Bài viết của người nhà một học viên ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 19-01-2014] Một thành viên trong gia đình tôi là một học viên Pháp Luân Công. Trong năm qua, tôi rất vinh dự vì đã được giúp đỡ các học viên phát chính niệm giải thể tà ác.

Sự vô tư, vô ngã của các học viên trong những nỗ lực giải cứu các đồng tu bị giam giữ đã khiến tôi cảm động sâu sắc. Tôi nghĩ tôi nên làm gì đó để giúp đỡ họ.

Một hôm, tôi nói với những luật sư được các học viên thuê để bào chữa pháp lý cho họ: “Hãy cho biết tôi có thể giúp gì được cho các bạn không. Tôi rất vinh hạnh được giúp đỡ. Nhìn thấy ngày càng nhiều luật sư như các bạn đang tăng cường giúp đỡ khiến người nhà của các học viên Pháp Luân Công chúng tôi cảm thấy rất có hy vọng.”

Một người trong số họ nói: “Nếu có nhiều người nhà như anh, tình hình nhân quyền của Trung Quốc chắc chắn thay đổi.”

Khi người nhà của tôi bị bắt và bị giam giữ vì tu luyện Pháp Luân Công, các học viên khác đã đi cùng với tôi đến các cơ quan chức năng yêu cầu thả người nhà tôi. Một người trong số các học viên nói với tôi: “Trong tương lai anh sẽ hiểu là ngày hôm nay anh đã làm được một việc vinh diệu như thế nào. Đó là uy đức của anh.” Lúc đó, tôi nghĩ thầm: “Anh đang nói gì vậy! Đừng cố lừa phỉnh tôi bằng những lời như thế chứ!”

Hôm nay, tôi có thể nói rằng anh ấy đã đúng, bởi vì bất cứ khi nào nói với mọi người về kinh nghiệm của mình lúc đó, tôi đều không thể không cảm thấy tự hào và vinh dự.

Vào một số thời điểm, tôi quyết định giúp đỡ bằng cách lái xe chở các học viên tới các thành phố khác nhau để phát chính niệm tiêu trừ tà ác và giải cứu các đồng tu bị giam giữ. Chúng tôi thường khởi hành vào lúc sáng sớm. Sau bữa trưa, tôi thường cảm thấy mệt mỏi và buồn ngủ, do vậy tôi thường tranh thủ chợp mắt một chút trong xe hơi. Và để tiết kiệm tiền, tôi thường tắt máy không chạy sưởi ấm trong xe. Một ngày, nhiệt độ bên ngoài khoảng -20 độ C, nên tôi không thể ngủ được. Tôi thấy một nhà hàng nhỏ và ngồi xuống để nghỉ một chút cho ấm. Tôi mệt đến nổi cứ gật gù suốt. Nhưng tôi đã tự nhủ với mình không được ngủ bởi vì tôi phải đợi điện thoại của các học viên trong trường hợp họ cần đến xe của tôi.

Với mỗi một chuyến đi, phần khó nhất là tôi thường cảm thấy buồn ngủ. Tôi thường phải chuẩn bị một giờ trước khi khởi hành, kiểm tra xem xe đã đủ nước chưa, xe cộ có vấn đề gì không, và lau chùi xe bên ngoài cho sạch sẽ. Tôi thường trở về nhà vào khoảng nửa đêm.

Ngoài việc lái xe, nhìn đường, chọn một lộ trình tốt nhất, tôi còn phải quan sát xem có chiếc xe khả nghi nào bám theo chúng tôi không. Bất cứ khi nào đến nơi nghỉ, tôi đều hỏi xem mọi người trên xe có cần phải sử dụng nhà vệ sinh không. Và chỉ đến khi đưa được hết mọi người về đến nhà một cách an toàn, tôi mới cảm thấy yên tâm. Khi về đến nhà, tôi thậm chí còn không bận tâm đến việc tắm rửa trước khi đi ngủ.

Vào đêm giao thừa năm trước, trời bắt đầu có tuyết. Tôi liên tục nhìn ra cửa để xem tuyết dày thế nào, vì đường cao tốc sẽ bị đóng cửa nếu tuyết rơi dày. Tôi đã quyết định khởi hành vào ban đêm, trước khi tuyết rơi trở nên tồi tệ hơn. Trời vẫn tiếp tục có tuyết rơi nhẹ trên đường. Tuyết và gió đã làm cho việc quan sát đường xá thật sự khó khăn. Khi tôi về đến nhà đã quá nửa đêm. Tôi chỉ kịp lên giường ngủ một chút trước khi thức dậy bắt đầu một ngày mới với các hoạt động bận rộn lái xe chở các học viên tới nhiều nơi khác.

Ngày thứ ba, tôi được lên kế hoạch lái xe (tới một địa điểm không xa lắm) cùng với một chiếc xe tới từ thành phố khác. Tôi cần phải gặp chiếc xe kia trước ở một địa điểm định trước. Khi lái xe lòng vòng để đợi chiếc xe kia tới, tôi nhận được điện thoại báo rằng chiếc xe kia đã ở ngay đằng sau và tôi phải dẫn đường. Tôi đã thẳng tiến đến nơi đến. Nửa giờ sau, tôi nhận được một cuộc gọi khác từ ai đó ở điểm đến hỏi khi nào tôi đến và giục tôi lái xe nhanh hơn.

