Bài viết của một học viên tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 09-02-2014] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào tháng 05 năm 1996.

Tôi sống ở dưới chân một ngọn núi lớn. Sau khi chính quyền của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) phát động cuộc đàn áp Pháp Luân Đại Pháp trên cả nước vào năm 1999, tôi đã bị giam hai lần vì bước ra chứng thực Pháp. Ở trại tạm giam, tôi cùng một học viên khác đã giảng chân tướng về Pháp Luân Công cho các tù nhân và nhân viên, bao gồm cả trưởng trại tạm giam. Vị trưởng trại bị lừa dối bởi tuyên tuyền của ĐCSTQ và rất phản đối Đại Pháp. Ông đã hét lên: “Làm sao các người dám nói thế ở đây?”

Đại Pháp đã cho tôi trí huệ. Tôi nói rằng nếu ông không phải bạn của họ hàng của tôi thì tôi sẽ không quan tâm đến ông làm gì. Ông hơi ngạc nhiên và hỏi rằng họ hàng của tôi là ai. Tôi liền nói cho ông ấy biết. Ông thay đổi thái độ và bảo tôi hãy cẩn thận. Tôi nói với ông rằng ông đã được cứu vì đã minh bạch chân tướng, nhưng đừng quên nói với cả vợ ông nữa. Ông nói: “Ồ”, sau đó ông bảo đầu bếp cho chúng tôi hai cái bánh bao. Tôi nhận ra đây là Sư phụ đang khuyến khích chúng tôi. (Sau này tôi biết được rằng bởi vì các học viên liên tục nói với ông sự thật về Pháp Luân Đại Pháp, cuối cùng ông đã bắt đầu luyện tập và rời khỏi trại tạm giam)

Bởi vì tôi từ chối chuyển hóa, trưởng làng đã yêu cầu chồng tôi, khi đó đang làm việc tại một thành phố khác, phải quay về. Họ đe dọa anh và bắt anh viết đơn ly dị. Tôi đã khóc. Con gái tôi còn nhỏ và gia đình tôi đang tan vỡ, mặc dù tôi không làm gì sai cả. Tôi sẽ không phản bội Đại Pháp. Sư phụ dạy mọi người trở thành người tốt. Có gì là sai chứ? Một vài ngày sau, tôi được thả. Bạn của chồng tôi đã viết giấy cam kết. Lúc đó nhiều người tiếp xúc với Đại Pháp đều biết Đại Pháp là tốt, nhưng vì sợ mất miếng cơm nên trước mặt người khác vẫn phải lừa gạt giấu diếm để ứng phó.

Trong một vài năm sau khi về nhà, tôi đã buông lơi tu luyện. Tôi sống trong thống khổ và tuyệt vọng. Với sự giúp đỡ của một vài đồng tu, tôi đã thức tỉnh và bắt đầu nói với mọi người sự thật về Pháp Luân Đại Pháp. Tôi muốn chia sẻ với các bạn một vài câu chuyện của mình.

Gia đình tôi có một nhà máy chế biến gạo và mì. Trước khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi luôn đưa ra giá cao hơn một chút so với giá bình thường. Tôi đã học được từ Đại Pháp rằng làm như vậy là không đúng. Từ đó, đôi khi tôi còn giảm giá để giúp mọi người. Nếu khách hàng không khỏe, tôi sẽ lấy gạo tại nhà, sau đó gửi thành phẩm cho họ. Vì tôi luôn dùng thiện tâm đối đãi với công việc và sản phẩm làm ra đều rất tốt, nên tôi trở nên nổi tiếng. Người từ ngôi làng bên cạnh cũng tìm đến. Nếu cửa hàng của tôi đóng cửa, họ sẽ chờ chứ không đến các cửa hàng khác. Tôi đã đặt một nền móng tốt để giảng thanh chân tướng cho họ.

Mỗi lần thay đổi trưởng làng, họ đều bỏ tiền ra để mua phiếu bầu. Tôi đã từng bán phiếu của mình, nhưng giờ tôi nói rằng tôi chỉ bầu nếu họ tin rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt và không bức hại các học viên. Nhiều trưởng làng đã chấp nhận các học viên, nhưng một vài người giả vờ như không biết về Pháp Luân Công hoặc làm những việc xấu. Một ngày nọ tôi đang trông cháu thì thấy trưởng làng dẫn hai cảnh sát tới nhà một học viên. Cửa đang khóa. Tôi thấy vậy liền trách mắng họ.

Người trưởng làng chỉ vào nhà của người học viên như thể nói rằng họ đâu có đến nhà tôi. Tôi nói với ông ấy: “Họ đang bận đi làm rồi. Chỉ các vị là rảnh rỗi.” Hai cảnh sát hỏi ông ấy tôi là ai. Ông ấy nói rằng tôi cũng tu luyện Pháp Luân Công. Sau bữa tối, tôi đến nhà ông ấy và nói thêm về Pháp Luân Công bởi vì tôi cảm thấy mình chưa nói đủ cho ông ấy biết. Tôi nói rằng bất kể ai bán đứng người tốt cũng sẽ bị trừng phạt và có kết cục bi thảm. Ngày hôm sau cảnh sát muốn đến nhà tôi, nhưng ông đã dẫn họ tới nhà của anh chồng tôi, nhưng gia đình họ đã dọn đi từ lâu rồi. Lúc đó tôi đang tổ chức một cuộc triển lãm tranh quy mô nhỏ.

