Bài chia sẻ của một học viên ở tỉnh Hồ Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 19-05-2014] Chị gái tôi đọc Chuyển Pháp Luân trước đó và có thái độ tích cực đối với Đại Pháp. Có một lần chị ấy thậm chí đã nhờ tôi hướng dẫn chị cách luyện các bài công pháp. Vào năm 1998, hai cụm hoa Ưu đàm Bà La ba nghìn năm mới khai nở một lần như được mô tả trong Kinh Phật, được thấy trên một ô cửa kính và trên tường nhà chị ấy. Mặc dù vậy, bởi vì chị thích chơi mạt chược, chị đã không bước vào tu luyện.

Bị chẩn đoán ung thư dạ dày

Vào tháng 04 năm 2009, chị tôi được Bệnh viện Y học Hồ Bắc Trung Quốc chẩn đoán là bị chớm ung thư dạ dày. Bác sĩ của chị gợi ý chị cắt dạ dày càng sớm càng tốt. Cả gia đình quá sốc vì tin xấu này. Đêm đó tôi đã đi theo chị về nhà và nói, “Chị à, lúc này, chị phải tin tưởng vào Pháp. Chỉ có Pháp mới có thể cứu mạng chị, hoặc chị không thể qua khỏi đâu” Chị ấy trả lời ngay lập tức, “Chị sẽ học Pháp bây giờ. Chị sẽ không đi khám bác sĩ vào ngày mai.” Sau đó chị ấy mở Chuyển Pháp Luân ra bắt đầu học Pháp cùng tôi.

Ngày tiếp theo gia đình chị ấy đã đưa chị tới Bệnh viện ung bướu tỉnh Hồ Bắc để kiểm tra. Nhưng chị không quên mang theo cuốn sách. Ca phẫu thuật đã bị hoãn lại 3 ngày bởi vì bác sĩ trưởng không thu xếp được công việc vào cuối tuần. Chị nói, “Bởi vì không bác sĩ nào thu xếp được, chị ở đây một mình một phòng và dành 3 ngày không bị phiền nhiễu đó để đọc sách. Trong lúc đợi phẫu thuật, chị liên tục chân thành niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo’ và ‘Chân-Thiện-Nhẫn hảo’ cho đến lúc chị bất tỉnh vì thuốc mê.”

Sau khi phẫu thuật

Do bốn phần năm dạ dày của chị đã bị cắt, bệnh viện đặt cho chị một ống dẫn dịch IV 24 giờ một ngày. Hầu hết các bệnh nhân phẫu thuật cần rút ra 2000cc dịch lỏng, nhưng chị đã cảm thấy không thoải mái sau khi rút ra 500cc. Vào ngày thứ tư, chị rút các ống qua mũi đến dạ dày và dẫn nước tiểu ra bởi vì chúng đã gây khó chịu cho chị và chị bắt đầu bị sốt và đau họng. Theo bác sĩ của chị, một số bệnh nhân phải duy trì những ống này hơn 40 ngày sau khi phẫu thuật. Vào ngày thứ bảy, chị có thể tự đi vào nhà vệ sinh. Đến ngày thứ chín, chị được ra viện. Lúc đầu chị ấy nghỉ tại nhà chị cả của chúng tôi. Bởi vì chị cả chúng tôi và các thành viên trong gia đình chị chỉ cho phép chị ăn loãng, chị luôn luôn bị đói. Làm sao mà một bệnh nhân bị cắt bỏ gần hết dạ dày lại có thể cảm thấy đói đến vậy? Bảy ngày sau, tôi đã đón chị về nhà tôi. Hàng ngày chúng tôi cùng nhau học Pháp và chị đã trở thành một học viên.

Chị gái tôi bắt đầu tu luyện

Ban đầu chị tôi rất yếu và gầy, và nước da chị giống như sáp ong vàng. Nhưng chị đọc Pháp một cách rõ ràng, chính xác và luôn tận dụng mọi cơ hội để đọc Pháp nhiều hơn. Chúng tôi đã dành cả ngày để học Pháp cùng nhau, giữ tư thế chân vắt chéo toàn bộ thời gian. Lần đầu tiên, chị ấy có thể kiên trì ngồi trong thế song bàn trong khi luyện bài công pháp thứ 5. Tay của chị đổ mồ hôi khi đang luyện. Vào ngày tu luyện thứ năm, tay và sắc mặt của chị đã chuyển sang màu hồng. Chị rất hứng khởi nói, “Nhìn này! Lúc này tay và mặt của chị hồng hào rồi.” Vì tay và chân của chị bị lạnh và khô đã nhiều năm, chị luôn phải ngâm chúng vào nước nóng và sau đó đi tất trước khi lên giường ngủ hàng đêm. Những thay đổi lớn như vậy đã khiến chị vững tin hơn.

