Bài viết của một học viên Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 20-05-2014] Tôi làm việc tại một nhà máy và tôi chịu trách nhiệm nấu ăn cho khoảng hơn 20 người. Vào một ngày năm ngoái, trong khi tôi đang đạp xe đạp để đi mua sắm, một chiếc xe máy chạy quá tốc độ đã đâm phải tôi từ phía sau. Cơ thể tôi đã bị hất lên không trung và té úp xuống. Tôi bị bất tỉnh và được đưa đến bệnh viện.

Sau đó tôi nghe kể lại rằng bệnh viện lúc đầu đã không nhận tôi, và tôi được đưa đến một bệnh viện thứ hai. Tôi được chụp X quang và các bác sĩ nói với con trai tôi rằng ba xương ở cột sống của tôi đã bị ép chặt vào nhau, và đĩa cột sống thắt lưng của tôi đã bị gãy. Tình hình rất nghiêm trọng và không có cách nào để chữa khỏi. Nếu sau này tôi có thể đi lại được thì tôi cũng sẽ không thể làm việc. Khả năng khác là tôi có thể bị liệt suốt đời.

Con trai tôi không dám nói cho tôi biết những tin xấu này. Khi tôi tỉnh dậy, ba mẹ của người lái xe mô tô đã đến thăm tôi. Hóa ra chúng tôi có quen nhau từ trước. Tôi nói với con trai tôi: “Con đừng nhận bất cứ khoản tiền nào từ họ nhé. Là một học viên Pháp Luân Công, mẹ sẽ không nhận tiền bồi thường từ người khác và không cần sự kiểm tra sức khỏe đâu. Mẹ sẽ ổn trong vài ngày thôi. Con nói họ về nhà đi nhé.”

Tôi bị đau dữ dội. Các bác sĩ khuyên tôi nên dùng thuốc chống nhiễm trùng. Tôi nói với họ rằng: “Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp và tôi sẽ ổn. Không cần cho tôi dùng thuốc đâu.” Họ biết rằng tôi sẽ không hợp tác, vì thế họ đã nhờ vài người giữ lấy cánh tay của tôi và truyền dịch thuốc chống nhiễm trùng vào người tôi. Tôi nói với họ rằng chất dịch sẽ biến thành nước. Họ không nghe tôi nói và lại muốn làm điều tương tự vào ngày hôm sau. Tôi nói rằng điều này sẽ gây mụn nước nếu họ không dừng lại. Họ đã không tin tôi. Tuy nhiên, lần này các mụn nước đã xuất hiện và họ buộc phải dừng việc truyền dịch thêm nữa.

Khi tôi khăng khăng đòi về nhà, người nhà tôi đã đồng ý vì họ không thể làm được gì để giữ tôi ở lại bệnh viện. Về đến nhà, con trai tôi muốn tôi nằm trên giường của cháu và bảo vợ cùng con trai mình ngủ ở phòng khách để cháu tiện chăm sóc cho tôi. Tôi cảm thấy khá tồi khi nằm trên giường, bởi vì tôi tin rằng một học viên Đại Pháp thì nên có thể đứng lên.

Tối hôm đó khi con trai tôi đã ngủ, tôi cố gắng đứng lên bất chấp sự đau đớn. Nhưng khi chân tôi chạm được tới đất thì con trai tôi thức dậy và hỏi tôi đang cố gắng làm gì. Tôi bảo cháu rằng tôi đang cố gắng đi vệ sinh. Cháu đánh thức vợ mình dậy và bảo cô ấy giúp đưa tôi vào nhà vệ sinh. Thật là một rắc rối lớn. Sau khi trở vào và đã nằm trên giường tôi vẫn đau đớn dữ dội.

Vào đêm thứ ba, sau khi con trai tôi đã ngủ, tôi đã cố gắng đứng lên một lần nữa. Tôi di chuyển cơ thể thật nhẹ và tựa vào giường. Mặc dù đau đớn kinh khủng, tôi cuối cùng đã có thể đứng lên. Tôi quyết định rằng mình phải luyện bài công pháp thứ nhất. Sau khi hoàn thành bài tập, tôi trở lại lên giường và có thể ngủ. Đây là lần đầu tiên tôi có thể ngủ ngon kể từ sau vụ tai nạn.

Trải nghiệm sức mạnh của Pháp Luân Đại Pháp

Khi tôi thức dậy vào buổi sáng, đó là ngày thứ tư sau vụ tai nạn. Tôi tự nhủ với mình rằng vì tôi đã có thể đứng dậy vào tối hôm qua, nên hôm nay tôi phải đi lại được. Với rất nhiều đau đớn tôi bước xuống giường và đứng dậy. Tôi xin Sư phụ giúp tôi đi lại được. Tôi muốn chứng thực Pháp và cho con dâu của tôi thấy sức mạnh của Đại Pháp. Tôi dùng tay để đỡ phần thắt lưng và di chuyển một cách chậm chạp đến cửa.

