[MINH HUỆ 23-04-2014] Không có một bác sĩ nào – từ phòng khám trong làng, trạm y tế thị trấn, bệnh viện huyện, bệnh viện tỉnh hoặc bệnh viện ở Bắc Kinh – có thể tìm ra căn bệnh của tôi là gì cho dù nó dày vò hành hạ tôi và thậm chí làm tôi bất tỉnh. Các bạn tôi lo lắng cho tôi, và gia đình tôi khóc thương tôi.

Hôm nay, không cần điều trị gì, tôi đã khỏe. Mức tiểu cầu của tôi đã trở lại bình thường, triệu chứng cổ trướng cũng đã biến mất. Tôi lại có thể tiếp tục làm công việc đồng áng được rồi.

Tất cả là nhờ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Bị bệnh

Tháng 10 năm ngoái, tôi đột nhiên cảm thấy bị bệnh. Tôi không thể ăn, người phát lạnh, mệt mỏi và rối loạn dạ dày. Những viên thuốc mà tôi lấy từ phòng khám trong làng đã không có tác dụng gì cả, vì vậy tôi đã tới phòng khám thị trấn. Các bác sĩ nói rằng tôi bị cổ trướng, nhưng họ không biết nguyên nhân gây ra triệu chứng này là gì.

Tôi đã tới một bệnh viện lớn hơn ở trên huyện. Các bác sĩ ở đây phát hiện rằng tôi không những có triệu chứng cổ trướng mà mức tiểu cầu của tôi còn bị thấp. Mức bình thường là từ 130 đến 360 nghìn trên mỗi mm khối máu, nhưng của tôi chỉ là 13 nghìn, thấp hơn 10% của mức thấp nhất.

Các bác sĩ đã khoét một cái lỗ trên bụng tôi để dẫn chất lưu dịch tích tụ trong khoang bụng. Cách này không có tác dụng, vì chất dịch sẽ tích tụ lại vào ngày hôm sau.

Sau đó, tôi đã đến một bệnh viện lớn hơn nữa thuộc cấp tỉnh. Họ cũng không thể tìm ra bệnh của tôi là gì. Họ đã truyền dịch cho tôi, và tôi ngất đi. Các bác sĩ hoảng sợ và đã dừng liệu pháp này lại.

Tôi lại đến một bệnh viện cấp tỉnh khác, nơi tôi đã được quét CT toàn thân. Họ cũng không thể tìm ra bệnh và nói rằng họ chưa từng chữa trị một trường hợp nào như thế này cả. Họ đề nghị tôi nên tới một bệnh viện tốt nhất ở Bắc Kinh.

Một bác sĩ nói: “Nếu các bác sĩ ở Bắc Kinh mà không tìm ra bệnh của chị là gì, thì chị không hy vọng nào nữa. Ngay cả khi họ bằng cách nào đó có thể nâng mức tiểu cầu của chị thì cuộc sống của chị cũng chỉ còn được tính từng ngày.”

Không may mắn ở Bắc Kinh. Họ không biết tôi bị bệnh gì và coi nó như là khả năng miễn dịch thấp.

Thức tỉnh

Chồng tôi là một học viên Pháp Luân Công. Anh thường nói với tôi Pháp Luân Công tốt như thế nào và cố  thuyết phục tôi tu luyện. Tôi biết rằng Pháp Luân Công là tốt, nhưng tôi đã không tu luyện.

Bởi vì không bác sĩ nào có thể chữa được cho tôi, chồng tôi nói: “Bây giờ chỉ có tu luyện Pháp Luân Công là hy vọng duy nhất cho em.”

Anh đã bật bài nhạc “Phổ độ” và “Tế thế” của Pháp Luân Công và hát các bài hát do các học viên Pháp Luân Công sáng tác cho tôi nghe khi tôi ở trong bệnh viện. Anh cũng mở băng thâu âm các bài giảng Pháp của Sư phụ Lý Hồng Chí cho tôi.

Hàng ngày tôi đều lảo đảo, chếnh choáng. Tôi không muốn ăn, uống bất cứ thứ gì. Một hôm, đột nhiên, tôi nghe thấy một bài hát rất hay. Tôi hỏi chồng tôi tên của bài hát là gì vậy. Đó là bài “Thức tỉnh”. Như một phép lạ, cảm giác ngon miệng của tôi đã trở lại khi tôi nghe bài hát đó.

Càng lúc tôi cảng cảm thấy tốt hơn, và triệu chứng cổ trướng đã được cải thiện. Các bác sĩ đã làm xét nghiệm máu, và thấy rằng mức tiểu cầu của tôi là 56 nghìn trên một mm khối. Vẫn còn thấp, nhưng tôi có thể về nhà.

Các bác sĩ đã kê vài loại thuốc để nâng mức tiểu cầu cho tôi. Thuốc bị phản tác dụng, và mức tiểu cầu của tôi đã giảm xuống. Các bác sĩ không biết tại sao và đề nghị tôi nên thử Trung Y.

Một lượng lớn thuốc Trung Y đã khiến khuôn mặt tôi sưng vù lên và làm tôi bị tiêu chảy liên tục. Tôi không thể ăn bất cứ thứ gì, và môi tôi bị sưng lên.

Sau khi đã trải qua tất cả các phương pháp điều trị này, sức khỏe của tôi trở nên xấu hơn. Vì thuốc không có tác dụng, tôi đã quyết định ngưng dùng thuốc và bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công.

Tôi đã tham gia vào nhóm học Pháp và nói chuyện với các học viên lâu năm. Tôi đã học hỏi được ở họ rất nhiều. Việc học Pháp nhóm và nói chuyện với các học viên đã mang lại cho tôi cảm giác bình yên trong tâm.

Hai mươi ngày sau, tôi cảm thấy thân thể rất tốt. Tôi tự nói với bản thân: “Có thể giờ mình đã khỏe rồi.” Tôi đến bệnh viện, và các bác sĩ đã phát hiện thấy mức tiểu cầu của tôi đã tăng lên đến 226 nghìn trên một mm khối, đúng ở mức trung bình.

Pháp Luân Đại Pháp quả thực là siêu thường. Làm sao mà tôi có thể không cảm tạ Sư phụ Lý Hồng Chí, cảm tạ ơn cứu độ của Đại Pháp đây?

Tôi đã tiêu tốn rất nhiều tiền bạc vào thuốc men và đã phải chịu đựng đủ các loại điều trị, nhưng vẫn không có tác dụng. Tu luyện Pháp Luân Công không tốn kém gì cả, nhưng sức khỏe của tôi đã được hồi phục chỉ trong thời gian ngắn như vậy!

Bây giờ, tôi đã tham gia cùng với chồng tôi và trở thành một học viên Pháp Luân Đại Pháp thực sự.

Các bạn thân mến, tôi chân thành hy vọng rằng các bạn có thể học được điều gì đó từ câu chuyện của tôi. Hãy đừng bỏ lỡ cơ hội quý giá tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2014/5/1/419.html

Đăng ngày 02-06-2014; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share