Bài viết từ một học viên Pháp Luân Công ở tỉnh Tam Cúc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 30-01-2014] Tôi may mắn trở thành một học viên Pháp Luân Công vào năm 1996. Tôi không bao giờ có bất cứ nghi ngờ về Sư phụ, và vẫn kiên định niềm tin của mình vào Đại Pháp trong cuộc đàn áp của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) mà bắt đầu từ năm 1999. Tôi đã biết cách vượt qua những khó khăn và những khổ nạn khác nhau nhờ Sư phụ từ bi và vĩ đại của chúng ta và sự hỗ trợ của các bạn đồng tu.

Những thay đổi tích cực sau khi tu luyện Pháp Luân Công

Cuộc sống của tôi khá khó khăn trước khi tu luyện Pháp Luân Công vì các vấn đề với sức khỏe, công việc và hôn nhân của mình. Tôi đã rất yếu, bị bệnh phụ khoa và cả viêm phế quản. Mặc dù tôi chỉ hơn 20 tuổi, nhưng nhìn tôi như thể đã khoảng 40 tuổi. Hầu như tất cả thu nhập của gia đình tôi đều sử dụng để chi trả cho thuốc men và điều trị bệnh viện. Đồng nghiệp của tôi nói đùa với tôi: “Với sức khỏe yếu kém của bạn, nó sẽ rất khó khăn để có một em bé đấy.”

Tôi từng là một kế toán, nhưng công ty đã bị phá sản. Hơn nữa, tôi không hài lòng về chồng mình, vì thế tương lai của tôi dường như là vô vọng.

Mẹ tôi bị nằm liệt giường 17 năm trước khi bà bắt đầu tập luyện Pháp Luân Công vào tháng 01 năm 1996. Chỉ sau một tháng tập luyện, bà đã bắt đầu ra ngoài giới thiệu về môn tu luyện cho mọi người. Khi nhìn thấy những thay đổi tích cực của mẹ tôi, tôi đã bắt đầu tập luyện Pháp Luân Công để trở nên khỏe mạnh. Do ảnh hưởng của những quảng bá của chủ nghĩa vô thần của ĐCSTQ, tôi đã có một vài vấn đề nhận thức về cuốn sách Chuyển Pháp Luân của Sư phụ. Tuy nhiên, Sư phụ vẫn tịnh hóa thân thể cho tôi.

Sau khi tu luyện Pháp Luân Công một thời gian, tôi trở nên khỏe mạnh và có một cô con gái đáng yêu. Cuộc sống gia đình tôi được cải thiện, và tôi cũng tìm được một công việc mới. Tôi có hi vọng, và có thể nhìn thấy tương lại tươi sáng trong cuộc sống của mình.

Tôi tuân theo nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn, loại bỏ tính khí xấu của mình, và dừng tranh đấu với người khác. Bất cứ khi nào trưởng phòng nhìn thấy tôi, ông lại nói: “Từ những thay đổi tôi thấy trong cô, tôi tin rằng Pháp Luân Đại Pháp là rất tốt.”

Vững chắc kiên định vào Đại Pháp và phủ nhận bức hại trong trung tâm tẩy não

Tôi bị theo dõi và bị quấy nhiễu từ tháng 05 năm 2007 bởi các nhân viên Phòng 610 và từ những người chủ lao động của cha tôi, cùng với những nhân viên ở đồn cảnh sát nơi tôi cư trú. Họ để mắt tới chiếc xe đạp của tôi ở tầng dưới bên ngoài văn phòng của tôi. Một ngày, khi tôi chuẩn bị trở về nhà, họ đã đẩy tôi vào một chiếc xe cảnh sát và đưa tôi trực tiếp tới trung tâm tẩy não. Khi tôi bị hai nhân viên cảnh sát giữ chặt, tôi đã nói to với họ: “Hãy dừng bức hại các đệ tử Đại Pháp, thoái khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó để bảo vệ chính mình.”

Ngay sau khi tôi bị đưa vào trung tâm tẩy não, tôi bị còng tay vào đầu giường của một chiếc giường ngủ ở tầng hầm. Tôi đã không thể ngồi hoặc đứng và chịu đau đớn khủng khiếp. Với sự từ bi, tôi đã nói với các nhân viên kèm tôi sự thật về Pháp Luân Công. Một trong những nhân viên đã cho tôi mang dép của mình để giảm bớt đau đớn. Họ đắp quần áo của họ cho tôi để tôi có thể giữ ấm vào ban đêm. Tôi nói với họ rằng, lòng tốt của họ sẽ được đền đáp.

