Bài của học viên tỉnh Hồ Bắc, Trung Quốc
[MINH HUỆ 19-2-2009] Tôi xin được báo cáo với Sư Phụ và các đồng tu về tiến trình tu luyện của chúng tôi năm vừa qua.
Tôi bắt đầu tập Pháp Luân Công năm 1996. Suốt 12 năm qua, tôi chưa bao giờ ngừng làm 3 điều, mặc dù có những tình huống tôi ước gì mình đã có thể làm nhiều hơn nữa. Một vấn đề nổi cộm đối với tôi là tính nóng nảy. Rất nhiều lần, tôi quên rằng mình là một học viên, và điều đó dẫn đến nhiều hối tiếc. Trong Chuyển Pháp Luân, Sư Phụ nói, “là một học viên, chư vị phải đạt được đả bất hoàn thủ, mạ bất hoàn khẩu”. Tôi phải đặc biệt chú tâm đến vấn đề này.
Làm thế nào để trở thành một học viên chân chính? Cách duy nhất là nghe theo Sư Phụ và làm những gì Sư Phụ dạy. Sau khi học kinh văn “Giảng Pháp cho các học viên Úc châu” chúng tôi hiểu ra rằng học nhóm có thể giúp đề cao nhanh chóng tâm tính. Vì vậy, chúng tôi lập một nhóm hơn 10 người. Tất cả chúng tôi đều cảm thấy tâm tính được nâng cao nhanh hơn và chúng tôi làm “ba việc” tốt hơn lúc trước.
Sự tiến bộ rõ rệt nhất sau khi học Pháp chung thể hiện ở chỗ tâm sợ hãi đã giảm đi trông thấy. Trong kỳ Thế vận hội, công chức của ĐCSTQ đến đòi chúng tôi trình chứng mình thư. Không ai trong số chúng tôi đưa cho họ. Thay vào đó, chúng tôi tận dụng cơ hội để giảng sự thật về Pháp Luân Công.
Một hôm, một công chức ĐCSTQ ở trong làng đến nhà tôi đòi chứng minh thư. Tôi tận dụng cơ hội để khuyên ông ta thực hiện “tam thoái”. Ông ta vui vẻ chấp nhận và nói “Phải. Tôi biết rằng Pháp Luân Công phát triển khắp nơi trên thế giới.”
Trong kỳ Thế vận hội, nhóm học Pháp chúng tôi gặp nhau hàng ngày. Sau Thế vận hội, không có viên chức nào lại đến đòi chứng minh thư của chúng tôi. Không có viên chức ĐCSTQ nào can nhiễu đến công tác của chúng tôi trong những ngày đó.
Trong kỳ Thế vận hội, viên chức trong làng lập nên một trạm kiểm soát gần nhà tôi. Con trai cả của tôi nói “Chúng ta thư thư hãy đi ra ngoài phát tờ rơi, vì chúng ta ở gần trạm kiểm soát quá. “ Tôi trả lời, “Mẹ biết tự lo cho mình. Khi không có ai ở ngoài, thì chúng ta phát tờ rơi và giảng sự thật cho ai? Đừng lo”. Vài ngày sau, nó nhận thấy không xảy ra chuyện gì. Nó vui sướng nói với tôi “Chúng ta hãy làm những gì cần làm đi mẹ” Nó đã hiểu được tầm quan trọng của việc nghe theo Sư Phụ. Nó đã thể ngộ điều đó.
Một hôm, khi đang cùng ăn sáng, chồng tôi đề cập đến việc nếu vẫn tiếp tục làm “ba điều” vào kỳ Thế vận hội là không thận trọng. Ông ấy là người ủng hộ Pháp Luân Công. Tôi biết ông ấy nói thế vì sợ. Tôi bình tĩnh mỉm cười trả lời. “ Ông thấy rồi đấy, mọi bệnh tật của tôi đều biến mất. Nếu tôi ngừng tu luyện, không thể nói được là điều gì sẽ xảy ra đâu. Giờ đây, Pháp Luân Công đang bị vu khống và các học viên đang bị bức hại. Tôi mà trốn tránh thì có đúng không? ĐCSTQ đã phạm tội lớn. Khi ông ngăn cản tôi, không phải ông đứng về phía ĐCSTQ sao? Khi trời tiêu diệt ĐCSTQ, điều gì sẽ xảy đến với ông đây?” Ông ấy hiểu những gì tôi nói và vui vẻ chấp thuận.
Những gì xảy ra là kết quả của việc hiểu Pháp sâu sắc do học Pháp chung. Chúng tôi bắt đầu học từ giữa trưa cho đến 3 h. Chúng tôi phát chính niệm mỗi giờ 1 lần. Bất cứ khi nào có khó khăn, chúng tôi nhìn nhận nó từ Pháp chứ không phải từ nhân tâm. Khi vấn đề xuất hiện, chúng tôi nhìn vào trong. Đây chính là cách mà chúng tôi tiến lên và đi theo Sư Phụ.
Hiểu biết của tôi còn hạn chế. Xin từ bi chỉ ra những gì chưa đúng.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2009/2/19/195711.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2009/3/18/105692.html
Đăng ngày 25-3-2009: Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản