[MINH HUỆ 03-05-2014] Trước khi bị bắt, tôi tu luyện rất tốt, hầu hết mọi cảnh sát trong đồn đó đều biết Pháp Luân Công thực sự là gì và họ đối xử với tôi như một người hùng. Những cảnh sát này đã khiến tôi nhận ra rằng các đệ tử Đại Pháp thực sự là niềm hy vọng của chúng sinh. Câu chuyện xảy ra như sau.

Năm 2009, tôi bị Phòng 610 bắt giữ trong khi đang giảng chân tướng về Pháp Luân Công và cuộc bức hại ở nơi công cộng và đã bị giữ qua đêm ở một đồn cảnh sát địa phương.

Sáng ngày hôm sau, sĩ quan trực nói: “Tôi biết rằng anh đang cứu người. Để tôi nghĩ xem nên phải giải quyết với anh như thế nào đây?” Một lúc sau, anh ta nói “Giam 15 ngày thôi nhé, được không?”

Trên đường đến trung tâm giam giữ, anh ấy nói: “Tôi thực sự không có lựa chọn nào khác. Tôi cũng ghét Giang Trạch Dân, nhưng vì miếng cơm manh áo nên tôi phải làm việc này. Tôi biết việc mình đang làm là phạm tội.”

Anh ấy thở dài: “Sau khi danh tiếng của Pháp Luân Công được khôi phục, anh nên mang tôi ra trước công lý.”

Tôi hơi ngạc nhiên. Vào năm 2009, rất ít cảnh sát ở trong vùng chúng tôi biết được Pháp Luân Công thực sự là gì. Rất nhiều người chưa từng được nghe đến phần mềm đột phá phong tỏa mạng internet. Tuy nhiên, người cảnh sát này tin rằng thanh danh của pháp môn tu luyện sẽ được phục hồi và bức hại Pháp Luân Công là tội ác.

Đêm đó, anh ấy hỏi tôi muốn ăn gì. Anh ấy đi ăn cùng với các cảnh sát khác và mua về cho tôi một hộp cơm. Tôi biết rằng anh ấy hành động như vậy là vì anh đã thực sự hiểu được Pháp Luân Công là gì.

Tại trung tâm giam giữ, tôi phát chính niệm mạnh mẽ để huyết áp của tôi có vẻ quá cao để họ không thể giữ tôi. Các nhân viên ở trung tâm nói rằng giám đốc trung tâm sẽ ra quyết định cuối cùng và bảo tôi đợi ở ngoài.

Người sĩ quan cảnh sát mà đã đưa tôi tới đây nói: “Hãy vào trong xe ô tô cho thoải mái, ấm áp”. Tôi nói: “Tôi rất mệt vì cả đêm qua tôi không ngủ.” Anh ấy và người cảnh sát đồng nghiệp nói: “Sao anh không vào xe ngủ một chút? Chúng tôi sẽ đợi ở ngoài.” Bên ngoài trời rất lạnh, và họ đã đứng đó trong hai giờ đồng hồ.

Trung tâm giam giữ đã từ chối tiếp nhận tôi vì huyết áp có vẻ cao của tôi, do vậy chúng tôi đã lái xe quay trở lại đồn cảnh sát. Người sĩ quan cảnh sát cho tôi một cái bánh cuộn với trứng và pha trà cho tôi. Đến chiều, họ cho tôi về nhà.

Một sĩ quan cảnh sát khích lệ tôi: “Tu luyện tốt nhé” và đưa tôi một ít tiền để đi xe buýt.

Trong toàn bộ quá trình, tôi đã được đối xử như một người hùng đã cố gắng cứu người. Hầu hết mọi cảnh sát ở đồn đó đều biết Pháp Luân Công thực sự là gì.

Thành thật mà nói, về sau này tôi đã không tu luyện tốt nữa. Nhưng những cảnh sát đó đã khiến tôi nhận ra rằng các đệ tử Đại Pháp thực sự là niềm hy vọng cho chúng sinh.

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2014/3/24/146040.html

Đăng ngày 10-04-2014; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share