Bài viết của một học viên Pháp Luân Công ở tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc
[MINH HUỆ 14-04-2014] Tôi lại có thai vào cuối năm 1998, sau hai lần sẩy thai. Mọi thứ tiến triển tốt đẹp cho đến khi tôi mang thai được bảy tháng, khi tôi được chẩn đoán bị ung thư dạ con nghiêm trọng, một ung thư ác tính trong tử cung.
Quyết định không làm hóa trị
Điều đó làm tôi choáng váng. Tôi không chỉ mất con, mà còn có thể mất mạng nữa. Bác sĩ đã phẫu thuật tôi hai lần trong một tuần. Bác sĩ sau đó đã nói với gia đình tôi là ung thư đã di căn tới các cơ quan nội tạng khác, và tôi đang ở giai đoạn cuối. Điều đó có nghĩa là, tôi có thể chết bất cứ lúc nào.
Phương pháp điều trị duy nhất còn lại đó là hóa trị. Nhưng có thể nó cũng không có tác dụng. Theo như lời bác sĩ thì một bệnh nhân với tình trạng tương tự nhưng với tiên lượng tốt hơn tôi đã qua đời sau hai hôm nhập viện để làm hóa trị.
Tôi đã suy nghĩ kỹ về điều đó và đã từ chối làm hóa trị. Tôi biết tôi sẽ không chết. Trong bệnh viện, tôi đọc các sách của Sư phụ vào ban ngày và nghe các băng thâu âm giảng Pháp vào ban đêm. Bác sĩ và các y tá chỉ theo dõi nhiệt độ của tôi và kiểm tra các dấu hiệu sinh tồn khác.
Khỏi bệnh ung thư
Vào buổi tối ngày thứ mười, tôi đột nhiên có một cơn đau nhói trong dạ dày trong khi đang nghe các bài giảng Pháp của Sư phụ. Tôi biết Sư phụ đang tịnh hóa thân thể cho tôi. Chồng tôi, cũng là một học viên Pháp Luân Công, biết điều này và đồng ý với tôi. Để tránh làm phiền tới ba bệnh nhân khác cùng phòng, tôi chỉ nằm trên giường một cách yên lặng.
Một lúc sau, cơn đau cấp tính đã trở nên mạnh hơn, như thể có cái gì đó đang đứt ra và tách khỏi các bộ phận khác. Cơn đau tiếp tục kéo dài trong sáu giờ đồng hồ. Đến ba giờ sáng, tôi không thể chịu đựng được thêm nữa và đã rên rỉ trong đau đớn. Ai đó đã bật đèn và cả ba bệnh nhân đã thức giấc, tất cả nhìn tôi ngạc nhiên. Một phụ nữ nằm giường kế bên tôi bắt đầu khóc nức nở khi nhìn thấy tôi đau đớn như vậy.
Sau đó bà nói với tôi rằng khuôn mặt tôi nhìn đỏ tía, đầu thì nhìn to ra, và môi thì chảy máu vì tôi đã cắn mạnh vào nó. Tôi biết tôi cần phải đi vào nhà vệ sinh, nhưng thật khó để tôi có thể bước đi hoặc giữ thẳng lưng. Tự coi mình là một học viên, tôi liên tục nhắc nhở bản thân không được nôn ra hành lang bệnh viện mặc dù rất buồn nôn và chóng mặt dữ dội.
Từng chút một, tôi mất khoảng mười phút để đi 20 mét để đến nhà vệ sinh. Ngay khi vừa bước vào, tôi cảm giác như nôn ra, như thể dạ dày co rút lại, có cái gì đó rơi ra khỏi tôi. Cơn khó chịu của tôi ngay lập tức biến mất.
Sau đó, tôi có thể đứng thẳng dậy. Tôi đã cảm tạ Sư phụ vì sự giúp đỡ của Ngài. Quay lại, tôi thấy một cái túi dùng một lần mới nằm ngay bên cạnh tôi, như thể ai đó đã chuẩn bị sẵn cho tôi. Tôi đã cảm tạ Sư phụ một lần nữa.
Khi tôi quay trở lại phòng, mỉm cười và cầm cái túi, mọi người rất lo lắng. Họ thay phiên nhau tới xem thứ đã rơi ra khỏi cơ thể tôi, một cục thịt lớn với vài cục thịt nhỏ dính vào nó.
Khi bác sĩ tới vào buổi sáng, ông cũng rất ngạc nhiên khi được nghe về những gì đã xảy ra. Ông đã gửi mô của cục thịt đó cho một nhà nghiên cứu bệnh học để phân tích và khám cho tôi kỹ lưỡng.