Trước khi phẫu thuật, chồng chị đã chi vài nghìn nhân dân tệ và mua cho chị nhiều thức ăn bổ dưỡng. Tuy nhiên, chị ấy không thể ăn bất cứ thứ gì, bởi vì chị sẽ phát sốt dù chị chỉ nếm thử có một chút. Chị chỉ cảm thấy ngon khi ăn thức ăn được chế biến tại nhà. Bữa ăn đầu tiên của chị, chị ăn nửa cái bánh hấp, một bát cháo kê, nửa bát cháo sườn lợn, và súp củ cải. Hai ngày sau đó, chị nói, “Làm cho chị một vài cái bánh mì và bánh bột bắp.” Tháng đầu tiên, mỗi bữa chị ăn một cái bánh mì, một bát cơm, và nửa bát súp củ cải. Thậm chí chị còn ăn một ít canh mướp đắng. Thật là chuyện phi thường khi một người vừa mới phẫu thuật dạ dày lại ăn tốt như vậy trong một khoảng thời gian ngắn.

Hóa trị

Theo bác sĩ của chị, rất có thể chị phải trở lại bệnh viện để kiểm tra và sau đó làm hóa trị sau 21 ngày. Chúng tôi nghĩ rằng đó là một khảo nghiệm để xem liệu chúng tôi đã tín tâm vào Pháp chưa. Vì vậy chúng tôi đã kiên định không quay lại bệnh viện. Tất cả người thân từ cả hai bên gia đình gây áp lực cho chúng tôi. Họ gọi điện hoặc đích thân đến thăm chúng tôi, [họ] khóc lóc và la hét nếu chúng tôi không làm theo lời khuyên của họ. Họ đã chi trả trước tất cả các chi phí làm hóa trị.

Tôi nói, “Việc đó là quá sớm. Bây giờ chị đang rất yếu và cần phải nghỉ ngơi. Chị ấy có thể đi sau khi chị trở nên khỏe hơn.” Chị cả tôi hỏi, “Chúng ta đang thuận theo em hay bác sĩ của cô ấy? Em là chuyên gia đấy à?” Tôi trả lời, “Lúc này chị ấy là một học viên. Sư phụ của chúng em đã bắt đầu coi sóc cho chị ấy, vì vậy chị ấy không cần hóa trị nữa.” Họ nói, “Chị ấy có thể tiếp tục luyện tập trong lúc đang điều trị. Rốt cuộc, chúng ta cần tin vào khoa học. Là một bệnh nhân, chị ấy nên đi gặp bác sĩ. Em sẽ chịu trách nhiệm nếu bất cứ điều gì xảy ra trong tương lai phải không?” Tôi trả lời một cách chắc chắn, “Chị ấy không thể chịu được những phương pháp điều trị này ngay bây giờ. Em biết rằng chị ấy sẽ được lành bệnh nếu chị ấy kiên trì luyện tập chăm chỉ. Không có gì sẽ xảy ra đối với chị ấy. Ai có thể đưa ra lời hứa rằng chị ấy sẽ ổn nếu chị ấy làm hết các phương pháp hóa trị?” Lần này, tất cả người thân cùng im lặng.

Chị tôi nói, “Đừng khắt khe với em ấy! Đó không phải là quyết định của em ấy. Bản thân em đã nhất quyết muốn là một học viên. Em đã đặt số phận của mình vào bàn tay của Sư phụ, và em không còn lo lắng nữa. Chị không nhận thấy những chuyển biến lớn ở em sao? Thân thể em tiều tụy làm sao? Giờ thì em thật khỏe mạnh? Em e em sẽ chết mất nếu em thuận theo lời khuyên của chị.”

Cuối cùng chúng tôi đã vượt quan thành công qua việc vững vàng tín tâm vào Sư phụ và Pháp.

Sáu tuần sau, chị ấy được kiểm tra ở bệnh viện và được biết là tình trạng của chị bình thường. Cuối cùng, mọi người đã ủng hộ chị ấy tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Trong vùng chúng tôi, các bệnh nhân mắc loại ung thư này chỉ sống được thêm một năm, ngay cả khi họ làm hóa trị và uống thuốc đắt tiền. 5 năm đã trôi qua, và, dù không uống bất cứ loại thuốc nào hay tuân theo bất cứ chế độ ăn kiêng đặc biệt nào, chị tôi vẫn khỏe mạnh. Chị ấy đi thoăn thoắt, và thân thể chị ấy càng ngày càng trở nên khỏe mạnh hơn. Khi chị sang tuổi 57, chị ấy đảm nhận hai công việc. Trong ngày, chị ấy làm việc chăm chỉ. Ban đêm chị tham gia nhóm học Pháp và luyện công và tham gia vào các hoạt động cứu chúng sinh.

Sư phụ đã ban cho chị ấy một cuộc đời mới. Tạ ơn Sư phụ!


Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2014/5/25/1348.html

Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2014/5/19/【庆祝513】只剩五分之一胃的三姐正常生活-291455.html

Đăng ngày 22-06-2014; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share