Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Bắc Kinh

[MINH HUỆ 06-03-2014] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công vào tháng 02 năm 1998. Pháp Luân Công đã mang lại cho tôi nhiều niềm vui, đặc biệt là khi tôi vừa rơi xuống vực thẳm của đời mình. Tôi bị nhiều bệnh nên rất nóng tính, sức khỏe kém là một gánh nặng rất lớn cho gia đình. Họ đã chứng kiến ​​những cải biến tích cực về sức khỏe và thực sự trải nghiệm Phật ân hạo đãng sau khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Chồng và con gái tôi rất biết ơn Đại Pháp, và họ đã hoàn toàn ủng hộ tôi tu luyện bất chấp cuộc bức hại tàn khốc của chế độ Trung Quốc.

Chồng tôi hoàn toàn ủng hộ

Hai tháng sau khi bắt đầu tu luyện, tôi đã chia sẻ kinh nghiệm tu luyện của mình với tình nguyện viên trong vùng. Một vài ngày sau anh ấy nói với tôi rằng một pháp hội chia sẻ kinh nghiệm sắp được tổ chức cho tất cả các học viên địa phương để chia sẻ kinh nghiệm tu luyện của mọi người, và hỏi xem liệu tôi có muốn nói gì không.

Tôi từ chối và nói rằng: “Anh đã tu luyện trong nhiều năm, nhưng tôi mới chỉ tu luyện được hai tháng. Tôi không cảm thấy rằng mình có đủ tư cách.”

Sau khi tôi chia sẻ băn khoăn này với chồng, anh ấy nói: “Em nên tham gia cùng họ. Em không tới đó để hiển thị, chỉ chia sẻ thể ngộ của mình về sự phi thường của Đại Pháp và sự vĩ đại của Sư phụ Lý, người sáng lập Pháp Luân Đại Pháp. Quan trọng hơn, thay mặt cho toàn thể gia đình ta em nên bày tỏ sự cảm kích của mình với Đại Pháp và Sư phụ. ”

Con gái và mẹ chồng tôi cũng tán thành, tôi ngộ ra rằng tôi thực sự cần phải tham gia pháp hội chia sẻ kinh nghiệm.

Tôi chia sẻ kinh nghiệm của mình với hơn 1.000 người tham dự tại pháp hội, nói về việc Đại Pháp đã mang lại sự hòa ái và niềm vui cho gia đình tôi như thế nào. Tôi cũng nói rằng mình sẽ theo Sư phụ Lý tu luyện tới cùng.

Năm 1998 tờ Tuổi trẻ và Sức khỏe Bắc Kinh đã đăng một loạt bài lăng mạ Pháp Luân Công, tôi nghe người liên lạc nói về việc duy hộ Pháp Luân Công và thỉnh nguyện.

Tôi nói với chồng mình: “Em cũng muốn đi, nhưng em sợ rằng họ sẽ không đồng ý.” Chồng tôi nói rằng: “Em nên nói cho họ biết mình cũng muốn giúp khôi phục lại thanh danh của Đại Pháp. Họ sẽ cho em đi cùng.”

Được chồng khích lệ, tôi nói với người liên lạc ngày hôm sau: “Tôi là học viên mới, liệu tôi có thể đi cùng anh để thỉnh nguyện cho Đại Pháp không?” Anh ấy trả lời: “Tất nhiên rồi. Nhưng việc này có thể sẽ rất nguy hiểm đấy. Chị có sợ không?” Tôi không sợ. Và chỉ như vậy, với sự ủng hộ của chồng, tôi lên đường thỉnh nguyện cho Đại Pháp.

Năm 1999 nhiều học viên bị bắt và đánh đập ở Thiên Tân. Các học viên ở Bắc Kinh quyết định tới Văn phòng kháng cáo lên tiếng cho những người bị cầm tù ở Thiên Tân. Tôi kể với chồng mình về vấn đề này. Anh ấy nói: “Em nên đi đi. Em cần phải lên tiếng cho Đại Pháp và Sư phụ Lý. Hãy mang đủ tiền và đừng quên quần áo ấm, vì không biết được khi nào em có thể về nhà.” Vì vậy, tôi tham gia buổi thỉnh nguyện ôn hòa vào ngày 25 tháng 04.

Khoảng 10.000 học viên lặng lẽ tập trung ở Bắc Kinh vào ngày 25 Tháng 04 năm 1999 thỉnh nguyện trước chính quyền trung ương yêu cầu quyền được tu luyện Pháp Luân Công. Họ tới từ mọi tầng lớp ở khắp nơi trên đất nước yêu cầu chế độ Cộng sản Trung Quốc chấm dứt leo thang sách nhiễu và bảo vệ các nhân quyền cơ bản.