Tôi thấy trên mạng rằng các học viên nước ngoài tổ chức triển lãm tranh để cứu độ chúng sinh. Nên tôi đã in sáu tấm hình lớn về Đoàn nhạc Tian Guo và tội ác mổ cướp nội tạng, và treo lên tường ở sảnh. Người từ các làng khác đến xưởng chế biến của tôi và trong khi giúp họ thoái đảng, tôi cho họ xem các bức tranh để biết thêm sự thật. Tôi đã mua hơn 30 máy nghe audio để mọi người mượn và nghe sự thật về Pháp Luân Công. Các máy nghe trở nên phổ biến. Một ngày nọ, tôi đưa một cái cho trưởng làng. Nhưng người trong làng đã giật lấy và nói: “Để chúng tôi nghe trước đã.” Ông trưởng làng liền bật cười!

Một ngày nọ tôi đi ngang qua một nhóm thợ làm đường, tôi đến gặp trưởng nhóm để nói chuyện. Anh ấy khoảng 30 tuổi và cùng quê với tôi. Tôi nói chuyện một chút và giảng thanh chân tướng cho anh ấy. Tôi cũng nói: “Những công nhân của anh có tiền duyên với anh. Họ cũng cần được cứu.” Vì vậy anh ấy đã dẫn tôi đi gặp các công nhân. Tôi giảng thanh chân tướng cho họ và giúp họ thoái đảng. Họ là những người có tiền duyên mà Sư phụ đã an bài để được cứu.

Một ngày nọ tôi nhận điện thoại của chú tôi mời tôi đến dự sinh nhật vợ chú ấy. Tôi ít khi gặp người chú này, nên tôi nhận ra đó không phải là ngẫu nhiên. Tôi giảng thanh chân tướng cho những người đến dự sinh nhật vào buổi sáng, giảng thanh chân tướng tại nhà hàng vào bữa trưa. Có một bàn gồm những người tin vào Phật giáo và không muốn nghe tôi. Tôi cũng hơi lo lắng.

Chú tôi đến bàn của họ vào cuối bữa trưa, ông mời mọi người nâng ly và chúc mọi người sức khỏe tốt. Tôi hỏi ông họ có quan hệ họ hàng với tôi không. Ông nói có. Rồi tôi nói với họ: “Khi thảm họa đến, phải giữ được sinh mệnh của mình thì mới bình an khỏe mạnh được. Xin hãy nhớ ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo’ để được bình an và khỏe mạnh.” Chú tôi nói: “Vâng, xin hãy nhớ ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo’.” Mọi người ngồi tại bàn nâng ly và chúc mừng: “Pháp Luân Đại Pháp hảo.”

Một ngày nọ, tôi đến một khu chợ ở vùng xa để giảng thanh chân tướng cho mọi người ở đó. Một người đàn ông liên tục can nhiễu tôi. Tôi phải cho ông ta biết sự thật trước nếu không mọi người sẽ hiểu lầm tôi.

Tôi hỏi ông ta đến từ đâu. Ông nói đến từ thành phố và thuê trang trại để trồng rau, nhưng ông không thể bán được rau. Ông cũng nói từng là đảng viên trong mấy chục năm. Tôi nói rằng ông sẽ được phúc lành nếu tin vào Pháp Luân Đại Pháp và rau của ông chắc chắn sẽ bán chạy. Ông nói rằng ông có tin vào Pháp Luân Đại Pháp. Quả nhiên, ông đã mau chóng bán được sản phẩm của mình. Nhưng ông lại chỉ vào một thùng đầy rau hẹ và nói rằng ông vẫn còn đầy một thùng ở đó. Tôi đáp rằng nếu ông chân thành tin vào Pháp Luân Đại Pháp, ông cũng sẽ bán được. Sau đó một chiếc ô tô dừng lại và tài xế nói sẽ mua thùng rau hẹ đó. Lần này ông hoàn toàn bị thuyết phục và vui vẻ thoái đảng. Sư phụ luôn luôn gia trì cho chúng ta.

Sự từ bi của Sư phụ và uy lực của Đại Pháp là vô biên. Cũng như các học viên khác, lòng biết ơn của tôi đối với Sư phụ không thể nói thành lời. Nhờ sự bảo hộ của Sư phụ, sự giúp đỡ vô tư của các đồng tu tại điểm sản xuất tài liệu, tôi đang bước đi tinh tấn trên con đường tu luyện. Tôi cũng nhân cơ hội này cảm ơn các đồng tu. Cảm ơn mọi người vì đã nỗ lực vất vả!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2014/2/9/大山脚下的大法弟子讲真相的故事-285982.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2014/2/24/145586.html

Đăng ngày 24-03-2014; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share