Mặc dù cảm thấy lo lắng và khó chịu, nhưng tôi đã kiên nhẫn nói qua điện thoại với chiếc xe bị bỏ lại phía sau kia và chỉ đường cho họ để bắt kịp tôi. Cuối cùng, họ đã bắt kịp và cả hai chúng tôi cùng đến đích. Tôi chạy lại phía chiếc xe kia và nói với người lái xe: “Tôi rất xin lỗi vì đã lái xe nhanh quá.” Vào lúc đó, tôi có một cảm giác thật tuyệt vời mặc dù chúng tôi chưa hề gặp nhau trước đây, nhưng chúng tôi đã hợp nhất lại với nhau trong một sức mạnh không gì cản nổi cho mục tiêu chung.

Sau khi kết thúc mọi hoạt động đã được lên kế hoạch cho ngày hôm đó, mọi người ngồi xuống cùng nhau ăn tối. Nhiều học viên mà tôi không biết đã đến chào tôi và nói: “Anh là người làm việc vất vả nhất và đã vượt qua được mọi khó khăn. Hãy cẩn thận và lái xe trở về an toàn.” Lời chào tuy đơn giản nhưng chân thành của họ đã sưởi ấm trái tim tôi và cho tôi cảm giác là đã làm được một việc có ý nghĩa. Vào lúc đó, mọi mệt mỏi của tôi biến mất và tôi biết mọi cố gắng của mình được đền đáp xứng đáng.

Trên đường về nhà, tôi nghe được chiếc xe kia gặp vấn đề. Họ nói tôi cứ đi đi, nhưng tôi đã quyết định ở lại cùng với họ cho đến khi chiếc xe kia được sửa chữa xong, mặc dù tôi đã rất mong muốn có được một giấc ngủ ngon khi trở về nhà sau khi đã trải qua vài ngày rong ruổi trên đường.

Sau khi tìm hiểu thêm về chiếc xe, tôi mới nhận thấy các học viên thật vĩ đại thế nào và những nỗi khó khăn vất vả mà họ đã phải chịu đựng ra làm sao. Đó là một chiếc xe bảy chỗ cũ kỹ mà chở tới chín học viên. Ngoài lái xe và khách, ba học viên phải ngồi ở hàng ghế giữa và cuối, và một học viên cuối cùng phải ngồi ép sát trong khoảng trống nhỏ ở giữa hàng ghế cuối và cửa hậu.

Khi biết được những chi tiết này, tôi ngân ngấn nước mắt. Một cảm giác buồn và ngưỡng mộ cùng lúc dâng trào trong lòng. Tôi mong muốn làm bất cứ điều gì có thể để giúp họ. Tôi cảm giác những gì mình đã làm chẳng thấm vào đâu so với những nỗ lực to lớn của họ.

Một học viên lớn tuổi đã đến bên tôi và nói: “Cậu là một chàng trai tốt. Cảm ơn.” Tôi không thể cầm được nước mắt nữa.

Trên đường về, tôi đã chứng kiến một phép lạ. Sau khi đã lái xe được khoảng bốn giờ đồng hồ, tôi phát hiện thấy đồng hồ xăng báo xăng vẫn còn đầy bình. Mọi người trên xe nói đó là vì tôi đã làm việc tốt ngày hôm đó, và Sư phụ đã cho tôi một điểm hóa.

Mùa đông năm 2012 là một trong những mùa đông giá lạnh nhất ở vùng Đông Bắc Trung Quốc. Tôi lái xe chở đầy các học viên tới một trại lao động cưỡng bức để phát chính niệm. Máy sưởi đã bật hết cỡ, nhưng trong xe vẫn lạnh cóng. Khi bước ra khỏi xe ở chỗ nghỉ ngơi, tôi gần như mất cảm giác ở đầu gối vì chân tôi đã bị tê cóng vì lạnh.

Để giải cứu các học viên bị giam giữ ở trại lao động cưỡng bức đó, các học viên và tôi đã phải mất gần một năm lái xe đi đi về về.

Trên đây chỉ là một vài trong số rất nhiều kinh nghiệm mà tôi đã trải qua trong suốt những năm qua. Tôi vẫn nhớ những tiếng cười, những kỷ niệm vui vẻ, những lời khen ngợi của các học viên, cũng như những sự giám sát và áp lực .

Tôi muốn chia sẻ câu chuyện này để ngày càng có nhiều người nhà của các học viên Pháp Luân Công và người dân chính nghĩa sẽ bước ra giúp đỡ, bởi vì các học viên là người thân trong gia đình chúng ta. Thậm chí chỉ cần một lời chào hỏi ấm áp thân tình cũng có thể trở thành nguồn động viên và an ủi đối với họ.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2014/1/19/家属-与大法弟子一起解体邪恶的艰辛历程-285912.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2014/3/16/145911.html

Đăng ngày 16-04-2014; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share