Một ngày sau khi thỉnh nguyện, một quan chức địa phương trong vùng tới gặp và yêu cầu tôi ký một bản cam kết không tiếp tục tu luyện Pháp Luân Công. Tôi kiên quyết từ chối. Cô ấy nói rằng mình đang thực thi mệnh lệnh của sở công an. Tôi nói: “Vậy hãy để công an đến gặp tôi.” Chồng tôi biết chuyện và nói: “Em đã làm đúng. Em không nên phản bội Sư phụ Lý.”

Môi trường ở Bắc Kinh vào đầu cuộc bức hại đầy đe dọa và áp bức. Mỗi ngày công an bắt giữ các học viên và lục soát nhà họ. Hàng ngày tôi đã khóc, cầm cuốn Chuyển Pháp Luân và hỏi tại sao. Chồng tôi đã cố gắng an ủi tôi: “Đừng lo. Dù thế nào đi chăng nữa, em không nên từ bỏ Pháp Luân Công.” Tôi đã khóc: “Em sẽ không bao giờ từ bỏ.”

Một ngày nọ tôi phát hiện một cô gái trẻ phụ trách thang máy tòa nhà đang theo dõi tôi. Tôi nói với chồng mình rằng tôi cần phải nói chuyện với nhân viên bảo vệ tòa nhà. Anh ấy nói: “Em cứ đi đi. Hỏi họ rằng em đã làm gì sai và tại sao họ lại theo dõi em. ”

Được chồng khích lệ, tôi bắt đầu giảng chân tướng về Pháp Luân Công. Tôi đã nói chuyện với cô gái và bảo vệ trong hai giờ. Sau đó, cô gái ấy chính là người đầu tiên thoái ĐCSTQ trong tòa nhà. Vài năm sau, tôi giảng chân tướng cho 3 nhân viên bảo vệ khác, sau đó tất cả bọn họ thoái ĐCSTQ. Môi trường tu luyện của tôi cũng được cải thiện.

Ngay sau khi cuộc bức hại bắt đầu, tôi nói với chồng mình: “Bọn em không thể để việc này ảnh hưởng đến nhóm học Pháp. Em có thể mời các học viên khác trong vùng đến nhà mình học Pháp nhóm được không? “Không do dự, anh ấy nói: “Được thôi. Em hãy liên hệ với họ ngay bây giờ đi. Miễn là họ không sợ, không gì sẽ xảy ra với chúng ta. Sư phụ Lý đang bảo hộ chúng ta.” Tôi bật khóc. Ngày nay việc học Pháp nhóm khá dễ dàng. Nhưng khi cuộc bức hại mới bắt đầu, việc này thật sự rất khó khăn, đặc biệt là nếu không tín Sư tín Pháp.

Nhóm học Pháp của chúng tôi bắt đầu vào buổi sáng và kết thúc vào buổi tối. Chồng tôi rất vui khi giúp chúng tôi bằng mọi cách có thể. Trong nhiều năm, anh ấy đến đón một học viên lớn tuổi tới nhóm học Pháp, và đưa bà về nhà khi chúng tôi học xong. Anh ấy cũng nấu bữa trưa cho chúng tôi. Khi anh ấy không nấu ăn, anh ấy ra ngoài và canh chừng, bảo vệ các học viên bên trong.

Chúng tôi thành lập nhóm học Pháp này vào năm 1999, kết thúc vào năm 2007. Trong thời gian đó chúng tôi đồng tâm hợp lực để đề cao bản thân và dành một khoảng thời gian quý giá bên nhau.

Vào năm 2007, toàn bộ một gia đình học viên sống trong khu nhà của tôi bị bắt giữ. Vì lý do an toàn, nhóm học Pháp đã chuyển đến một địa điểm khác. Chồng tôi rất buồn và nói: “Nhóm học Pháp đã chuyển đi. Giờ đây anh cảm thấy trống vắng. ”

Nhiều học viên trong vùng không bao giờ quên anh ấy và gia đình tôi. Trong những ngày lễ tết, họ luôn luôn gửi lời chúc phúc tới chúng tôi. Chồng tôi tôn trọng và quan tâm tới tất cả các học viên. Khi một học viên sống trong tòa nhà của tôi bị bắt, chồng tôi thường nhắc nhở tôi đến thăm gia đình anh ấy. Vào một đêm giao thừa của năm mới, chồng tôi mời gia đình một học viên tới ăn tối cùng chúng tôi.

