Bài viết của một học viên ở tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc
[MINH HUỆ 16-02-2014]
Tôi là một phụ nữ ở độ tuổi 70 đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp từ năm 1997. Con rể tôi và tôi đã sống sót một cách thần kỳ sau những vụ tai nạn xe hơi nghiêm trọng. Cả gia đình tôi đều biết Pháp Luân Đại Pháp là tốt và tôi rất biết ơn Sư phụ từ bi vĩ đại.
Tôi có nhiều trải nghiệm thú vị trong khi cứu chúng sinh. Tôi xin chia sẻ một số những câu chuyện này cùng các bạn.
Con rể tôi được ban phúc lành và qua khỏi một vụ tai nạn xe hơi
Bốn sỹ quan cảnh sát đã đột nhập vào nhà tôi vào sáng ngày 23 tháng 02 năm 2003, cố gắng bắt tôi. Tôi xem họ như là những chúng sinh đang mong chờ được cứu. Tôi từ bi giải thích cho họ nghe về Pháp Luân Đại Pháp và về cuộc bức hại. Họ đã rời đi một giờ sau đó.
Con rể tôi đưa tôi về sống cùng vợ chồng cháu để tránh bị cảnh sát bức hại. Ngày hôm sau cháu đi công tác. Cháu đã lái xe lao xuống một con mương bao quanh một vườn táo để tránh đâm vào một người đi bộ. Chiếc xe lộn 2 vòng. Hai cây táo đã bị bật gốc, và cửa kính xe ô tô bị vỡ nhưng cả 3 người ngồi trong xe đều bình an.
Khi cháu về đến nhà, cháu đã vui mừng nói: “Mẹ à, vì mẹ đến sống cùng chúng con, chúng con đã được đắm mình trong hồng ân của Pháp Luân Đại Pháp. Nếu không thì chúng con chắc hẳn đã không qua được nạn.” Tôi đáp: “Con đã được ban phúc vì con hiểu chân tướng về Pháp Luân Công.”
Tôi được ban phúc và sống sót sau một tai nạn xe hơi
Tôi đang băng qua ngã tư sau khi rời khỏi nhóm học Pháp nhỏ của chúng tôi vào ngày 30 tháng 09 năm 2012 thì cảm thấy một cú va chạm mạnh từ phía sau. Tôi nhận ra tôi đã bị một chiếc ô tô đâm phải. Cùng với tiếng va chạm, tôi ngã xuống đất, và dưới ánh đèn, tôi thấy một bánh xe đang quay. Tôi cảm thấy có gì đó đã kéo tôi từ bên dưới xe và đặt tôi ở vị trí đang đứng. Tôi rất sợ hãi.
Tôi nhớ về những gì Sư phụ đã giảng:
“Tốt xấu xuất tự một niệm” (Chuyển Pháp Luân)
Tôi nghĩ: “Mình tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Mình có thân thể kim cương bất hoại. Mình không sao cả. Tạ ơn Sư phụ đã cứu con.”
Người lái xe đã rất hoảng sợ. Anh ấy nói: “Dì ơi (dì là cách gọi tôn trọng đối với người phụ nữ lớn tuổi ở Trung Quốc), cháu xin lỗi. Cháu không nhìn thấy có người ở sau mình. Dì có bị thương không? Để cháu đưa dì tới bệnh viện kiểm tra nhé.” Tôi đáp: “Dì ổn cả. Chúng ta không cần tới bệnh viện. Dì không sao vì dì tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Nếu cháu đâm vào một người bình thường khác ở độ tuổi 70 thì xương đã vỡ vụn và bà ấy hẳn sẽ chết. Đó sẽ là một tai nạn khủng khiếp.”
Chàng trai trẻ đáp một cách biết ơn “Cảm ơn dì.” Tôi nói: “Cháu có thể đi. Hãy nhớ ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân-Thiện-Nhẫn hảo’. Cháu đã bao giờ nghe nói đến việc thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó chưa?” Cậu ta đáp “Cháu đã thoái ĐCSTQ 2 năm trước rồi.” Tôi cảm thấy cậu ấy thật may mắn vì cậu ấy đã thoái Đảng.
