Bài của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc Đại lục

[MINH HUỆ 05-05-2014] Vào cuối tháng 12 năm 2012, đứa cháu trai con của anh trai tôi có biểu hiện các triệu chứng của bệnh trầm cảm. Cháu mất hứng thú vào trường học và vào việc học khi đang là học sinh trung học. Cháu cũng mất luôn hy vọng và niềm tin vào cuộc sống. Cháu bị lấp đầy bởi lòng thù hận, sự căm tức và đau khổ. Vì cháu là cháu trai duy nhất trong số những đứa cháu của gia đình chúng tôi, chúng tôi cảm thấy rất lo lắng cho tình trạng của cháu.

Khi anh trai tôi thấy cháu dùng dao rạch lên bàn và sau đó đấm vào một ô cửa sổ, anh ấy đã quá sốc đến nỗi lên cơn đau tim và suýt chết. Cậu bé mất đi hứng thú vào mọi thứ, bao gồm cả những sở thích của mình như chơi bóng rổ và chơi game. Cháu rất bối rối và sẽ bật khóc khi nói về một điều gì đó… Cháu đóng kín phòng mình cả ngày và không chịu trò chuyện với bất cứ ai.

Mẹ của cháu rất lo lắng và chị ấy thường gọi điện cho tôi khóc và kể cho tôi nghe về cháu. Tôi bảo chị đừng lo lắng và rằng cháu sẽ ổn. Tôi cũng bảo chị niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo” và bảo cháu trai cùng các thành viên khác trong gia đình cũng niệm điều này. Sau đó, mẹ của cháu nói rằng: “Cô à, nếu không có Đại Pháp thì chị sẽ suy sụp hoàn toàn.”

Vào tháng 04 năm 2013, tôi quay trở lại thành phố nơi họ sống và cậu bé đã đồng ý gặp tôi. Chúng tôi đã xem DVD Biễu diễn Nghệ Thuật Thần Vận cùng nhau, và tối hôm đó tôi đã mời cháu tham gia học Pháp với các học viên địa phương. Đây là cách mà cậu bé được giới thiệu về Pháp Luân Đại Pháp. Tôi đã thảo luận với các đồng tu và chúng tôi đồng ý tăng thêm thời gian học Pháp vì vậy chúng tôi có thể học ít nhất một bài giảng một ngày.

Thông qua học Pháp, cậu bé bắt đầu thay đổi và trở nên điềm tĩnh, ôn hòa. Mọi thứ đã quay trở lại bình thường.

Là một học sinh cuối cấp ba, cháu phải chọn lĩnh vực học tập cho chương trình đại học của mình. Bởi vì cháu đã không đến trường gần nửa năm, chúng tôi nghĩ sẽ thực tế hơn nếu cháu lựa chọn các môn học mà mình học tốt, chẳng hạn như chơi bóng rổ hay mỹ thuật. Chúng tôi đã rất ngạc nhiên khi cháu nói với chúng tôi rằng cháu muốn học thanh nhạc, vì cháu chưa bao giờ tốt về lĩnh vực ca hát và không có thời gian để tập luyện cho kì thi tuyển sinh. Tôi cố gắng thuyết phục cháu cũng nên học cách trở thành một MC trong khi đang chuẩn bị cho thanh nhạc vì như vậy cháu sẽ có nhiều sự chọn lựa hơn, và việc đào tạo để trở thành một MC thì dễ dàng hơn một chút.

Cháu nghe theo lời khuyên của tôi nhưng nội tâm rất mâu thuẫn. Cháu muốn học thanh nhạc nhưng cháu dường như không có đủ thời gian để chuẩn bị cho kì thi tuyển sinh. Cháu cũng không thật sự muốn trở thành một MC. Cháu đã rất lo lắng và bắt đầu đắm chìm vào những trò chơi điện tử. Rồi một ngày cháu bị ngất xỉu. Tôi bảo với cháu rằng: “Cháu phải nhớ rằng cháu là một đệ tử Đại Pháp, và cháu chỉ nghe theo những gì Sư phụ dạy bảo. Đừng lo lắng về bất cứ điều gì, hãy niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo” và xin Sư phụ giúp đỡ cháu”. Vì có một việc đột xuất nên tôi phải rời đi. Hai mươi phút sau tôi nhận được một tin nhắn từ cháu, bảo rằng: “Bây giờ cháu đã khỏe. Sư phụ đã cứu cháu.”