Từ năm 2004 đến 2006, mỗi tuần tôi đã tham dự ba nhóm học Pháp khác nhau, và phát bài kinh văn mới của Sư phụ, nhiều tài liệu giảng chân tướng phơi bày cuộc bức hại Pháp Luân Công mỗi tuần cho ba học viên sống ở vùng sâu vùng xa. Anh ấy đã làm tất cả việc nhà cho tôi mà không phàn nàn. Anh ấy luôn luôn ủng hộ tôi chứng thực Pháp, và cho mọi người biết về cuộc bức hại Pháp Luân Công.

Một ngày trong năm 2005, khi tôi từ nhóm học Pháp trở về nhà, anh ấy nói, “Ngoài trời 102 ° F (39 ° C). Sao em về muộn thế?” Tôi nói với anh ấy một cách hào hứng: “Em và một số học viên khác phát Cửu Bình trên phố.” Anh ấy rất ngạc nhiên: “Mọi người thật dũng cảm. Em rất tuyệt. Sư phụ Lý sẽ rất vui vì em.”

Tôi nói: “Em rất ấn tượng với những học viên đủ can đảm phát các tài liệu nơi công cộng. Em đã không sợ sau khi gặp họ. Tất cả những gì em nghĩ trong tâm là giảng chân tướng cho mọi người về cuộc bức hại. Vì vậy, em tham gia cùng với họ.”

Việc này diễn ra trong Pháp hội trực tuyến lần thứ ba cho học viên Đại Pháp ở Trung Quốc đại lục. Chồng tôi nói: “Em hãy viết một bài về vấn đề đó để mọi người thấy các học viên Pháp Luân Công dũng cảm như thế nào. Ngoài ra, làm như vậy em sẽ báo cáo cho Sư phụ Lý về những nỗ lực của mình.” Con gái tôi nói: “Mẹ, hãy dũng cảm lên. Bố và con sẽ hỗ trợ mẹ.” Tôi đã viết một bài chia sẻ về vấn đề đó, và được đăng trên trang Minh Huệ. Gia đình tôi rất hài lòng khi đọc bài viết đó.

Tôi nhận thức sâu sắc rằng sự đề cao của mình là không thể nếu không có Sư phụ, cũng như sự hỗ trợ vô điều kiện của gia đình cũng có ý nghĩa rất lớn.

Con gái thường nhắc nhớ tôi chính niệm chính hành

Khi tôi mới tu luyện, con gái đã ủng hộ tôi và ngưỡng mộ Sư phụ Lý. Nhưng sau khi cuộc bức hại bắt đầu, cháu đã hoảng sợ. Cháu luôn lo lắng cho tôi, đặc biệt là sau khi cháu nhìn thấy những bức ảnh của nhiều học viên bị tra tấn đến chết.

Trong kỳ Đại hội đảng lần thứ 16 năm 2002, tôi đã viết 16 bức thư cho Sở công an, Chính quyền Thành phố, Cục An ninh Quốc gia, đài truyền hình Bắc Kinh, thỉnh nguyện cho Pháp Luân Công. Tôi đã dành một đêm để viết. Vào lúc 5 giờ sáng, con gái tôi nhìn thấy tôi dán tem lên phong bì. Cháu khóc: “Mẹ ơi, đừng làm việc này. Mẹ đang để lại dấu vân tay của mình trên phong bì và tem. Họ sẽ tìm ra người viết thư đấy. ”

Tôi giận giữ và hét lên với cháu: “Đừng khóc nữa! Mẹ sẽ chịu trách nhiệm bất cứ việc gì mẹ làm, nó không hề liên quan đến con. Sư phụ Lý đã cho con một gia đình hạnh phúc và cứu mạng mẹ. Mẹ sẽ không hối tiếc ngay cả khi mẹ phải hy sinh bản thân mình cho Đại Pháp.”

Tôi chưa bao giờ mắng cháu kể từ khi bắt đầu tu luyện. Tôi nghĩ rằng mình không cần chú trọng việc tu nhẫn. Chồng tôi bước ra và hỏi xem có chuyện gì. Con gái tôi nói: “Không phải là con không ủng hộ mẹ. Con lo lắng cho sự an nguy của mẹ.” Chồng tôi nói: “Con đừng lo. Nó chỉ là một bức thư. Hãy để bố viết và gửi chúng. Họ không thể truy ra bố. Ngay cả khi họ có thể, bố không sợ. Mẹ con đang làm việc chân chính. Đừng sợ.”

Một vài phút sau, cháu thấy hai bố mẹ đang viết địa chỉ lên phong bì. Cháu tham gia cùng chúng tôi và nói: “Mẹ ơi, hãy để con cùng giúp.” Tôi nói: “Nếu con sợ, con không cần phải giúp mẹ, nhưng con không nên ngăn mẹ làm việc đúng đắn.” Sau đó, cháu bắt đầu giúp tôi.