Đầu gối bên phải của tôi sưng lên khi tôi phát chính niệm vào lúc 11 giờ tối hôm đó. Tôi cảm giác như thể da ở đầu gối mình nứt toác ra khi tôi đả tọa ở tư thế song bàn. Thực sự là rất đau, nhưng không phải là đau xương.
Tôi kể với gia đình chuyện tôi bị xe ô tô đâm. Con gái tôi nói: “Con sẽ đưa mẹ đi học Pháp chiều nay.” Tôi nói: “Con không cần phải làm vậy. Mẹ có thể tự đi được.” Tôi nhận ra rằng tôi có thiếu sót trong tu luyện khiến các nhân tố tà ác lợi dụng. Tôi bình tĩnh hướng nội và thấy nhiều chấp trước tôi vẫn chưa buông bỏ được, bao gồm cả tâm oán hận, tâm tranh đấu, tâm tật đố, tâm hiển thị và nhiều nhân tâm khác. Cựu thế lực đã sử dụng những sơ hở này để ngăn cản tôi làm 3 việc.
Tôi cũng bị đau bụng dưới trong suốt buổi học Pháp vào ngày hôm sau, và cảm thấy nó phình to ra. Sau đó tôi nghĩ về hậu quả và những thương tích bên trong mà tôi có thể đã phải chịu đựng sau vụ tai nạn nếu tôi không tu luyện Đại Pháp. Tôi được an toàn và yên ổn và sứ mệnh lịch sử của tôi trong việc giảng chân tướng cho chúng sinh đã không bị gián đoạn. Chuyện xảy ra với tôi là một phép lạ của Đại Pháp, và Sư phụ đã từ bi hóa giải hết cho tôi. Sư phụ luôn luôn bảo hộ các học viên. Tạ ơn Sư phụ vì lòng từ bi vĩ đại của Ngài và đã chịu đựng rất nhiều thay cho con.
Từ bi cứu chúng sinh
Tôi đã đi theo Sư phụ trong tiến trình Chính Pháp. Các học viên không ngừng giảng chân tướng cho chúng sinh về Pháp Luân Công và về cuộc bức hại, và hầu hết mọi người đều sẵn sàng lắng nghe và thoái ĐCSTQ. Tôi muốn chia sẻ với các đồng tu về một số trải nghiệm của tôi.
Giảng chân tướng cho ba học sinh trung học
Tôi đang học Pháp tại nhà vào chiều ngày 27 tháng 04 năm 2011 thì tiếng mưa to làm tôi bị phân tâm. Tôi không biết tại sao, nhưng tôi không thể cưỡng lại được thôi thúc nhìn ra cửa sổ. Tôi thấy ba thanh niên trẻ đang chạy vào trú mưa dưới mái nhà đối diện bên đường. Tôi nghĩ rằng có lẽ đây là những người có tiền duyên với tôi và tôi muốn giảng chân tướng cho họ. Tôi không nghĩ đến việc trời đang mưa có thể cản trở tôi làm việc đó. Tôi chỉ cầm lấy ô và cầu xin Sư phụ giúp đỡ để giữ họ đứng lại trú mưa.
Tôi lịch sự hỏi: “Các cháu trông khá trẻ, bác có thể biết các cháu bao nhiêu tuổi không?” Một cậu trả lời “Chúng cháu đang học trung học.” Tôi nói: “Bác có thể nói rằng các cháu hẳn là những học sinh ngoan. Bố mẹ các cháu thật may mắn và không có gì phải lo lắng. Các cháu có thời gian nói chuyện với bác một chút không? Bác muốn nói cho các cháu nghe về Pháp Luân Công và về cuộc bức hại.”
Hai cậu có vẻ hơi miễn cưỡng, nhưng một người trong số họ nói: “Bác nói đi, cháu muốn nghe.” Một trong hai cậu còn lại, cậu bé đeo kính, cố gắng ngăn bạn lại bằng cách nắm chặt áo cậu ta. Tôi phát chính niệm và nói với cậu ấy bằng giọng nghiêm nghị: “Cháu trai, cháu đừng làm như vậy. Cháu có thể không muốn nghe những gì bác nói, nhưng cháu có quyền gì ngăn cản các bạn khác nghe? Đây là một vấn đề nghiêm túc liên quan đến việc được cứu độ của cậu ấy, và hành động của cháu sẽ mang lại hậu quả xấu cho cháu.” Cậu ấy nhanh chóng thay đổi thái độ của mình. Có lẽ chính niệm của tôi đã tiêu diệt các nhân tố tà ác can nhiễu cậu ấy. Sau đó cậu ấy nói: “Được, cháu sẽ nghe.”