Các quan chức tại trung tâm tẩy não sắp xếp một số người ở cùng các học viên Đại Pháp bị giam giữ tại trung tâm tẩy não, và cố gắng ép buộc chúng tôi từ bỏ đức tin của mình. Tôi đã nhẩm đọc các bài giảng của Sư phụ và phát chính niệm tất cả các thời gian trừ khi tôi đang ăn và ngủ.

Tôi có một giấc mơ nơi mà tôi đang bay vào một tòa tháp rất cao. Tôi nếm thử một viên gạch mà dường như có vị ngọt. Các nhân viên mà tôi thấy trong các trung tâm tẩy não trong giấc mơ của tôi quá nhỏ bé để so sánh với bất cứ điều gì.

Tôi đã giảng rõ sự thật về Pháp Luân Công từ nhiều góc độ khác nhau và nói với mọi người về tầm quan trọng của việc thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó. Các nhân viên cảnh sát, những người hỗ trợ “chuyển hóa” chúng tôi, đã nói với các nhân viên đi cùng: “Hãy học hỏi từ họ!”

Mẹ tôi đã trở nên ốm yếu do lo lắng quá nhiều về tôi. Cha tôi đã đến đồn cảnh sát và Phòng 610 hàng ngày yêu cầu trả tự do cho tôi. Ông đã nói rõ ràng với những người bắt giữ tôi: “Các anh bắt con gái tôi chỉ vì sự nghiệp của mình.” Họ cảm thấy rằng họ đã làm điều gì đó sai, vì vậy họ đã đi cùng với cha tôi đến thăm tôi. Họ nói với cha tôi người đã phát lệnh bắt giữ tôi.

Chồng tôi lại đam mê chơi mạt chược và không chăm sóc con gái 9 tuổi của chúng tôi trong khi tôi đang bị bắt giữ tại trung tâm tẩy não. Do dó, con gái tôi thường bị đói, vì vậy con bé đã phải tự làm bánh để có gì đó ăn. Đôi khi, những chiếc bánh mà nó làm lại không được nướng chín. Con bé thường đi ngủ với cả bộ quần áo mà nó mặc, và bật đèn sáng. Tóc của con bé trở nên rối và quần áo dơ bẩn. Khi ông nội đưa cháu tới thăm tôi, con bé không phàn nàn về bất kỳ điều gì, cháu chỉ khóc và ôm tôi thật chặt.

Vì tôi từ chối từ bỏ đức tin của mình, giám đốc trung tâm tẩy não đã đưa tôi tới phòng biệt giam và còng tay tôi vào một cánh cửa sắt, với lý do là tôi đã không dọn sạch phòng. Khi tôi bị đưa vào phòng biệt giam, có hai học viên nam ở đó, họ đã bị còng tay trong hơn hai tháng. Một trong số họ đã ngã xuống sàn và bị thương ở đầu khi họ được mở còng tay để ăn, anh ấy lại bị treo lên sau khi vết thương ở đầu được khâu lại.

Sau một thời gian ngắn trong phòng biệt giam, hai chân của tôi sưng lên và tôi bị đau khủng khiếp ở cổ tay và cánh tay của mình. Một nhân viên đi cùng đã né tránh cảnh sát và thì thầm an ủi tôi. Khi những người khác không ở xung quanh, họ cảm thấy buồn cho chúng tôi. Họ đôi khi đã khóc, và cố gắng giúp đỡ chúng tôi.

Bấp chấp cơn đau vô tận và việc thiếu ngủ lâu dài, tôi đã cố gắng giữ cho tâm trí mình luôn tỉnh táo. Tôi liên tục đọc nhẩm Pháp và phát chính niệm giải thể tà ác và các nhân tố bức hại đệ tử Đại Pháp và những người khác. Tôi đã kiên định không từ bỏ, và xin Sư phụ giúp đỡ. Tôi cảm thấy như mình đang ngồi trên một chiếc ghế được đan bằng liễu với cả hai tay tôi bắt chéo phía trước, cảm giác thoải mái không còn bất kỳ đau đớn nào.

