Bài viết của một học viên ở thành phố Lục Bàn Thủy, tỉnh Quý Châu, Trung Quốc

[MINH HUỆ 28-05-2014] Tôi năm nay 68 tuổi. Tôi muốn kể với các bạn câu chuyện của tôi và mẹ tôi. Cả hai chúng tôi đã từng rất ốm yếu, và mẹ tôi thậm chí đã ở bên bờ vực của cái chết, cho tới khi Pháp Luân Công hồi phục sức khỏe cho chúng tôi và cho chúng tôi một cuộc sống mới.

Tôi rất gầy, yếu, không có sức sống trước khi tu luyện Pháp Luân Công. Tôi không có cảm giác ngon miệng và việc ăn uống đối với tôi khá khó khăn. Chồng và con tôi phải coi sóc việc gia đình.

Sư phụ cứu tôi

Tôi sẽ không bao giờ quên được ngày hôm đó – đó là ngày 22 tháng 08 năm 1995. Một người trong làng hỏi tôi: “Chị có muốn tham gia vào lớp học và xem video Sư phụ Lý Hồng Chí giảng Pháp ở Tế Nam không?” Tôi đã vui vẻ tham gia.

Tôi rất xúc động khi xem băng video, cảm giác như từng lời giảng của Sư phụ đã thấm vào tới từng mỗi tế bào trong tôi vậy. Tôi nghĩ những gì mà Sư phụ Lý Hồng Chí giảng đều là sự thật và trong lòng tôi rất vui sướng. Tôi không muốn phải ra về và chỉ mong sao cho thời gian trôi nhanh để được nghe bài giảng kế tiếp vào ngày hôm sau. Tôi thường đến rất sớm.

Một số điều thú vị đã xảy ra trên đường tôi đi nghe Pháp về. Chân tôi bước dường như không chạm đất, cảm giác như thể đang bay vậy. Tôi không hề cảm thấy mệt mỏi một chút nào.

Tôi đã rất phấn khích nói với mọi người trong nhà rằng bài giảng tuyệt vời như thế nào. Nhưng tôi không thể giải thích được rõ ràng. Tôi chỉ muốn họ tham gia cùng tôi. Tôi đã quá say mê với những điều mình đang nói mà không chú ý đến thức ăn mà cô con gái mang lên cho tôi và tôi đã nuốt vội nó. Con gái tôi nói: “Mẹ, mẹ ăn hết rồi!” Mắt tôi ngấn lệ. Gia đình mừng cho tôi. Họ nói: “Chúng con ủng hộ mẹ miễn là nó tốt cho mẹ. Mẹ nên đi hàng ngày.”

Sau khi tham gia vào khóa học, tôi đã có cảm giác ngon miệng và có thể ăn được mọi thứ. Tôi tăng cân và tràn đầy năng lượng. Tôi có thể làm việc và đi được những quãng đường dài. Tôi có thể đi nhanh hơn cả con gái tôi. Tôi luôn luôn vui vẻ và đã trở thành con người hoàn toàn khác. Những người quen cũ rất ngạc nhiên thường nói: “Chị nhìn trẻ và đẹp quá.” Tôi nói với họ: “Đó là do tôi tu luyện Pháp Luân Công đó. Pháp Luân Công rất tốt!”

Mẹ tôi bên bờ vực của cái chết

Em trai tôi gọi điện cho tôi sau dịp Tết Nguyên Đán năm 2012 và nói: “Mẹ năm nay đã 98 tuổi và đang lâm bệnh nặng. Mẹ thôi không điều trị nữa và bệnh viên đã trả về. Đã vài ngày nay mẹ không ăn uống được gì. Mẹ nhìn trông như thể có thể chết bất cứ lúc nào. Chúng em đang chuẩn bị hậu sự cho mẹ và đã thông báo cho họ hàng biết.”