Tôi nói với họ về Pháp Luân Công và về cuộc bức hại, ĐCSTQ vu khống Pháp Luân Công như thế nào, xã hội đã xuống cấp đến mức nào, tư tưởng của các học sinh đã bị đầu độc một cách có hệ thống bởi ĐCSTQ từ khi còn nhỏ như thế nào, và lý do họ nên thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó. Tôi bảo họ ghi nhớ “Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân – Thiện – Nhẫn hảo.” Họ đã sử dụng tên thật để thoái Đoàn thanh niên – một tổ chức của ĐCSTQ. Tôi chúc họ một tương lai tươi sáng. Họ nói: “Cảm ơn dì.”
Tôi quay về nhà và phát chính niệm vào lúc 4 giờ chiều. Có cảm giác căn phòng thật yên tĩnh và thanh bình ngay khi tôi nhắm mắt lại. Tôi cảm thấy như thể tôi bước vào một thiên đường xinh đẹp. Tôi biết rằng Sư phụ đang khích lệ tôi cứu nhiều chúng sinh hơn nữa.
Giảng chân tướng cho một gia đình trên xe của họ
Một lần tôi đã giảng chân tướng cho một quý ông khoảng 40 tuổi đang ngồi trên xe của mình cùng mẹ và con gái. Tôi cúi xuống bên xe và nói: “Pháp Luân Đại Pháp thật tuyệt vời. Pháp môn này được phổ truyền trên toàn thế giới. Mọi người ở đây ghét Pháp Luân Đại Pháp vì những lời dối trá tràn lan của ĐCSTQ. Tư tưởng của mọi người đều bị đầu độc. ĐCSTQ đã bức hại các học viên và thu hoạch nội tạng từ các học viên Pháp Luân Công đang còn sống vì lợi nhuận.”
Anh ấy nhảy ra khỏi xe và đưa cho tôi một tấm nệm ghế và nói: “Xin mời ngồi. Cô nhiều tuổi hơn và chắc hẳn đã mệt mỏi khi ngồi mãi ở đó.” Tôi nói: “Nếu cậu có thể hiểu được những gì tôi nói, tôi sẽ không cảm thấy mệt mỏi gì cả.” Thật không may là anh ấy có điện thoại trước khi tôi nói xong. Anh ấy rời đi. Tôi đã giúp mẹ và con gái anh ấy thoái Đảng. Tôi hy vọng anh ấy sẽ gặp một học viên khác có mối tiền duyên với anh ấy , và người đó sẽ giúp anh ấy thoái Đảng.
Giảng chân tướng cho một người đàn ông chuyên “xử lý” các học viên Pháp Luân Công
Một lần tôi đang giảng chân tướng tại bến xe buýt thì nhìn thấy một người đàn ông trung niên ăn vận bảnh bao. Chúng tôi chào nhau. Cậu ấy liếc nhìn tôi nhưng không nói gì. Tôi nghĩ: “Mình phải nói với cậu ấy về Pháp Luân Công trước khi xe buýt tới, nếu không thì mình sẽ nhỡ mất cơ hội này.” Tôi nói: “Chàng trai trẻ, tôi muốn nói với cậu về một chuyện này. Tôi không biết liệu cậu có biết hay chưa.” Anh ấy không nói lời nào nhưng tôi không để điều này làm ảnh hưởng đến mình.
Tôi bắt đầu nói với anh ấy về Pháp Luân Công, cuộc bức hại và việc thoái ĐCSTQ. Ngay sau đó, tôi nghe anh ấy thấp giọng nói: “Bà có biết công việc của tôi là gì không? Tôi phụ trách việc xử lý các học viên Pháp Luân Công và cuộc bức hại.” Tôi không dừng lại, và tiếp tục tha thiết nói với anh ấy về sự thật. Tôi nói: “Vậy thì anh lại càng cần nghe tôi nói. Anh không nên mù quáng theo sự chỉ đạo của ĐCSTQ và mạo hiểm mạng sống của mình. Anh cần phải chịu trách nhiệm với chính cuộc đời anh.”
