Bài viết của một học viên ở thành phố Tế Nam, tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc

[MINH HUỆ 10-05-2014] Trích: Lần đầu tiên, tôi đã trải nghiệm được cảm giác tuyệt diệu của một cơ thể không bệnh tật. Cuối cùng, tôi đã hiểu tại sao các học viên Pháp Luân Đại Pháp đã tới Bắc Kinh để thỉnh nguyện công lý cho Pháp Luân Đại Pháp bất chấp việc có nguy cơ bị giam giữ. Một người khỏe mạnh sẽ không bao giờ có thể hiểu được cảm giác của một người đang bị những căn bệnh mãn tính hành hạ đột nhiên trở nên hoàn toàn khỏe mạnh là như thế nào.

Cuộc sống bệnh tật

Tôi đã 60 tuổi và hiện đang sống tại thành phố Tế Nam, tỉnh Sơn Đông. Cuộc sống trước lúc tu luyện Pháp Luân Đại Pháp của tôi thì đầy những khó khăn và đau khổ.

Cha tôi là một bác sĩ. Ông nói rằng tôi bị bệnh tim bẩm sinh. Tim tôi không phát triển đầy đủ và việc cấp máu trong cơ thể không đủ. Tôi không được hiếu động như những đứa trẻ khác, và tôi vẫn nhớ tay và chân của tôi bị lạnh cóng vào mùa đông. Xương và móng tay của tôi rất dễ gãy, và mẹ tôi thường hay nắm tay tôi và lẩm bẩm rằng tôi sẽ không sống lâu được.

Tôi không giống như những đứa trẻ khác. Ngoài việc có một thể chất ốm yếu ra, tôi còn có rất nhiều các mối lo lắng và rắc rối khác. Khi ở tuổi thiếu niên, tôi đã phải chịu đủ mọi loại bệnh tật như: nấm tóc, gàu và tê phù. Vai tôi phủ đầy gàu, nếu bàn chân sưng phù của tôi mà bị khô, da sẽ nứt. Trong vài thập kỷ, tôi đã phải chịu đựng những triệu chứng này và đã phát triển sự mặc cảm tự ti, bi quan và khuynh hướng chống đối xã hội.

Tôi còn bị táo bón từ nhỏ. Tôi đã thử chữa trị bằng rất nhiều phương pháp khi trưởng thành nhưng kết quả thu được rất khiêm tốn và chứng bệnh này đã đi theo tôi suốt hơn 40 năm trời.

Năm 1989, tôi 30 tuổi và có kinh hai lần một tháng và mỗi lần một nhiều và nó thường kéo dài sáu, bảy ngày. Tôi bị chẩn đoán có một khối u tử cung. Khi tôi 40 tuổi, khối u phát triển và tôi bị mất máu và bị thiếu máu nặng. Điều này đã ảnh hưởng đến tim tôi. Tôi thở khó nhọc cả ngày lẫn đêm và có cảm giác tim mình như đang bị tách rời ra vậy. Tôi cảm giác như có một trọng lượng vô hình khổng lồ đè ép lên ngực và lưng mình, đau đớn không thể tả nổi. Đồng thời, tôi còn bị bệnh thoái hóa đốt sống cổ, khớp vai bị hạn chế và thoát vị đĩa đệm thắt lưng hành hạ.

Tôi cần phẫu thuật khối u tử cung và thoát vị đĩa đệm thắt lưng, nhưng trái tim tội nghiệp của tôi không thể chịu nổi bất cứ ca phẫu thuật nào. Cuộc sống với tôi chỉ toàn là đau khổ, tuy nhiên tôi vẫn phải cố để tồn tại. Thật là một phép lạ. Tôi đã không đi khám bác sĩ hay uống bất cứ một viên thuốc nào nhưng vẫn tiếp tục sống, tuyệt vọng, đau khổ mỗi ngày.

Tôi trở nên tàn phế, và cha mẹ tôi phải chăm sóc tôi. Chồng tôi phải nấu nướng và dọn dẹp nhà cửa sau khi đi làm về. Gia đình tôi sống trong đau khổ.

Bước ngoặt

Năm 2003, mọi người trong nhà tôi biết được rằng Pháp Luân Công có những lợi ích sức khỏe tuyệt vời và đã mượn từ một người bạn cuốn Chuyển Pháp Luân cho tôi. Do bị ảnh hưởng bởi những tuyên truyền trên truyền hình chống lại Pháp Luân Công, tôi đã cảnh giác, nhưng vì tuyệt vọng, nên tôi đã cầm cuốn sách lên xem.

Tôi đã bị chấn động khi phát hiện ra các nguyên lý uyên thâm của cuốn sách. Tôi nhanh chóng có những phản ứng khi cơ thể được tịnh hóa. Khi chân tôi đang được thanh lọc, tôi có cảm giác như bị côn trùng bò trong chân, chúng rất đau và ngứa. Khi ruột và dạ dày tôi được thanh lọc, tôi liên tục nôn mửa và tiêu chảy trong hai giờ đồng hồ và gần như không thể chịu đựng nổi. Vài ngày sau, một móng tay mà đã bị ăn sâu vào trong thịt trong vài thập kỷ đã mọc ra, mạnh và cứng. Khi lần đầu tiên có thể dùng móng tay của mình, tôi đã phấn khích đến nỗi chỉ muốn chạy bổ ra đường và nói cho mọi người biết.