Sau khi con gái tôi đi làm, chồng tôi nói: “Em không nên cư xử như thế. Con vẫn còn là một đứa trẻ. Hàng ngày các đài truyền hình thông báo nhiều vụ bắt giữ các học viên. Tất nhiên con sẽ lo lắng cho em. Hãy nhẫn với nó. Con sẽ hiểu rằng Sư phụ Lý sẽ bảo hộ miễn là chúng ta không sợ hãi.” Tôi hướng nội và đồng ý với anh ấy. Sau đó, tôi thường học kinh văn của Sư phụ Lý về tâm sợ hãi với cháu, thường đưa cháu ra ngoài để phát tài liệu giảng chân tướng. Dần dần cháu không còn lo sợ.

Có rất ít điểm sản xuất tài liệu giảng chân tướng khi cuộc bức hại bắt đầu, và tôi thường nhờ cháu photo các bài kinh văn mới của Sư phụ Lý cho các học viên khác. Hai vợ chồng tôi khích lệ cháu: “Con là một thư ký, vì thế con đã quen sử dụng các thiết bị. Bố mẹ không hề lo lắng nếu con đảm nhận công việc này. Đây là một sứ mệnh thiêng liêng, vì vậy Sư phụ Lý sẽ bảo hộ con. ”

Khi mới bắt đầu, cháu có một chút sợ hãi. Sau đó, khi cháu phát hiện ra rằng lãnh đạo thường bước vào ngay sau khi cháu hoàn thành công việc, vì vậy cháu ngộ ra rằng Sư phụ Lý đang thực sự bảo hộ cháu.

Một ngày con tôi trở về nhà với một túi các mặt hàng thủ công. Cháu nói: “Mẹ ơi, một học viên sắp đi giảng chân tướng ở nông thôn. Cô ấy có thể mang những thứ này cho người nông dân làm quà.” Người học viên đã rất xúc động và muốn trả tiền cháu. Con gái tôi nói rằng cháu cũng muốn đóng góp cho Đại Pháp. Con gái và chồng tôi thường xuyên quyên góp tài chính cho điểm sản xuất tài liệu.

Vào năm 2009, một học viên trẻ nói với tôi qua điện thoại rằng mẹ cô, cũng là một học viên, đã được thả từ trại lao động cưỡng bức. Khi tôi hỏi liệu tôi có thể thăm cô ấy không, cô nói nhanh: “Không, chị không cần phải làm thế”, và cúp máy. Tôi nhận ra rằng điện thoại của cô ấy chắc hẳn bị nghe lén, và rằng cô ấy không muốn gây bất kỳ rắc rối nào cho tôi.

Tôi kể chuyện này cho hai bố con. Con tôi nói: “Hãy để con đi. Chúng con đều là những người trẻ tuổi. Cảnh sát sẽ không để ý đến chúng con.” Điều này làm cho tôi rất vui. Một ngày con tôi trở về nhà muộn. Tôi nghĩ rằng cháu phải làm ngoài giờ, nhưng cháu nói: “Mẹ à, con đã gặp người học viên trẻ đó và mua một chút quà tặng cho mẹ cô ấy. Người học viên trẻ rất vui và nói rằng mẹ cô ấy thường nhắc tới mẹ. Nhưng bây giờ thăm bà ấy không an toàn.” Tôi rất cảm động trước lòng tốt của cháu.

Một ngày nọ vô tình tôi gặp một số đệ tử đã mất liên lạc nhiều năm trước. Chúng tôi rất vui mừng và quyết định tổ chức một pháp hội chia sẻ kinh nghiệm quy mô nhỏ tại nhà một học viên. Con gái tôi nghe tin và nói: “Con lo rằng cô ấy không thể chuẩn bị đủ thức ăn cho rất nhiều người. Tại sao chúng ta không mua một ít đồ ăn và mang đến nhà cô ấy?” Tôi rất hài lòng vì cháu chu đáo hơn tôi. Các học viên khác cũng thấy vui vì tôi có một người con gái chu đáo như vậy.