Khi con trai tôi nhìn thấy tôi ở cửa cháu đã bị sốc. Các thành viên khác trong gia đình vội vàng chạy đến đỡ tôi. Tôi nói với họ: “Không cần đỡ tôi đâu. Bây giờ cả nhà đã thấy sức mạnh của Pháp Luân Đại Pháp rồi chứ. Tôi có thể tự mình đi vào nhà vệ sinh.” Con trai tôi cười và nói: “Vâng, Pháp Luân Đại Pháp hảo!” Chồng tôi nói: “Tối qua em cần mọi người giúp đưa em vào nhà vệ sinh. Bây giờ, em có thể tự mình đi vệ sinh. Vâng, anh tin vào sức mạnh của Pháp Luân Đại Pháp. Anh hoàn toàn bị thuyết phục.”

Khi tôi tiến về phía trước một cách chậm chạp, mọi người trong nhà đã đi theo tôi. Tôi nghĩ mình phải bước đi thay vì kéo lê bàn chân như thế này. Tôi xin Sư phụ giúp đỡ và bắt đầu bước từng bước nhỏ về phía trước. Tôi phải mất khá lâu để đến phòng vệ sinh. Sau đó, để ngồi xổm xuống và giữ cân bằng cũng thật khó khăn. Tôi đã phải tiếp tục xin Sư phụ giúp đỡ để tôi cuối cùng cũng thực hiện được điều đó. Nhìn chung, đây là một nhiệm vụ rất lớn mà tôi phải hoàn thành. Khi đã hoàn thành, cảm giác của tôi hoàn toàn khác. Tôi đã có thể đi lại gần như bình thường.

Đêm hôm đó tôi đã trở về phòng của mình. Tôi muốn thiền định nhưng tôi không thể giữ cho lưng được thẳng. Thật đau đớn khi tôi cố gắng giữ thẳng lưng, nhưng tôi vẫn làm. Tôi đã có thể ngồi thiền trong vòng một giờ đồng hồ và sau đó cảm thấy vô cùng thoải mái.

Băt đầu từ ngày thứ năm, tôi đã có thể đứng lên mà không gặp vấn đề gì. Khi tôi ở nhà, giám đốc nhà máy đã đến thăm tôi vài lần. Ông ấy kể với tôi rằng các công nhân nhà máy không thích ăn thức ăn do người khác nấu. Chưa đầy một tháng sau vụ tai nạn, tôi đã trở lại làm việc ở nhà máy.

Khi đến nhà máy thì một tai nạn khác lại xảy ra. Tôi bị chó cắn vào chân. Giám đốc nhà máy nhanh chóng sắp xếp một xe ô tô để đưa tôi vào bệnh viện. Tôi nói với họ rằng: “Không có gì phải lo lắng cả. Tôi là một học viên Pháp Luân Công. Tôi sẽ ổn thôi. Không cần đến bệnh viện đâu. Mọi người quay về làm việc đi.” Giám đốc phải vội đi để kịp một chuyến bay và cũng đã rời đi. Sau đó, tôi đã dùng nước rửa vết thương và tự mình băng bó. Sau đó tôi đã có thể nấu ăn như mọi khi.

Tất cả công nhân thoái khỏi ĐCSTQ

Vào ngày thứ ba giám đốc đã trở về sau chuyến đi. Ông ấy đã không về nhà và đi ngay đến để gặp tôi. Tôi cho ông xem vết thương của mình và nói: “Nhìn này, tôi đã nói tôi sẽ ổn bởi vì tôi là học viên Pháp Luân Công. Như ông thấy đấy, vết thương rộng đã lành lại rồi. Vết chó cắn gần như không nghiêm trọng như đĩa đệm cột sống bị lệch của tôi. Nếu không phải là học viên Pháp Luân Công, tôi sẽ không còn cơ hội trở lại làm việc. Bây giờ tôi rất khỏe, bởi vì tôi được ban phúc bởi Pháp Luân Công. Tôi hy vọng mọi người cũng may mắn giống như tôi vậy. Tôi hy vọng ông có thể thoái khỏi Đảng Cộng Sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và được hưởng phúc. Điều này quan trọng hơn một chấn thương nhỏ rất nhiều.”

Giám đốc nhà máy trả lời: “Tôi biết Pháp Luân Đại Pháp hảo.” Thật ra, tôi đã nói với giám đốc nhiều lần từ trước, nhưng ông chưa bao giờ đồng ý thoái khỏi ĐCSTQ. Bây giờ tất cả công nhân trong nhà máy đã thoái khỏi ĐCSTQ và họ đều đã chứng kiến được sức mạnh của Pháp Luân Đại Pháp.

Tôi có nhiều câu chuyện hơn để kể. Trước đây tôi đã bị nhiều chứng bệnh nghiêm trọng. Một trong số đó có thể đã làm cho người ta mất mạng. Tuy nhiên, đối với tôi nó chỉ là một vấn đề trong vài ngày. Tôi muốn cảm tạ Sư phụ và Đại Pháp.

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2014/5/30/1420.html

Đăng ngày 25-06-2014; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share