Nhờ sự từ bi của Sư phụ, tôi đã được ra khỏi phòng biệt giam sau 14 ngày. Tay, bàn chân, và cẳng chân tôi bị thâm tím và sưng lên. Cánh tay tôi đã bị liệt và tôi không thể nào nâng cao chúng. Những nhân viên mà đã chấp nhận sự thật về Pháp Luân Công đã ôm lấy tôi và khóc. Họ lên án những người đã tra tấn tôi. Họ sẵn sàng lắng nghe và thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó. Một vài trong số họ còn nhớ các đoạn Pháp và ngồi đả tọa khi các lính canh không ở quanh đó.

Lòng tốt được đền đáp

Một cô gái 16 tuổi, người từ một khu vực nông thôn, đã làm việc ở trung tâm tẩy não. Cô bị một căn bệnh lạ khiến cô đột nghiên ngã xuống và bất tỉnh. Cô đã bỏ học vì căn bệnh. Khi cô ấy hiểu được Pháp Luân Công là gì, cô bắt đầu học Pháp và luyện các bài công pháp với tôi. Cô bảo vệ các học viên bất cứ khi nào có thể.

Một ngày, cô đã bị ngã quỵ và một vài người đưa cô ấy vào một căn phòng. Tâm trí cô không tỉnh táo và hét lên: “Tôi không muốn uống nó! Tôi không muốn uống nó!” với hai tay khua qua lại. Nhiều học viên đã gọi tên cô và khuyên cô niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo!”

Cô gái dần dần tỉnh lại, nhưng khuôn mặt cô bị sưng lên như thể cô bị ai đó đánh đập. Cô ấy nói với mọi người xung quanh rằng cô đã bị đánh bởi hai người đàn ông mặt đen, nhìn dữ tợn từ hành lang địa ngục, nơi mà người bà đã chết bắt cô uống một lọ thuốc ma thuật. Cô đã từ chối uống, vì vậy cô đã bị tát vào mặt. Sau đó, cô nhìn thấy một vài đệ tử Đại Pháp, người đã xuất hiện như những thần tiên tuyệt đẹp đang bay trên bầu trời. Họ gọi tên cô và bảo cô hãy ghi nhớ “Pháp Luân Đại Pháp hảo!”

Cô tỉnh dậy sau khi Diêm Vương nói với cô: “Tôi cấp cho cô thêm mười năm trong thế giới con người.” Bệnh của cô sau đó đã biến mất. Trải nghiệm của cô gái này đã có một tác động rất lớn đối với tất cả mọi người ở trung tâm tẩy não. Bất chấp sự cảnh báo từ các lính canh, cô tiếp tục bảo vệ các học viên Đại Pháp cho đến khi cô rời khỏi trung tâm tẩy não.

Cuộc sống sau khi được trả tự do từ trung tâm tẩy não

Tôi tiếp tục luyện các bài Pháp Luân Công sau khi được đưa ra khỏi phòng biệt giam. Một tuần sau, tay và chân tôi không còn bị sưng như trước nữa. Nhân viên Phòng 610 đưa tôi về nhà sau khi được thông báo của các quan chức trung tâm tẩy não. Sức khỏe của tôi sớm trở lại bình thường thông qua học Pháp và luyện các bài công pháp.

Mặc dù tôi bị giam giữ ở trung tâm tẩy não trong bảy tháng và trở nên tàn tật, nhân viên Phòng 610, cùng với những người chủ của cha tôi, đã thường xuyên đến nhà cha tôi để sách nhiễu gia đình trong nỗ lực buộc tôi phải từ bỏ niềm tin của mình. Sau đó, họ đã sa thải em trai tôi. Vì vậy, tôi đã không có sự lựa chọn nào đành phải để con gái lại và rời khỏi nhà.

Bây giờ, sau quá nhiều đau khổ phải chịu đựng, tôi đã có một công việc phù hợp và con gái tôi đã trưởng thành. Chồng cũ của tôi, bố mẹ anh ấy, và những thành viên khác trong gia đình đã nhận thức được sự thật về Pháp Luân Công và đã thoái khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó. Họ cũng quan tâm đến con gái tôi. Lòng tôi thấy bình yên và thanh thản, nhờ Pháp Luân Đại Pháp.

Hi vọng rằng, những trải nghiệm cá nhân của tôi có thể giúp nhiều người nhận thức được bản chất thật sự của ĐCSTQ và nhắc nhở họ hãy thoái xuất khỏi nó, như vậy họ sẽ có một tương lai tươi sáng cho chính họ và gia đình mình.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2014/1/30/破除洗脑班的残忍迫害-285984.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2014/2/23/145566.html

Đăng ngày 19-03-2014; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share