Bài viết của Từ Tinh, phóng viên Minh Huệ

[MINH HUỆ 25-04-2014] 15 năm trước, vào ngày 25 tháng 04 năm 1999, hơn 10.000 học viên Pháp Luân Công đã thỉnh nguyện ôn hòa tại Bắc Kinh, yêu cầu một hoàn cảnh tu luyện hòa bình và thả 45 học viên Pháp Luân Công bị bắt giữ tại Thiên Tân. Cuộc thỉnh nguyện ôn hòa quy mô lớn đã ghi dấu trong lịch sử đương đại Trung Quốc và thu hút sự chú ý trên toàn thế giới.

15 năm qua, nhiều người đã biết sự thật về cuộc đàn áp nhờ nỗ lực không ngừng của các học viên. Cuộc trò chuyện sau đây giữa ba người Trung Quốc ở hải ngoại thể hiện cái nhìn mới của người Trung Quốc về sự kiện lịch sử này.

Ông Phó là một kỹ sư lâu năm người Mỹ gốc Hoa, điển hình cho tầng lớp trung lưu ở hải ngoại. Bà Trương làm quản lý cho một công ty Trung Quốc, được cử đến làm việc tại Mỹ năm ngoái. Bà là vợ của một viên chức trong chính phủ Trung Quốc. Cả hai là đồng nghiệp của cô Trác, một học viên Pháp Luân Công.

Một ngày nọ, ba người cùng ăn trưa. Ông Phó đùa với bà Trương: “Chà, hôm nay bà ăn trưa với một ‘phần tử’ Pháp Luân Công cơ đấy!” Bà Trương quay lại và đáp: “Sao ông lại nói khó nghe thế? Đừng nói thế! Họ đã chịu nhiều bất công!”

Ông Phó nói: “Tôi đồng ý. Tôi từng có một đồng nghiệp trẻ là học viên Pháp Luân Công ở Trung Quốc. Anh ta là người rất tốt, dậy sớm mỗi ngày để luyện công. Tôi đã hỏi sao anh ta có thể làm thế mỗi ngày, và anh ấy đã kể nhiều điều về Pháp Luân Công. Sau đó anh ấy chuyển sang làm tại Viện Khoa học Trung Quốc. Tôi rất ngưỡng mộ anh ta! Nhưng tôi không biết tin gì về anh sau khi cuộc đàn áp bắt đầu.”

Ông Phó quay sang cô Trác và nói: “Nói thật nhé, nếu các cô không đi thỉnh nguyện tại Trung Nam Hải thì đã không bị đàn áp rồi.”

Bà Trương không đồng ý: “Có nhiều lý do cho cuộc thỉnh nguyện. Nhưng dù họ thỉnh nguyện một cách tự phát hay vì lý do khác, thì họ cũng không thể kiên trì đến tận hôm nay nếu không thực sự tin vào Pháp Luân Công. Quan sát họ ở trong và ngoài Trung Quốc, không thể phủ nhận rằng sức mạnh của Pháp Luân Công là có thật.”

Ông Phó đáp: “Chắc chắn rồi, điều đó có lý. Hãy xem người bạn của chúng ta ở đây, cô ấy có bằng thạc sĩ. Chồng cô có bằng tiến sĩ. Họ không phải là không hiểu biết. Cả hai đều tu luyện Pháp Luân Công nhiều năm rồi.”

Ông hỏi cô Trác: “Pháp Luân Công có thể thực sự chữa bệnh cho cô sao?” Trước khi cô kịp trả lời, bà Trương chen vào: “Ông đã sống ở Mỹ quá lâu rồi. Ông có bảo hiểm y tế. Ông và gia đình không phải lo lắng về chi phí chữa bệnh. Nhưng bao nhiêu người ở Trung Quốc có đủ tiền đi bệnh viện không? Nhiều người Trung Quốc bị bệnh nhưng không đủ chi trả chi phí y tế cơ bản nhất. Họ tu luyện Pháp Luân Công và khỏi bệnh. Tôi đã đi nhiều nơi ở Trung Quốc và gặp nhiều người như vậy. Đó là lý do tôi nói sức mạnh của Pháp Luân Công là có thật. Bệnh của họ thực sự đã hết.”

Cô Trác kể cho họ về cách thức Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đã phỉ báng Pháp Luân Công bằng vụ tự thiêu giả mạo trên quảng trường Thiên An Môn và chân tướng về nạn mổ cắp nội tạng sống các học viên Pháp Luân Công. Hai người bạn im lặng trong chốc lát không thể nói nên lời.

Cuối cùng ông Phó thở dài: “ĐCSTQ chưa từng làm gì tốt cả. Mọi thứ nó làm đều là dối trá. Nó đã giết quá nhiều người. Nó thật…” Nói đến đây ông nhất thời xúc động không thể nói tiếp.

Ông Phó và bà Trương đều là những người Trung Quốc thường thấy ở hải ngoại. Nhờ nỗ lực của các học viên Pháp Luân Công, nhiều người đã nhìn thấu sự lừa dối của ĐCSTQ và biết được chân tướng về Pháp Luân Công. Cuộc phản kháng lý trí và phi bạo lực của Pháp Luân Công đã giúp mọi người thấy được bản chất dối trá và tàn bạo của ĐCSTQ, bắt đầu từ cuộc thỉnh nguyện ôn hòa ngày 25 tháng 04. 15 năm sau, người ta vẫn có thể cảm nhận được ảnh hưởng của nó trên toàn thế giới.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2014/4/25/海外华人谈“四·二五”-290461.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2014/4/28/372.html

Đăng ngày 08-05-2014; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share