Hai bố con cháu nhắc nhở tôi phải chính niệm chính hành. Ví dụ, tôi không hài lòng khi nghe một vài học viên nói xấu về mình. Tôi than phiền với chồng và con gái: “Em có thể chấp nhận những điều khác họ nói về mình, nhưng không thể chấp nhận họ nói rằng em còn sợ hãi. Trong 15 năm qua, em không bao giờ sợ tà ác, và tà ác không bao giờ dám làm tổn thương em. Mỗi lần một học viên được thả từ một trại lao động cưỡng bức hoặc trung tâm giam giữ, em luôn là người đầu tiên đến thăm và đưa họ các bài kinh văn mới của Sư phụ. ”

Chồng tôi nói: “Là một học viên Pháp Luân Đại Pháp, em cần hướng nội.” Con gái tôi cũng nói: “Chẳng phải Sư phụ yêu cầu chúng ta không được hướng ngoại? Mẹ hãy thuộc những bài thơ “Thiểu biện” “Thùy thị thùy phi” của Sư phụ Lý.

tôi thậm chí còn thấp hơn hai người không phải là học viên? Con gái tôi nói: “Mẹ luôn yêu cầu con ghi nhớ lời Sư phụ Lý trong tâm:

“Đối đích thị tha

 Thác đích thị ngã

 Tranh thậm ma? “(“Thùy thị thùy phi”, Hồng Ngâm III)

Tại sao mẹ lại quên làm như vậy? ”

Tôi đã không nói nên lời, tĩnh tâm, và bắt đầu hướng nội. Gia đình thường giúp tôi trong tu luyện theo cách này.

Sư phụ từ bi luôn bảo hộ gia đình tôi

Gia đình tôi đã có một số đóng góp cho Đại Pháp, và Sư phụ Lý thực sự ban phúc cho họ. Trong 15 năm qua, họ chưa bao giờ phải đến bệnh viện. Có thể họ đã bị bệnh một vài lần, nhưng luôn luôn phục hồi mà không cần dùng thuốc hoặc điều trị.

Con gái tôi phát triển rất tốt trong sự nghiệp. Cháu đã được bổ nhiệm từ một thư ký cấp thấp lên một nhà quản lý cấp cao. Cháu thường nói rằng tất cả mọi thứ cháu có được trong sự nghiệp của mình do Sư phụ Lý an bài.

Chồng tôi đã bị một vài tai nạn xe hơi, nhưng Sư phụ Lý luôn bảo hộ anh ấy. Một lần anh ấy bị va chạm khi đang đi xe máy. Chiếc xe máy đã bị hỏng, nhưng anh ấy không hề hấn gì. Một lần khác, xe máy của anh ấy đâm vào một chiếc xe tải lớn. Một lần nữa, anh ấy không hề bị thương. Tất cả mọi người tại hiện trường đều bị sốc.

Toàn thể gia đình tôi rất biết ơn Sư phụ Lý. Nếu không nhờ có Sư phụ Lý, gia đình chúng tôi sẽ không được như ngày hôm nay. Vào ngày sinh nhật của Sư phụ Lý, chúng tôi luôn chuẩn bị một bó hoa lớn ở phía trước bức hình của Sư phụ, và chúng tôi kính cẩn khấu đầu. Mỗi dịp Tết Âm Lịch, chúng tôi đốt pháo hoa và hét lên trời: “Chúc mừng năm mới, Sư phụ Lý!” Chúng tôi tin rằng Sư phụ có thể nghe thấy chúng tôi.

Tôi xin phép kết bài bằng cách chia sẻ một phép màu. Năm năm trước, một học viên chỉ cho tôi hai lá cây có một số hoa Ưu Đàm đang nở trên đó. Truyền thuyết rằng hoa ưu đàm chỉ khai nở sau 3.000 năm. Người học viên đã cho tôi hai chiếc lá này. Tôi giữ chúng trong một hộp kim loại và buộc lại bằng dải băng lụa màu vàng. Tôi mang hộp đi để giảng chân tướng tại các đám cưới và nhiều thành phố, cả những nơi vùng sâu vùng xa.

5 năm trôi qua. Những chiếc lá đã mờ đi và khô lại. Nhưng những bông hoa Ưu Đàm vẫn còn ở đó trên giữa những chiếc lá. Mọi người ngạc nhiên khi nhìn thấy những bông hoa nở rộ, không có nước hay không khí bên trong chiếc hộp.

Điều kỳ diệu là khi tôi bắt đầu viết bài chia sẻ này, hai bông hoa ưu đàm đã héo lại khai nở một lần nữa. Tôi biết rằng đó là một sự khích lệ.

Chúng tôi vô cùng tôn kính Sư phụ Lý, và sẽ tu luyện và nỗ lực giảng chân tướng tốt hơn.

Xin hãy chỉ ra bất cứ điều gì không phù hợp. Cảm ơn các bạn.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2014/2/22/家人坚定的支持着大法-282002.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2014/3/6/145710.html

Đăng ngày 24-03-2014; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share