Anh ấy chân thành nói: “Tôi biết sự thật về Pháp Luân Công và về cuộc bức hại. Tôi đã truy cập vào những trang web về Pháp Luân Công ở hải ngoại. Tôi biết rằng các bạn là những người tốt.” Tôi nói: “Cậu là một người thông minh. Tôi biết rằng đây là công việc của cậu, nhưng tôi hy vọng rằng cậu sẽ xử lý công việc một cách khéo léo và bảo vệ các học viên. Cậu sẽ làm được việc tốt và được phúc báo.” Anh ấy nói: “Tôi biết. Tôi sẽ không làm điều xấu và làm tổn thương các học viên.” Cuối cùng anh ấy nói “Xin hãy chú ý an toàn của dì.” Tôi nói “Cảm ơn cậu đã quan tâm.”
Tư tưởng của thanh niên trẻ đã bị đầu độc bởi ĐCSTQ
Vẫn có những người không muốn nghe chân tướng, và tôi cảm thấy vô cùng tiếc cho họ. Họ đã bị đầu độc nặng nề bởi ĐCSTQ, và tôi cảm thấy cuộc sống của họ thật đáng thương.
Một lần tôi gặp một thanh niên trẻ trong một khu mua sắm. Tôi nói “Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân – Thiện – Nhẫn hảo.” Anh ấy không nói một lời nào và bắt đầu đá một cách thô bạo vào bắp chân tôi. Tôi rời đi. Anh ấy đuổi theo tôi và tiếp tục đá tôi từ phía sau. Tôi tránh anh ta và anh ta đá vào không khí. Tôi quay lại và nói với cậu ấy bằng giọng nghiêm nghị: “Cậu đang làm gì vậy? Có gì sai khi nói với cậu làm thế nào để trở thành một người tốt?” Đầu cậu ta rũ xuống với vẻ mặt bơ phờ. Một phụ nữ quay sang tôi và nói với tôi một cách giận dữ: “Người ta ngày nay thực sự là xấu. Không ích gì khi nói chuyện với họ đâu. Họ không biết điều gì là tốt nhất với họ nữa.”
Tôi bước về phía trước và thầm nghĩ: “Sư phụ, xin đừng để chân con trở nên tím tái. Con đang mặc quần lửng vì thời tiết rất nóng. Gia đình con sẽ không để con ra khỏi nhà nữa nếu họ thấy con đã bị đá. Cậu trai trẻ đó hẳn đã tích nhiều nghiệp chướng!” Tôi kết thúc việc giảng chân tướng và trở về nhà. Bắp chân của tôi đã bị sưng, với dấu hằn của cú đá bằng phần mũi giày, nhưng chúng không chuyển sang tím tái. Tạ ơn Sư phụ! Gia đình tôi đã không bao giờ biết được chuyện đó.
Tôi gặp lại chàng trai trẻ đó khoảng 01 năm sau và muốn cứu anh ấy. Tôi nói: “Tôi có những tin tốt lành cho anh. Anh có muốn nghe không? Tôi thực sự mong những điều tốt đẹp nhất cho anh. Pháp Luân Đại Pháp là Phật Pháp.” Anh ta nhổ vào mặt tôi và sau đó đánh tôi. Tôi không phản ứng lại và cảm thấy rất bình tĩnh. Tôi thấy tiếc cho anh ấy. ĐCSTQ đã đầu độc anh ấy bằng những lời dối trá ngay từ khi còn rất trẻ. Tôi hy vọng anh ấy gặp được một học viên có tiền duyên có thể cứu anh ấy.
Tôi sẽ tiếp tục tinh tấn, nắm bắt mọi cơ hội để cứu chúng sinh và đền đáp công ơn cứu độ của Sư phụ từ bi vĩ đại tôn kính của chúng ta.
Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2014/2/15/无怨无悔-慈悲救众生-287677.html
Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2014/3/6/145708.html
Đăng ngày 23-03-2014; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.