Sau đó cháu kể với tôi rằng cháu đã cảm thấy cơ thể mình bị bao phủ bởi các chủng tín tức ở tầng thấp và cháu đã cảm thấy mình bị ngạt thở. Khi tôi bảo cháu xin Sư phụ giúp đỡ và phát chính niệm, cháu đã thấy một người đang tiến về phía cháu từ phía xa và cháu nhận ra rằng đó là Sư phụ. Sư phụ đã kéo những tín tức ở tầng thấp phủ lấy cháu ra và cháu lập tức cảm thấy thật êm ả và dễ chịu.

Kể từ đó, cháu đã học Pháp và luyện công mỗi ngày. Cháu cũng tiến bộ đáng kể trong các bài học âm nhạc của mình. Giáo viên dạy thanh nhạc của cháu bảo rằng dạy cháu thật vui và cháu tiến bộ rất nhanh trong từng bài học. Cháu cũng từ bỏ những thói quen xấu, như là chơi điện tử, và cầu kỳ trong cách ăn uống. Cháu thường hay ỷ lại vào mẹ, nhưng bây giờ cháu đã tự lập nhiều hơn và xem các khó khăn như là niềm vui.

Gương mặt buồn bã trước kia của cháu bây giờ là một gương mặt vui vẻ, và thay vì là một cậu bé cô đơn và ít giao tiếp, bây giờ cháu trở nên gần gũi và lịch thiệp. Cháu cũng bắt đầu giảng chân tướng cho mọi người và luôn luôn hành xử với chính niệm chính hành. Một lần môi của cháu bị nổi đầy những vết phồng rộp. Cháu đã hướng nội và nhận ra rằng cháu đã không tu khẩu tốt và nói những điều mình không nên nói. Vào một buổi tối, đột nhiên cháu bắt đầu bị nôn mửa và tiêu chảy. Bố mẹ cháu đã rất lo lắng vì lúc đó là thời điểm mà dịch SARS đang hoành hành. Cháu nói với mẹ mình rằng: “Mẹ đừng lo. Sư phụ đang thanh lọc cơ thể con”. Sau đó mẹ cháu kể với tôi rằng chị ấy đã thấy cháu ngồi thiền trong phòng của mình. Nửa tiếng sau, cháu đi ra ngoài và trông có vẻ bình thường. Cháu thậm chí đã ăn hai bát cháo.

Cả gia đình và bạn bè đã chứng kiến sức mạnh của Đại Pháp nhờ sự thay đổi đáng kinh ngạc của cậu bé này.

Tháng 11 vừa qua, các sinh viên nào muốn chuyên về lĩnh vực nghệ thuật bắt đầu lựa chọn môn học của mình. Một sinh viên chỉ được phép chọn một lĩnh vực để học tập, và cháu tôi đã chọn thanh nhạc. Cháu chỉ được dạy trong hai tháng sau đó, nhưng cháu đã làm rất tốt trong kỳ thi. Giáo viên của cháu bảo rằng: “Cháu chỉ học với tôi trong vòng hai tháng, nhưng cháu đã đạt được những gì mà người khác phải học trong ba năm!”

Bây giờ cậu thanh niên trẻ tuổi đã được nhận vào một trường đại học nghệ thuật như mong ước và vui vẻ với việc học của mình. Theo lời của cháu: “Chính Sư phụ và Đại Pháp đã cứu cháu và giúp cháu tìm thấy con người thật của chính mình.”

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2014/5/23/1313.html

Đăng ngày 21-06-2014; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share