Rơi trở lại vực sâu

Em trai tôi khai trương một nhà máy mới ở tỉnh Trùng Khánh vào năm 2006 và mời chồng tôi tới làm việc ở đó. Tôi đã đi cùng với anh ấy. Vì sợ hãi, tôi đã không mang theo sách Chuyển Pháp Luân hay đĩa nhạc luyện công và cũng không học Pháp hay luyện công. Chẳng bao lâu sau, bệnh tật của tôi đã tái phát. Tôi không còn sức lực và mặt thì tái xanh đi. Tôi rất khó khăn khi bước lên cầu thang hay thậm chí là đứng. Chồng tôi rất lo lắng và nói: “Em đã rất mạnh khỏe khi tới đây. Nếu em không hồi phục, anh biết ăn nói thế nào với mọi người khi chúng ta quay trở lại? Hãy tới bệnh viện thôi.” Tôi đã phải nhập viện, nhưng ngày hôm sau đã xuất viện. Bác sĩ nói: “Tim của chị không đủ khỏe để có thể chịu được phẫu thuật. Tốt hơn hết là chị nên về nhà để điều trị.”

Không còn cách nào khác nên chồng tôi đã tìm các loại thuốc chữa bệnh trên mạng internet và mua chúng bất kể chúng có đắt bao nhiêu đi chăng nữa miễn là nó bổ dưỡng và bổ sung máu. Tôi cảm thấy vô vọng. Tôi biết một cách rõ ràng rằng điều gì sẽ xảy ra nếu như khối u bị vỡ và lây nhiễm sang phần còn lại của cơ thể.

Quay trở lại Đại Pháp, được tịnh hóa hoàn toàn

Cháu trai tôi xây dựng gia đình vào cuối năm 2006 và em trai tôi yêu cầu chúng tôi quay trở về nhà. Sau đó cuộc sống của tôi đã khởi sắc. Tháng 02 năm 2007, tôi quay trở lại Trùng Khánh với cuốn Chuyển Pháp Luân và đĩa nhạc luyện công. Thời gian này, tôi đã bắt đầu học Pháp và luyện công một cách nghiêm túc. Chưa tới 20 ngày, cơ thể của tôi đã hoàn toàn được tịnh hóa và tất cả những bệnh tật kinh niên đã biến mất. Thật phấn khích khi khối u xơ tử cung đã được thanh lý và đẩy ra ngoài. Trong ba ngày, các cục thịt chết thối đã liên tục được đẩy thoát ra. Kích thước của khối u thay đổi từ lớn như một quả trứng nay còn nhỏ như hạt đậu phộng. Khối u đó đã ở trong cơ thể tôi gần 20 năm nay được thanh lý chỉ trong ba ngày. Mười ngày sau, bệnh tê phù, táo bón, thoái hóa đốt sống cổ và lệch đĩa đệm thắt lưng đã biến mất. Tôi đã được ban cho một cuộc sống mới.

Lần đầu tiên trong đời, tôi trải nghiệm được cảm giác tuyệt diệu của một cơ thể không bệnh tật. Cuối cùng, tôi đã hiểu tại sao các học viên Pháp Luân Đại Pháp đã tới Bắc Kinh để thỉnh nguyện công lý cho Pháp Luân Đại Pháp bất chấp việc có nguy cơ bị giam giữ. Một người khỏe mạnh sẽ không bao giờ có thể hiểu được cảm giác của một người đang đang bị những căn bệnh mãn tính hành hạ đột nhiên trở nên hoàn toàn khỏe mạnh là như thế nào.

Chúng tôi trở về nhà vào tháng 04 năm 2007. Người thân, bạn bè và đồng nghiệp của tôi rất ngạc nhiên khi nhìn thấy tôi trong tình trạng tốt như vậy. Họ hỏi: “Làm thế nào mà chị trở thành một con người mới thế?” Bạn bè tôi rất ngạc nhiên bởi sự thần kỳ của Pháp Luân Đại Pháp.

Con gái tôi kết hôn vào tháng 05 năm 2008 và chúng tôi đã tới thăm họ hàng của mình ở Thái An. Chúng tôi đã leo lên đỉnh núi Thái Sơn, tuy nhiên tôi vẫn không bị mệt. Trước đây, để làm được việc như thế này đối với tôi là điều không tưởng. Một lần nữa, họ lại được chứng kiến sự thần kỳ của Đại Pháp.

Con gái tôi sinh đôi vào năm 2009. Tôi thường phải bế các cháu lên và xuống cầu thang. Những người hàng xóm đã rất ngưỡng mộ sức khỏe tốt của tôi. Tôi đã từng là “chủ đề” trong các cuộc họp mặt gia đình. Họ bàn luận tôi đã từng có một sức khỏe kém như thế nào, da mặt tôi đã từng tái ra sao và loại thực phẩm bổ dưỡng nào tôi đã dùng. Bây giờ tôi trở thành “chủ đề” của họ vì nhiều lý do khác nhau. Bây giờ, họ thường nói: “Chị hai rất khỏe, chị là người khỏe nhất nhà.” Bây giờ, tôi có đôi má hồng và khuôn mặt sáng ngời. Mọi người nghĩ rằng tôi mới chỉ độ 40 tuổi.

Tôi không thể ngăn được nước mắt khi viết bài này. Sư phụ từ bi đã kéo chúng ta lên từ địa ngục, tẩy tịnh chúng ta và ban cho chúng ta một cơ thể khỏe mạnh. Là những người được hưởng lợi ích từ Pháp Luân Đại Pháp, chúng ta có đủ mọi lý do để tuân thủ nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn, cân nhắc đến người khác trước, và trở thành những học viên mang lại lợi ích cho gia đình và xã hội.

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2014/5/22/1296.html

Đăng ngày 20-06-2014; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share