Mức hGG của tôi đã giảm mạnh, từ 8000 xuống còn 3000 (0-14 cho một người bình thường và 500-600 đối với phụ nữ mang thai). Trong suốt vài ngày sau đó, tôi tiếp tục nôn ra những cục máu đen đậm đặc. Tôi đã được xuất viện vào ngày thứ 16.
Khi tôi quay trở lại bệnh viện để theo dõi, bác sĩ đã phát hiện thấy mức hGG của tôi đã giảm xuống còn 0.14. Ông rất ngạc nhiên: “Ngay cả với một khối u lành tính, thì cũng phải mất khoảng hai năm để giảm xuống đến mức này.” Ông không hiểu được điều gì đã xảy ra.
Sau khi biết được tôi là một học viên Pháp Luân Công, tất cả bác sĩ, y tá, và các bệnh nhân đã trở nên rất tò mò. Chồng tôi và tôi đã giải thích cho họ những lợi ích về sức khỏe từ việc tu luyện Pháp Luân Công và đưa cho họ những cuốn Chuyển Pháp Luân theo yêu cầu của họ.
Sau việc này, tôi có một giấc mơ: trong một hội trường khổng lồ giống như một phòng phẫu thuật, Sư phụ chỉ cho tôi thấy những tảng máu đông lớn được chất đống cao như tòa nhà. Trong giấc mơ tôi biết Sư phụ đã lấy nó ra khỏi cơ thể tôi và loại bỏ nghiệp lực cho tôi.
Con rất biết ơn Sư phụ. Nếu không có sự giúp đỡ từ bi của Ngài, làm sao con có thể trả hết khối nghiệp lực khổng lồ kia đây?
Tôi đã bắt đầu tu luyện như thế nào
Bạn trai tôi đã nói với tôi về Pháp Luân Công vào năm 1996 và cho tôi một cuốn Chuyển Pháp Luân. Anh ấy cũng giới thiệu cuốn sách cho bà ngoại tôi, đang ốm nằm liệt giường, và nói rằng đọc cuốn sách này sẽ cải thiện sức khỏe của bà.
Tôi cầm cuốn sách, nhưng tôi đã không đọc cho bà ngoại tôi nghe. Tôi không tin rằng việc đọc sách có thể chữa khỏi bệnh. Tuy nhiên, thỉnh thoảng tôi cũng đọc sách và phát hiện thấy nhiều điều thú vị trong đó. Tuy nhiên vì không đọc sách kỹ lưỡng từ đầu đến cuối, nên tôi vẫn không hiểu cuốn sách rõ lắm.
Bà ngoại tôi qua đời ba tháng sau đó. Trong đám tang, tất cả chúng tôi nhận thấy trong bức chân dung, bức ảnh mà tự bà đã chọn, có những giọt nước mắt trên gò má bà. Tôi đã không biết điều đó có ý nghĩa gì, và cũng không suy nghĩ nhiều về việc đó.
Bố mẹ của bạn trai tôi, cũng là những học viên, đã nói với tôi rất nhiều về Pháp Luân Công khi chúng tôi gặp nhau. Kết quả là, tôi cũng bắt đầu thường xuyên đọc sách Chuyển Pháp Luân theo như họ khuyên bảo. Môt hôm, khi đang nói với họ về một việc, tôi đột nhiên hiểu những giọt nước mắt trên má của bà ngoại tôi – hối tiếc việc tôi đã không đọc các sách Pháp Luân Công cho bà nghe trước khi bà mất. Suy nghĩ đó thực sự đã làm tôi đau khổ, để lại trong lòng tôi sự hối tiếc sâu sắc.
Bạn trai tôi và tôi đã sớm kết hôn, và bố mẹ tôi cũng bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công. Hàng ngày, bốn người chúng tôi dậy từ 04:30 sáng để tham gia vào một điểm luyện công gần đó, và chúng tôi học Pháp cùng nhau sau bữa tối. Chúng tôi cũng chia sẻ kinh nghiệm tu luyện Pháp Luân Công và làm thế nào để hành xử theo nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn. Đó là những ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời tôi, và tất cả chúng tôi đều cảm thấy may mắn vì đã tu luyện Pháp Luân Công.
Tôi đã luôn phàn nàn về công việc của mình. Tôi đã làm việc khá lâu trong một công ty tài chính. Nhiều đồng nghiệp đã được thăng chức hay tìm được các vị trí tốt hơn, ngoại trừ tôi. Từ việc tu luyện Pháp Luân Công, tôi đã không còn những cảm giác tiêu cực đó nữa. Xét cho cùng thì mục đích của cuộc sống là tuân theo nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn và để trở thành một người tốt hơn.
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2014/5/2/433.html
Đăng ngày 09-06-2014. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.