước khi đọc xong quyển sách, tôi có một giấc mơ. Tôi nghe thấy một giọng nam nói: “Ta đang thanh lọc não bộ của con. Con sẽ không chịu nổi nếu ta làm điều đó trong khi con đang tỉnh.” Sau đó, tôi có một giấc mơ khác. Một y tá nữ mặc đồ trắng nói với tôi: “Cô sẽ khỏi bệnh trầm cảm.” Cô ấy lặp lại điều đó ba lần. Khi tỉnh dậy, tôi nhận ra rằng Sư phụ đã bắt đầu chăm sóc cho tôi. Ngoài ra, tôi có thể cảm thấy rằng Sư phụ đã lo lắng rằng tôi có thể sẽ không thể hiểu được và cố ý để một hình tượng y tá nói cho tôi rằng tôi sẽ khỏi bệnh trầm cảm. Sư phụ đã thật sự có ý định khai sáng cho tôi!

Tôi học năm bài công pháp và tiếp tục đọc Chuyển Pháp Luân. Sức khỏe của tôi được cải thiện đáng kể. Lúc đầu, tôi nhận thấy rằng đôi khi tôi thấy vui vẻ, rồi tôi thấy vui vẻ vài giờ trong ngày. Sau đó, tôi thấy vui vẻ trong cả buổi sáng, và cuối cùng, tôi thấy vui vẻ cả ngày.

Khi chồng tôi trở về nhà sau giờ làm và nhận thấy tôi có tâm trạng tốt, anh cũng vui mừng. Vì vậy, nhờ sự bảo hộ từ bi của Sư phụ, tôi lại trở nên khỏe mạnh. Tôi quay lại làm việc và sống một cuộc sống bình thường. Tiếng cười đã xuất hiện trở lại trong gia đình của chúng tôi.

Mở lại tiệm làm tóc

Năm 2010, tôi mở lại tiệm làm tóc của mình, nó đã bị đóng cửa trong vài năm. Lần này thì khác, vì tôi khỏe mạnh và không thấy mệt mỏi khi làm việc nữa. Việc kinh doanh của tôi cải thiện từng ngày, và chúng tôi đã kiếm được nhiều tiền. Năm 2012, chúng tôi mua một căn nhà ở thành phố đó.

Những khách hàng của tôi thường nói rằng tôi trông có vẻ trẻ hơn so với tuổi. Khi tôi nói với họ rằng con gái tôi đã hơn 20 tuổi, họ không thể tin được. Nhiều khách hàng nói với tôi: “Cô có thái độ tốt và còn tốt bụng nữa. Cô lúc nào cũng có thể vui vẻ và nhiệt tình. Tôi rất vui vẻ mỗi khi gặp cô.” Họ không biết rằng nếu không nhờ có Pháp Luân Công thì tôi đã không được như thế này.

Một lần nọ, một khách hàng nam đến để cắt tóc và điều trị dầu. Sau khi cắt tóc cho anh, tôi hỏi anh: “Anh muốn thuốc dầu chất lượng tốt hay loại rẻ tiền hơn?” Anh ấy muốn loại tốt. Khi tôi đi lấy, tôi nhận ra rằng loại thuốc tốt không còn đủ, và tôi nói với anh: “Tôi không có đủ thuốc chất lượng tốt. Ngay mai tôi sẽ mua thêm. Anh có thể quay lại vào chiều mai không?” Anh ấy đồng ý và quay lại vào chiều hôm sau.

Vài ngày sau, một nam khách hàng quen đến nói với tôi: “Một người bạn của tôi đã điều trị dầu ở đây mấy hôm trước. Anh ấy nói với tôi về việc cô đã làm cho anh ấy. Ngày nay, thật sự rất khó để tìm được những người như cô. Thật ra, sẽ không ai biết nếu cô trộn lẫn loại thuốc chất lượng kém hơn vào.”

Tôi mỉm cười, và lúc đó, mẹ tôi đã nói cho vợ anh ấy sự thật về Pháp Luân Công. Vì vậy anh ấy hiểu được cách kinh doanh của chúng tôi. Một vài khách hàng chỉ vào tôi và nói với những khách hàng khác: “Cô ấy là người duy nhất không nặng về tiền.” Đó là sự thật, tôi đã thật sự thay đổi vì tôi tu luyện Pháp Luân Công. Tôi trở thành một người khỏe mạnh và biết nghĩ cho những người khác trước tiên.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2014/6/13/美发师从抑郁到开心-293349.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2014/6/25/1779.html

Đăng ngày 06-07-2014; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share