Tôi vội vã trở về nhà, đau đớn nhìn mẹ đang trên bờ vực của cái chết. Tôi nắm lấy tay bà, nghiêng người, thì thầm vào tai bà: “Mẹ, con đã về đây, mẹ sẽ ổn thôi. Mẹ mau cầu xin Sư phụ Lý Hồng Chí, nhà sáng lập Pháp Luân Công, cứu mẹ, chắc chắn mẹ sẽ hồi phục.” Mọi người trong gia đình nhìn tôi, họ nghĩ tôi đang nói huyên thuyên để cho mẹ tôi được thanh thản, nên không ai nói gì cả.

Tôi bật băng thâu âm Sư phụ giảng Pháp ở Tế Nam và để vào tai mẹ tôi. Bà đã lắng nghe và nét mặt biểu hiện rất thanh thản. Tối hôm đó, tôi nói với mọi người trong gia đình rằng: “Tối hôm nay, chị sẽ thức trông mẹ. Mọi người đã vất vả rồi, cứ đi nghỉ ngơi đi.” Em tôi nói: “Như thế sao được? Nếu mẹ cần đi vệ sinh, thì phải cần tới ba người chúng ta. Một người giữ đầu, một người nâng chân, người thứ ba phải cầm bô vệ sinh. Làm sao chị có thể làm một mình được?” Tôi nói: “Nếu khó quá, chị sẽ gọi các em.” Do đó, mọi người đều đi ngủ.

Sư phụ cứu mẹ tôi

Mẹ tôi muốn đi tiểu. Tôi nói với bà: “Con sẽ giúp mẹ ngồi dậy.” Mẹ tôi nói: “Mẹ đã không thể cử động được trong hơn hai tuần lễ rồi, làm sao có thể ngồi dậy được đây?” Tôi nói: “Hãy xin Sư phụ giúp đỡ và sau đó mẹ có thể ngồi dậy được.” Bà lắng nghe và đã cầu xin Sư phụ giúp đỡ. Nó đã có tác dụng. Bà ghì chặt vào đầu tôi, và tôi đã dùng hết sức để đỡ bà ngồi dậy. Tôi rất phấn khởi, bởi biết rằng Sư phụ đang giúp đỡ tôi.

Nhìn thấy mẹ tôi đã hồi phục nhiều như thế nào, tôi nói với bà: “Sư phụ đã cứu mẹ, và mẹ cần phải nói cho mọi người biết rằng mẹ biết ơn Sư phụ như thế nào.” Bà nói: “Mẹ sẽ nói với mọi người rằng Pháp Luân Công và Sư phụ đã cứu mẹ. Mẹ sẽ luôn ghi nhớ lòng tốt của Sư phụ và hàng ngày sẽ niệm ‘Pháp Luân Công hảo! Chân – Thiện – Nhẫn hảo!’”

Gia đình và hàng xóm láng giềng tới thăm mẹ tôi vào sáng sớm ngày hôm sau. Tôi nói với họ là sức khỏe của mẹ tôi đã khá hơn và bà đã có thể ngồi dậy và ăn một chút. Mọi người nhìn tôi không tin.

Tôi nói với mẹ tôi: “Mẹ ơi, mẹ có muốn ngồi dậy một chút không?” Bà đáp: “Có.” Tôi nói: “Mẹ dậy đi, con giúp mẹ thay quần áo.” Mẹ tôi ra khỏi giường và đi được vài bước. Tôi giúp bà đi tới chiếc ghế dài và ngồi xuống. Những ai có mặt ở đó đã được chứng kiến sự kỳ diệu của Pháp Luân Công. Trong tích tắc, họ đã biết được sự thật về Pháp Luân Công và biết rằng Pháp Luân Công là tốt.

Tôi đã giúp họ thoái khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc và các tổ chức liên đới của nó. Vài người cũng đã bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công.

Hai năm sau, sức khỏe của mẹ tôi vẫn tốt và bà có thể tự chăm sóc được bản thân mình.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2014/5/28/七旬的我和百岁的母亲重获健康-292574.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2014/6/10/1584.html

Đăng ngày 28-06-2014; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share